Quần áo của cô ta đều ướt sạch, không ngừng run rẩy, nước mắt tí tách tuôn rơi. Cố Duyên thương hại, chạy đi mua khăn giấy ở một cửa hàng gần đó đưa cho cô ta.

Người phụ nữ nhận lấy khăn giấy, cảm ơn Cố Duyên, sau đó rút một tờ ra, lau nước mắt trên mặt. Sau khi lau sạch, cô ta hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Cố Duyên: “Sao cô cũng ở đây dầm mưa? Cũng bị đàn ông bắt nạt sao?”

Cố Duyên lắc đầu, cười với cô ta.

“Đàn ông bây giờ quá ghê tởm!”

“Hai người định kết hôn sao?” Cố Duyên nhìn về phía người đàn ông biến mất.

“Không kết hôn nữa!” Người phụ nữ vo viên khăn giấy, ném ra ngoài: “Người đàn ông này rất quá đáng, cậy bản thân có tiền, ra ngoài trăng hoa với rất nhiều phụ nữ, còn không cho tôi quản. Chưa từng thấy người đàn ông nào không biết xấu hổ như vậy!”

“Vậy cô không gả cho anh ta nữa sao?”

Người phụ nữ lập tức im lặng, Cố Duyên nhìn ra được cô ta vẫn muốn gả. Sau khi im lặng, cô ta dò xét hỏi Cố Duyên: “Nói đi, nhà người kia làm gì cô, lại để cô một thân một mình tới nơi này dầm mưa?”

“Anh ấy...” Cố Duyên cười một tiếng: “Anh ấy không làm gì tôi cả, đối xử với tôi rất tốt!”

“Vậy thì vấn đề nằm ở gia đình anh ta sao? Nhà anh ta quá nghèo? Cha mẹ anh ta phản đối hai người?”

“Không phải!”

“Nếu như không phải thì sao cô lại đau lòng?”

Đúng vậy, có một người chồng tốt như thế, còn có gì phải đau lòng nữa chứ? Hiện giờ vấn đề của cô đang đối mặt đều không liên quan đến mối quan hệ giữa cô và Ngự Tứ, cô thực sự không nên làm như vậy...

“Gả cho một người đàn ông tốt, đối xử tốt với bản thân mình.” Người phụ nữ đột nhiên vỗ vai cô: “Tôi nghĩ thông suốt rồi, tiền tôi có thể tự kiếm, không cần đến tiền của anh ta! Tôi đi trước đây!”

Người phụ nữ đi rồi, Cố Duyên ở lại một mình.

Cánh tay cầm ô của cô lạnh đến mức đóng băng, cả người cũng giống như hóa đá. Cô đứng lên, hi vọng có thể tìm một chỗ ấm áp, ở lại thêm lát nữa. Chỉ là nơi này không thuộc về địa bàn của cô, sao có chỗ cô cảm thấy ấm áp được?

Cô nhìn xung quanh một lúc, sau đó đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ ở mấy chục mét ven đường.

Mũi cô có chút chua xót. Cố Duyên suýt nữa rơi lệ. Ngự Tứ... Cuối cùng anh vẫn xuất hiện trước mặt cô vào lúc cô khó chịu nhất, đau khổ nhất...

Ngự Tứ bước từ trên xe xuống, ô cũng không mở, nước mưa rơi trên đầu anh, làm ướt tóc và quần áo của anh.

Nhưng anh cũng không vì thế mà dừng lại, anh vẫn sải bước đi thẳng đến chỗ Cố Duyên.

Bóng đêm tối mù mịt, nhưng Cố Duyên liếc mắt cũng có thể thấy được sự tức giận trên gương mặt anh.

Nhất định anh lại tức giận vì trời lạnh như vậy mà cô lại ra ngoài đường, hơn nữa còn dầm mưa.

Ngự Tứ thực sự rất tức giận, nhưng anh càng đau lòng hơn. Anh đi tới bên cạnh cô, dùng sức bóp chặt lấy vai Cố Duyên, gào lên: “Cố Duyên! Rốt cuộc em muốn như thế nào? Nhất định phải ép anh phát điên em mới chịu được sao?”

Chiếc ô văng ra khỏi tay Cố Duyên, rơi trên mặt đất.

Nước mưa hắt lên người bọn họ, cả hai đều không mở được mắt.

“Lớn như vậy rồi còn một mình chạy tới nơi này làm gì? Dầm mưa vui lắm sao? Mắc bệnh rất vui sao?” Ngự Tứ tiếp tục gầm lên, dường như muốn trút ra hết lửa giận trong lòng.

Cố Duyên cúi thấp đầu, nước mắt lăn dài. Cuối cùng cô nhào vào trong ngực anh, nhón chân ôm lấy anh, ghé vào tai anh nghẹn ngào: “Xin lỗi, là em không đúng, là do em...”

“Em không đúng chỗ nào? Nói!” Ngự Tứ đẩy cô ra, lau nước mưa trên mặt, ép sát vào cô.

Anh cảm thấy phải để cho cô nhận thức được sai lầm của mình thì lần sau cô mới không tái phạm nữa.

“Em...” Cố Duyên cúi đầu, khóc nức nở: “Em không nên lấy ảnh xuống, không nên một mình chạy đi, nhưng vì tìm anh nên em mới chạy đi...”

“Tìm anh làm gì?” Giọng Ngự Tứ hơi hòa hoãn.

Cuối cùng anh không đẩy cô ra nữa, mặc cho cô ôm chặt anh, thậm chí anh còn duỗi hai tay ra ôm cô vào lòng, ôm chặt thân thể lạnh như băng của cô, trong lòng dâng lên cảm xúc yêu thương.

“Bởi vì em muốn nói cho anh biết, em bất đắc dĩ mới phải lấy ảnh xuống, em cũng không nỡ!” Cô không muốn giấu diếm gì nữa.

“Vì sao?” Ngự Tứ hỏi, sau đó im lặng chờ đợi câu trả lời của cô.

“Ngọc Ngân...” Cố Duyên nuốt nước miếng, không nói ra được thành lời. Cô không biết nếu cô nói cho Ngự Tứ biết chuyện này thì sẽ có hậu quả gì, cô cũng không dám nghĩ...

Trước đó Ngọc Ngân đã cảnh cáo cô, không cho phép cô nói với Ngự Tứ, nhưng nếu muốn cô một mình gánh chịu chuyện này thì quả thật quá khó khăn.

Cô còn đang không biết nên nói hay không, Ngự Tứ lại đột nhiên cười lạnh: “Là Ngọc Ngân bảo em lấy xuống sao?”

Cố Duyên im lặng, việc này đúng là do Ngọc Ngân, nhưng Ngọc Ngân cũng không thực sự bảo như thế.

“Cô ấy muốn em rời khỏi anh, đúng không?” Ngự Tứ hỏi lại.

Cố Duyên ngẩng đầu, gạt nước mắt, hỏi Ngự Tứ: “Sao anh biết?”

“Anh đoán được. Nhưng chúng ta đừng dầm mưa ở đây nữa...” Ngự Tứ kéo cô vào trong xe, hai người cùng nhau đi lên, cả người ướt sũng nước.

Ngự Tứ mở điều hòa ấm hết cỡ, cuối cùng Cố Duyên mới cảm thấy đỡ lạnh hơn một chút.

Ngự Tứ gọi điện cho Linh Lung chuẩn bị nước tắm, trên đường đi hai người đều im lặng, không ai nói chuyện.

Về đến nhà, Linh Lung đã xả nước đầy bồn tắm. Cố Duyên đứng bên cạnh bồn tắm, không nhúc nhích. Ngự Tứ đi tới, cởi từng lớp quần áo trên người cô và anh xuống.

Bồn tắm to lớn bao phủ hai người, nước nóng từ trong bồn trào ra, phát ra tiếng rào rào.

Ngự Tứ ôm lấy cô, để cô tựa vào ngực anh.

“Em rất sợ Ngọc Ngân, đúng không?” Ngự Tứ ôm cô, bàn tay vuốt ve trên người cô.

Cố Duyên gật đầu, nói: “Dao Trụ từng nói cho em biết Ngọc Ngân rất đáng sợ.”

“Em sợ gì? Em sợ cô ấy đến cục cảnh sát vạch trần anh sao?”

“Thì ra anh đã biết cả rồi...” Cố Duyên cười khẽ, thì ra anh biết rồi, anh biết rồi cũng tốt, cô cũng không cần phải lo nghĩ nhiều nữa...

“Anh cũng đâu phải người ngốc, sao anh lại không nhận ra em sợ cô ấy chứ? Mà nguyên nhân duy nhất khiến em sợ cô ấy chính là vì cô ấy có thể đến cục cảnh sát vạch trần anh mà thôi, đúng không?”

Cố Duyên kinh ngạc, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại.

Ngự Tứ thông minh như vậy, sao có thể không nhận ra hành vi mờ ám của người bên cạnh chứ?

Cô hít sâu một hơn, quay đầu nhìn Ngự Tứ: “Vậy anh cảm thấy em nên làm gì?”

“Làm theo cách của em, một dao cắt đứt. Anh tìm Hà Ngọc Ngân của anh, em tìm Tô Uyên của em, cả đời không qua lại với nhau.” Ngự Tứ nói.

Cố Duyên đương nhiên biết anh đang giận cô, nhưng cô không biết anh phát hiện ra mọi chuyện từ lúc nào, vì sao anh không hề nhắc đến?

Dường như Ngự Tứ nhìn thấy suy nghĩ trong lòng cô, cười nhạt: “Không cần em nói anh cũng biết, anh đoán được Ngọc Ngân đã đưa cho em một vấn đề khó lựa chọn, nhưng không ngờ em lại thực sự giải quyết theo cách đó...”

Khi anh nói thẳng với Ngọc Ngân rằng anh yêu Cố Duyên, anh đã đoán được Ngọc Ngân sẽ dùng chuyện này để uy hiếp anh, nhưng không ngờ người cô ta uy hiếp không phải anh mà lại là Cố Duyên.

Cố Duyên lại là một cô gái lương thiện, sao có thể chống lại Ngọc Ngân được?

“Nếu như cô ấy khai ra anh thì chẳng phải anh xong đời rồi sao?” Cố Duyên vẫn lo lắng vô cùng, nếu Ngự Tứ bị bại lộ thì phải làm sao? Suy nghĩ và hành động của Ngọc Ngân rất điên cuồng, không ai khống chế được, ngay cả Ngự Tứ cũng chưa chắc có thể khống chế cô ta.

Ngự Tứ cười nhạt, không nói gì.

Xong đời? Với anh thì cái nào mới là xong đời? Bệnh chết cũng là xong đời, mà bị xử bắn chết cũng vậy, dù sao đời này của anh cũng không thoát được...

“Cho dù cô ta muốn làm gì thì cũng là chuyện của anh, em chỉ cần yên tâm làm vợ anh là được, đừng lo nghĩ nhiều.” Ngự Tứ nói.

Cố Duyên cười khổ, anh nói thì nghe rất đơn giản. Không cần cô lo nghĩ? Chẳng lẽ cô phải trơ mắt nhìn anh bị cảnh sát bắt đi sao?

Cố Duyên định lên tiếng, nhưng Ngự Tứ đột nhiên chặn trước mặt cô: “Xem ra em tỉnh rượu rồi, không mơ hồ chút nào!”

Đúng vậy! Náo loạn suốt một đêm, say đến mấy cũng phải tỉnh lại rồi!

“Về sau không cho phép vì chuyện của Ngọc Ngân mà chọc anh tức giận, biết không?” Ngự Tứ ôm cô vào lòng.

Cố Duyên há hốc mồm, cảm giác máu cả người nóng lên. Cô dựa đầu vào hõm vai anh, hơi nước mù mịt khắp nơi, bầu không khí vô cùng mờ ám...

“Sao lại không nói gì?” Ngự Tứ hơi dùng sức.

Cố Duyên co người lại, đấm vào vai anh.

“Em có biết thái độ im lặng của em khiến cho người khác rất khó chịu không?” Ngự Tứ nâng mặt cô lên, nhìn chăm chú.

“Anh có biết thái độ truy hỏi đến cùng của anh càng khiến người khác khó chịu hơn không?” Cố Duyên phản lại một câu, sau đó nhào vào ngực anh lần nữa.

Thân thể ngâm trong nước ấm, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều. Lúc này cô mới giận mình nhận ra bản thân mình đang ở đâu, sao cô lại ôm Ngự Tứ trong tư thế này....

Cô chôn mặt trong ngực anh, không dám đối diện.

Ngự Tứ rất bất mãn với phản ứng của cô. Hai người là vợ chồng rất lâu rồi, sao cô vẫn cứ thẹn thùng như thế chứ? Đâu phải đang đi ngoại tình?

Cô muốn trốn, anh lại không cho cô trốn. Anh mở hết đèn trong phòng tắm lên.

“Duyên Duyên, em nhìn dáng vẻ bây giờ của em đi, xem em giống một người phụ nữ đã có chồng hay là một cô gái chưa trải sự đời?” Ngự Tứ cúi đầu hôn nhẹ vào vai cô, bàn tay nhanh chóng chuyển động.

“Em tắm xong rồi.” Cố Duyên thẹn thùng, tránh né bàn tay của anh.

“Nhanh vậy sao?”

“Đúng... A...”

“Vậy thì không tắm nữa!” Ngự Tứ ôm cô, đứng dậy khỏi bồn tắm, đi tới giường lớn, không để ý trên người toàn là nước.

Cố Duyên vỗ vào vai anh: “Ướt... ga trải giường...”

“Thay sau!” Ngự Tứ chỉ lo hôn lên da thịt mềm mại của cô, không quản chuyện khác.

Cố Duyên nhắm mắt lại, cảm nhận được hơi ấm của cơ thể anh, cảm nhận sự vuốt ve của anh. Cô không hề kháng cự cảm giác mà anh mang lại, cả người còn nổi lên phản ứng...

Bản lĩnh chinh phục phụ nữ của người đàn ông này thực sự rất mạnh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play