Cô giơ tay lên gãi trán, mới phát hiện mình đang toát mồ hôi.
Tô Uyên bất đắc dĩ nhún vai:
“Phong Tùy có quý nhân trợ giúp, lại quá giảo hoạt, gần đây lại vô cớ biến mất không thấy tung tích, có lẽ sắp trở thành vụ án chưa giải quyết được rồi.”
Cố Duyên đương nhiên biết quý nhân trong miệng Tô Uyên là mình, cô cúi đầu, tránh ánh mắt nóng rực của hắn.
“Không sao, cứ từ từ, sẽ tìm được người thôi.”
Ngọc Ngân cười trấn an hắn.
Tô Uyên cũng không muốn nói đến chuyện này, nghiêng đầu nhìn Cố Duyên cười hỏi:
“Sao trước đây không thấy em nhắc đến mình có người bạn có gương mặt giống em như vậy?”
“Trước đây…”
Cố Duyên do dự một lúc, cười nói:
“Cảm thấy không cần thiết.”
Ngọc Ngân cúi đầu nhìn đồng hò, đứng lên, nói:
“Tôi còn có việc, đi trước, hai người lâu ngày không gặp, cứ từ từ nói chuyện đi.”
“Có cần tôi tiễn cô không?”
Tô Uyên hỏi cô ta.
“Tôi trước giờ không thích làm phiền người khác.”
Ngọc Ngân lắc đầu, xoay người cười với Cố Duyên:
“Duyên Duyên, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Được.”
Cố Duyên đứng dậy, cùng cô ta đi ra cửa nhà hàng, giống như con rối vậy.
Ra ngoài cửa kính, Ngọc Ngân quay đầu nhìn chỗ Tô Uyên đang ngồi:
“Tô Uyên thực sự là người đàn ông rất đẹp trai, gia cảnh cũng rất tốt.”
“Ngọc Ngân, có gì cô cứ nói thẳng đi.”
Cố Duyên thực sự không chịu được cảm giác đoán mò này.
Ngọc Ngân mỉm cười:
“Điều tôi muốn nói đó là hoặc cô lấy một người đàn ông hoàn hảo như vậy, hoặc tôi lấy, nếu như cô lấy anh ta, tôi sẽ chúc phúc cô, nếu như tôi lấy, vậy thì tôi nghĩ cô nhất định sẽ hối hận, cô suy nghĩ cho kỹ đi.”
Cố Duyên cừng đờ tại chỗ, bỗng cảm thấy tay chân lạnh lẽo.
Ngọc Ngân xoay người rời đi, đi được mấy bước lại quay đầu lại:
“Đây là trận chiến giữa tôi và cô, tốt nhất đừng nói cho người thứ ba biết, đặc biệt là Ngự Tứ, đây là lời khuyên chân thành đầy thiện ý của tôi với cô.”
Ngọc Ngân nói xong câu này, cười lạnh xoay người tiếp tục đi xuống tầng.
Trước khi bóng dáng của cô ta biến mất ở chỗ ngã rẽ ở cầu thang, Cố Duyên bỗng nhiên đuổi theo, kéo lấy cánh tay của cô ta, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô ta:
“Hà Ngọc Ngân! Nếu cô thực sự yêu Ngự Tứ, sao có thể nhẫn tâm đối xử với anh ấy như vậy? Nếu để Tô Uyên biết được thân phận thực sự của anh ấy, anh ấy sẽ chết, sẽ mất đi Tần Thị mà anh ấy khó khăn lắm mới giành về được, sẽ mất đi tất cả. Nếu cô yêu anh ấy, sao có thể nhẫn tâm nhìn anh ấy rơi vào kết cục đó?”
“Cố Duyên, tôi không có gì sánh ngang được với cô, nhưng có một thứ hơn cô, đó chính là ác độc hơn cô. Tôi đã từng nói, thứ tôi không có được, người khác cũng đừng mơ có được, cho dù có phải hủy hoại nó.”
“Cô quả thực là người có tâm lý vặn vẹo!”
“Đó cũng là do các người ép tôi!”
Ngọc Ngân gạt tay cô ra:
“Nếu cô không chịu thua, cô cũng có thể đợi đến khi Ngự Tứ quay về bên tôi rồi, vạch trần anh ấy với Tô Uyên, hủy hoại anh ấy, để anh ấy mãi mãi rời xa tôi.”
“Tôi không biến thái như cô!”
Cố Duyên giận dữ đến đỏ mặt, hận không thể bóp chết người phụ nữ có tâm lý vặn vẹo trước mặt này!
Ngọc Ngân lại không hề cảm thấy mình quá đáng, trên gương mặt lộ ra ý cười lạnh lùng:
“Cho nên cô không đấu lại tôi, vẫn nên ngoan ngoãn làm cô chủ Phong của cô đi, sau đó tìm một người đàn ông hoàn hảo giống như Tô Uyên, kết hôn với anh ta, sẽ hạnh phúc hơn vạn lần so với bây giờ.”
“Tôi… thực sự hối hận vì đã cứu cô ra khỏi tầng hầm.”
Cố Duyên tức giận đến mức sắp khóc.
Ngọc Ngân lại đột nhiên kích động hét lên với cô:
“Tôi thà rằng cô không cứu tôi ra, cô Cố, cô là người đã cứu tôi ra khỏi tầng hầm. Nhưng lại tàn nhẫn cướp đi thứ mà đời này tôi khó dứt nhất, cô như vậy với tôi, còn tàn nhẫn hơn rất nhiều so với việc nhốt tôi dưới tầng hầm cô có biết không? Tôi thà rằng cô không thả tôi ra, như vậy chí ít trong lòng tôi còn có một tia hy vọng, đó chính là Ngự Tứ vẫn còn yêu tôi. Nhưng hiện tại hy vọng đó đã không còn, còn phải ngày ngày nhìn cô và Ngự Tứ ân ái bên nhau, cô muốn tôi phải trải qua ngày tháng như vậy cả đời sao? Xin lỗi, tôi không làm được!”
Cố Duyên nhắm mắt lại, cảm giác hối hận chiếm lấy toàn bộ con người cô.
Tại sao lại cứu Ngọc Ngân ra ngoài? Tại sao?
Cô đột nhiên nghĩ đến lời nói của Dao Trụ, cô hối hận rồi, thực sự chỉ chưa đầy một tháng ngắn ngủi, cô đã hối hận rồi!
Ngọc Ngân đi rồi, cô vẫn đứng ở chỗ cũ, ngơ ngác. Mãi đến khi Tô Uyên đi đến, mới thoáng hoàn hồn lại.
Tô Uyên nhìn dưới tầng, nhìn cô hỏi:
“Ngọc Ngân đi rồi?”
Cố Duyên gật đầu, không nói gì.
Tô Uyên thấy sắc mặt của cô không được tốt lắm, lo lắng hỏi:
“Em sao vậy? Sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Cố Duyên sờ mặt mình, cố gắng nặn ra nụ cười:
“Không sao, có thể là vì trời lạnh quá.”
“Vậy thì vào trong ngồi, sẽ ấm hơn.”
Tô Uyên cầm tay cô, trở về chỗ ngồi.
Cà phê đã nguội lạnh, Tô Uyên gọi cho cô cốc khác, nhìn cô, mỉm cười:
“Quả nhiên tâm trạng của em không tốt, ai chọc giận em rồi?”
“Không ai chọc tôi cả.”
Cố Duyên nhìn hắn, hỏi:
“Sao anh và Ngọc Ngân lại quen biết nhau?”
Nhất định là Ngọc Ngân chủ động tìm hắn, cô nghĩ.
Tô Uyên nghĩ một lúc, nói:
“Nói cũng thật trùng hợp, có một lần đột nhiên gặp trên đường, khi đó tôi còn tưởng là em, còn chào cô ấy. Sau đó mẹ tôi bảo tôi đi xem mắt, không ngờ đối tượng xem mắt lại là cô ấy.”
“Sau đó anh đồng ý sẽ cưới cô ta?”
Đột nhiên lại gặp? Thành phố Tân rộng lớn như vậy, sao có thể trùng hợp như vậy được? Cố Duyên cười lạnh trong lòng, nhất định là Ngọc Ngân đã sắp xếp tất cả. Mà gần đây Lăng Tiêm Hà lại tìm người đàn ông cho Ngọc Ngân, tìm các anh chàng giàu có trong xã hội thượng lưu, trùng hợp gặp Tô Uyên cũng không có gì lạ.
“Lúc đó trong lòng luôn nhớ đến em, vừa hay cô ấy lại giống em, nhất thời mê muội ăn nói hồ đồ, không phải em ghen rồi đó chứ?”
Tô Uyên cười lớn, vỗ lên đầu cô:
“Nhóc con đừng ghen, chỉ cần em đồng ý, lúc nào tôi cũng có thể đi xe hoa đến cửa nhà em cưới em về.”
Cố Duyên khẽ cười, hiện giờ cô cũng không có tâm trạng nói đùa.
Tô Uyên nhìn cô, đổi giọng nói:
“Em ấy? Gần đây sao vậy? Vẫn trăn trở bên cạnh Phong Tùy và Ngự Tứ sao?”
“Em yên tâm, tôi sẽ không mất tích giống như Phong Tùy.”
“Vì sao? Anh không muốn bắt Phong Tùy sao?”
“Đương nhiên muốn, đây là nỗi nhục lớn nhất trong kiếp này của tôi.”
Cố Duyên im lặng, lập tức lại nhướng mày nhìn hắn hỏi:
“Bắt được thì thế nào? Định xử tử anh ấy sao?”
Tô Uyên nhíu mày:
“Em muốn xin tha cho anh ta sao?”
“Có thể sao?”
“Em nói xem?”
Tô Uyên cười:
“Giữa anh và Phong Tùy không phải là ân oán cá nhân, anh ta phạm vào luật pháp của nhà nước, muốn xử lý anh ta cũng là luật pháp. Duyên Duyên, em thông minh như vậy, sẽ không phải ngay cả chuyện này cũng không biết chứ?”
Sao cô có thể không biết? Mặc dù đã biết không thể, nhưng cô vẫn hỏi, bởi vì không muốn từ bỏ bất kỳ hy vọng nào!
“Em yêu, xem ra em vẫn còn yêu Phong Tùy!”
Tô Uyên đưa tay ra, nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô:
“Thật là một đứa nhỏ cố chấp, như vậy là không đúng.”
Cố Duyên tâm phiền ý loạn không để ý hắn đang gọi cô là gì. Cũng không ý thức được bàn tay của cô đang được hắn nắm lấy, càng không chú ý đến ngoài cửa xa mà gần, hình bóng khiến vô số phụ nữ kinh hô là Ngự Tứ!
Mãi đến khi bàn tay của Tô Uyên rời khỏi tay cô, tươi cười chào một câu:
“Anh Ngự, đã lâu không gặp.”
Cố Duyên kinh ngạc vì hai chữ “anh Ngự” này, theo tầm mắt của Tô Uyên nhìn Ngự Tứ đang đứng bên cạnh, Ngự Tứ… sao anh ấy lại đến đây? Anh ấy đến lúc nào vậy?
Nhìn biểu tình trên gương mặt anh hiển nhiên là hiểu lầm cái gì rồi, nhất định đã hiểu lầm cô và Tô Uyên rồi.
“Không phải em nói em nhớ anh sao? Anh đành phải bỏ khách hàng lại thôi.”
Ngự Tứ nói xong ôm lấy bả vai cô, nhìn Tô Uyên, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhã nhặn:
“Anh Tô, quả thực đã lâu không gặp rồi, gần đây vẫn khỏe chứ?”
“Không tốt bằng anh.”
“Ồ?”
“Nếu anh nhường Duyên Duyên lại cho tôi, đương nhiên tôi sẽ sống tốt hơn anh.”
Tô Uyên cười ha hả:
“Đùa thôi, đừng để ý.”
“Duyên Duyên không để ý, tôi sẽ không để ý.”
Ngự Tứ thờ ơ nhún vai.
Cố Duyên không hy vọng bọn họ ở chung một chỗ với nhau thêm nữa, vội vàng kéo tay áo Ngự Tứ giục:
“Chúng ta mau đi thôi, nên về rồi.”
“Tạm biệt, anh Tô.”
Ngự Tứ nói với Tô Uyên, Tô Uyên vẫy tay với hai người.
Lên xe, Cố Duyên nghiêng đầu nhìn Ngự Tứ, không hề nhìn thấy sự không vui vẻ trên gương mặt anh, nhưng vẫn giải thích:
“Em và Tô Uyên trùng hợp gặp nhau, anh ta thích đùa, anh đừng hiểu lầm.”
“Không đâu.”
Ngự Tứ đưa tay xoa đầu cô:
“Có ai không có người bạn khác giới.”
Anh có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, Cố Duyên thoáng yên tâm.
“Sao anh tìm được em? Lại là định vị sao?”
“Ừm, vì anh cũng nhớ em.”
Ngự Tứ vừa nhận được điện thoại của cô, nghe thấy cô nói cô nhớ anh, trái tim anh mềm nhũn, không có tâm tư nói chuyện với khách hàng nữa, lập tức bảo A Kim tìm vị trí của Cố Duyên, nhanh chóng chạy đến.
Trên đường đến, lại vừa hay nhận được điện thoại của Ngọc Ngân, nói với anh Cố Duyên đang ở cùng một người đàn ông xa lạ, chuyện này khiến anh càng bức bách muốn lập tức xuất hiện bên cạnh cô. Không ngờ người đàn ông này là Tô Uyên, khi vừa nhìn thấy, trong lòng anh quả thực có chút tức giận, Ngự Tứ nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau.
Nhưng nghĩ lại, anh và Cố Duyên khó khăn lắm mới ở bên nhau, sao Cố Duyên có thể tìm người đàn ông khác sau lưng anh được?
Nếu như hôm nay người ở cạnh Cố Duyên không phải là Tô Uyên, mà là Phong Thanh, vậy thì anh nhất định sẽ nổi điên, sẽ mạnh mẽ “xử lý” cô một trận!
“Ngự Tứ…”
Cố Duyên nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Cô vốn muốn nói với Ngự Tứ về Ngọc Ngân, nhưng lại nghĩ đến lời cảnh cáo của Ngọc Ngân, không biết rốt cuộc có nên nói hay không. Dao Trụ từng nói, Ngọc Ngân là người vì Ngự Tứ chuyện gì cũng dám làm, đối diện với cô ta, tốt nhất đừng quá cứng rắn.
Ngự Tứ quay đầu nhìn cô:
“Sao vậy? Có chuyện gì khó nói sao?”
“Không có gì.”
Cố Duyên lắc đầu.
“Nói.” Ngự Tứ ra lệnh.
“Chính là… muốn hỏi anh có phải thực sự nhớ em hay không.”
Cố Duyên thuận miệng nói dối. Sau đó như cô dự đoán, Ngự Tứ phát cáu rồi, “két” một tiếng đỗ xe bên đường, nghiêng người, nhìn cô:
“Có cần chứng minh không?”
“Đùa anh thôi.”
“Nghịch ngợm.”
Ngự Tứ ôm lấy cô, mang theo ý trừng phạt hôn cô.
Cố Duyên mỉm cười, tình cảnh này thực sự rất hạnh phúc.
Chỉ là hạnh phúc này rốt cuộc còn có thể ở bên cô bao lâu? Nghĩ đến Ngọc Ngân, trong lòng cô lại giống như bị bóp nghẹt vậy, khó chịu ngay cả thở cũng khó khăn.
Sáng sớm thứ bảy, Cố Duyên nhận được tin nhắn của Ngọc Ngân, trong tin nhắn chỉ có mấy chữ ngắn ngủi: Tôi cho cô ba ngày quyết định.
Mấy chữ ngắn ngủi, nhưng trái tim của Cố Duyên lại như bị bóp nghẹt.
Ngọc Ngân hung hăng dọa người, đã sắp bức cô đến bước đường cùng rồi, nếu vẫn không cho cô ta câu trả lời rõ ràng, cô lo Ngọc Ngân sẽ tức giận mà đi tố cáo Ngự Tứ.
Ngự Tứ ra ngoài làm việc, Cố Duyên một mình trong phòng đi tới đi lui, nhìn ảnh chụp chung với Ngự Tứ ở trên tường, nhìn thế nào cũng không thấy chán.
Ảnh chụp này là trước kia cô và Ngự Tứ treo từng bức lên, khi treo lên Ngự Tứ còn nói với cô ảnh chụp thật đẹp, cứ treo như vậy cả đời đi, để con cháu cũng được nhìn thấy tình yêu của hai người bọn họ.
Bây giờ mới qua mấy ngày ngắn ngủi, cô lại không thể không tháo những bức ảnh này xuống, cất từng bức ảnh vào trong hòm.
Sau khi cất xong những bức ảnh chụp chung của hai người, Cố Duyên một thân một mình đi dạo trên đường, lúc này cô không muốn hẹn bạn bè, không muốn gặp người nhà, chỉ muốn ở một mình, yên tĩnh đi dạo một lát.
Cũng không biết đi bao lâu, khi cô ngẩng đầu lên mới phát hiện mình đã đi đến nhà Dao Trụ, trong lòng hơi ngẩn ra, ngay cả chính cô cũng không biết vì sao mình lại muốn đến đây.
Dao Trụ, cô và cô ta vốn không hay gặp nhau, cũng không tính là bạn, nhưng trong tiềm thức lại có một nguồn sức mạnh kỳ lạ thúc đẩy cô đến đây.
Cuối cùng cô vẫn đi vào nhà của Dao Trụ, nhìn thấy cô, Dao Trụ lại không hề kinh ngạc, giống như đã sớm đoán được cô nhất định quay lại vậy.
Dao Trụ nhìn gương mặt buồn bã của Cố Duyên đứng ngoài cửa, nhường một bước nhẹ giọng nói:
“Vào đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT