Quả nhiên là Ngự Tứ và Ngọc Ngân trở về. Ngọc Ngân ôm tay Ngự Tứ, một tay còn lại cầm theo túi đồ ăn, vẻ mặt tươi cười, tâm trạng rất vui vẻ. Cô kéo Ngự Tứ ngồi xuống trước mặt Cố Duyên và Lăng Tiêm Hà, để đồ ăn lên mặt bàn, cười tủm tỉm: “Mẹ, Thanh Nhi, hai người chưa ngủ sao?”

“Sắp ngủ rồi, ở bên ngoài chơi vui không?” Lăng Tiêm Hà cũng mỉm cười.

“Vui ạ, Ngự Tứ mang con đi ăn mấy món bánh ngọt nổi tiếng ở thành phố Tương, con mua về cho mọi người đó.” Ngọc Ngân nói xong, lập tức mở túi đồ ăn ra, đưa một trong mấy hộp nhỏ bên trong cho Lăng Tiêm Hà: “Mẹ, đây là vị sữa mà mẹ thích, còn đây là bánh kem cho Thanh Nhi.”

Cô đưa cho Cố Duyên, sau đó cười nói: “Ngự Tứ nói cô thích ăn bánh kem vị sô cô la nhất, tôi mua cho cô hai cái, rất ngon đó!”

“Cảm ơn!” Cố Duyên nhận lấy bánh kem.

Hộp bánh kem tinh xảo vô cùng, bên trên còn hai hình vẽ hoa văn hai con cá, cô cầm trong tay, không nỡ mở ra.

“Ngự Tứ, đây là bánh kem của anh.” Ngọc Ngân đưa chiếc hộp cuối cùng cho Ngự Tứ.

“Anh không thích ăn, em tự ăn đi.” Ngự Tứ mỉm cười cưng chiều.

Ngự Tứ chính là như vậy, khi anh yêu một người thì trong nụ cười ánh mắt của anh đều sẽ mang theo sự cưng chiều vô hạn với người đó.

Ngọc Ngân mở hộp ra, đưa bánh kem lên miệng Ngự Tứ, nũng nịu: “Nào, há miệng ra đi, ngon lắm.”

Ngự Tứ không từ chối nữa, cắn một miếng, gật đầu với Ngọc Ngân: “Ngon lắm!”

“Em biết anh sẽ thích mà.” Ngọc Ngân vui vẻ cười, cắn vào phần bên cạnh mà Ngự Tứ vừa cắn.

Thân mật như vậy, thản nhiên như vậy...

Lăng Tiêm Hà nhìn Cố Duyên, thấy cô cúi đầu ăn bánh kem, trong lòng có chút thương tiếc, nói với Ngọc Ngân: “Ngọc Ngân, con về phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi, bác sĩ nói con phải đi ngủ sớm.”

“Mẹ, con vừa về mà, để con nghỉ chút đã.” Ngọc Ngân tiếp tục ăn bánh kem.

Cố Duyên cầm lấy chiếc bánh kem thứ hai. Hiện giờ trời rất lạnh, ăn hai chiếc bánh kem cũng không thích hợp, cô cũng không muốn ăn, nhưng cô chỉ muốn nhanh chóng ăn xong, sau đó có lí do chính đáng để trở về phòng mà thôi. Về phòng rồi thì không cần nhìn Ngọc Ngân và Ngự Tứ ở cạnh nhau nữa.

Cô cầm chiếc bánh kem xinh xắn lên, chậm rãi cảm nhận sự mát lạnh...

Đang định cắn một cái thì bánh kem lại bị người khác đoạt đi, cô ngẩn người ra nhìn vẻ mặt quan tâm của Ngự Tứ, anh nói: “Trời lạnh như vậy đừng ăn nhiều quá, giữ lại để mai ăn đi!”

Anh nói xong lập tức đưa bánh cho chị Trần, chị Trần nhanh chóng cất vào tủ lạnh.

Cố Duyên mỉm cười: “Vậy... em về phòng nghỉ ngơi trước.”

“Ngủ ngon!” Ngọc Ngân và Lăng Tiêm Hà đồng thời lên tiếng.

Cố Duyên đứng lên, liếc nhìn Ngự Tứ một cái, sau đó im lặng rời đi.

Trở về phòng ngủ, Cố Duyên tắm rửa, thay quần áo, xem tivi.

Có lẽ do ăn bánh kem nên bây giờ cô có chút chướng bụng, không thoải mái.

Điện thoại của cô đột nhiên vang lên, cô nhìn thoáng qua thời gian và số điện thoại hiển thị trên màn hình. Đó là một số điện thoại là, sắp mười hai giờ rồi, ai sẽ gọi cho cô chứ?

Cô ấn nút kết nối, đầu bên kia truyền đến giọng nói của bà hai, không chanh chua như trước, giọng điệu lần nầy còn mang theo sự cầu khẩn, có chút ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

“Bà hai, có gì thì nói thẳng ra đi.” Cố Duyên lạnh nhạt nói.

Những chuyện bà hai từng làm thì cô sẽ không quên, cô nhận điện thoại của bà ta cũng chỉ vì nghĩ đến bệnh của Ngự Tứ mà thôi.

“Duyên Duyên, tôi muốn gặp cô!”

“Tôi cảm thấy chúng ta không cần thiết phải gặp nhau.”

“Chẳng lẽ cô không muốn Ngự Tứ khỏi bệnh sao?”

Bệnh của Ngự Tứ... Cô đương nhiên muốn anh khỏi bệnh. Mặc dù Ngự Tứ đã trở lại bên cạnh Ngọc Ngân nhưng cô vẫn không chút do dự, đồng ý với yêu cầu của bà hai, hôm sau gặp mặt tại quán cà phê.

Cúp điện thoại, cô cảm thấy bụng rất khó chịu, định xuống dưới nhà uống một ly nước đường cho ấm bụng.

Gần mười hai giờ, mọi người đều đi ngủ, tầng một yên tĩnh vô cùng. Cố Duyên đi đến nhà bếp, mở tủ lạnh tìm kiếm đường. Cô tìm khắp một lượt cũng không tìm được đường, nhưng sau lưng đột nhiên có tiếng người khiến cô giật nảy mình.

Cô quay đầu lại, hóa ra là Ngự Tứ đang hỏi cô tìm gì.

Cô đứng lên, đóng tủ lạnh lại, cười với anh: “Em tìm đường đỏ, em nhớ là để trong tủ lạnh.”

Ngự Tứ đi tới, mở phần tủ bếp ra, lấy một túi đường đỏ đưa cho cô.

Cố Duyên kinh ngạc, sau anh lại biết đường đỏ đổi lên tủ bếp chứ?

“Vừa nãy anh pha cho Ngọc Ngân một ly, thấy tủ lạnh nhiều đồ quá nên mới đặt lên đây.” Ngự Tứ nhìn ra nghi ngờ của cô, chủ động trả lời.

Ngọc Ngân... Anh pha nước đường cho Ngọc Ngân sao?

Cố Duyên nhớ tới lúc cô ở nhà họ Ngự, tuy Ngự Tứ hơi ngốc nhưng mỗi ngày đều rót sữa tươi hoặc trà cho cô, vừa chu đáo vừa ân cần. Thời gian như vậy thật tốt đẹp. Cô không hiểu vì sao lúc đó cô lại không cảm nhận được chút nào...

Có lẽ giống như mọi người hay nói, những thứ đã mất đi mới là những thứ đẹp nhất!

“Có thể pha giúp em một ly không?” Cô vô thức hỏi. Hỏi xong mới phát hiện ra Ngự Tứ đã pha xong cho cô rồi.

“Cẩn thận nóng!” Anh đưa ly nước cho cô.

Cô sờ ly, đúng là rất nóng. Ngự Tứ lại không có ý định rời đi, cô chủ động hỏi: “Ngọc Ngân ngủ chưa?”

Ngự Tứ gật đầu: “Ngủ rồi!”

“Vậy sao anh chưa ngủ?”

“Em biết mà, anh ngủ rất muộn.”

Đúng vậy, sao cô lại hỏi vấn đề ngốc nghếch như vậy chứ? Làm vợ chồng gần một năm rồi, đương nhiên cô biết anh thường ngủ muộn.

Im lặng một lúc, Ngự Tứ nói: “Duyên Duyên, nếu em cảm thấy buồn bực thì có thể theo bác trai đến công ty làm việc.”

Ý anh là sao? Anh vội vã muốn đuổi cô đi để anh và Ngọc Ngân tiện hành động hay là anh lo cô ở nhà buồn bực? Có lẽ anh cũng cảm nhận được bầu không khí xấu hổ giữa ba người rồi, cho nên muốn thay đổi một chút.

“Em cũng đang định như thế.” Cô nói.

Việc này cô đã từng bàn bạc với Phong Hách rồi, Phong Hách cũng đồng ý để cô vào công ty học tập, cũng sắp xếp xong chức vụ cho cô, đợi qua tết sẽ đi làm.

“Hai người ở đây nói chuyện gì vậy?” Ngoài nhà bếp đột nhiên truyền đến giọng nói nghi ngờ của Ngọc Ngân.

Cố Duyên và Ngự Tứ đồng thời quay đầu lại, thấy Ngọc Ngân mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh đi tới, Ngự Tứ nhíu mày lo lắng: “Sao không mặc thêm áo?”

Ngọc Ngân cười híp mắt: “Em đói bụng, muốn tìm chút đồ ăn, tìm xong sẽ về phòng ngay mà.”

“Em muốn ăn gì, anh lấy cho em, mau về phòng đi kẻo lạnh.” Ngự Tứ nói xong, anh ôm lấy vai cô, ép cô lên trên tầng.

“Ngự Tứ, sao anh ngang ngược như thế hả? Em đâu phải trẻ con...” Âm thanh trong trẻo của Ngọc Ngân dần dần biến mất ở cầu thang, để lại một mình Cố Duyên đứng ngây người trong phòng bếp.

Ngự Tứ vốn ngang ngược như vậy, đối với ai cũng thế. Cố Duyên cười chua xót, mang nước đường trở về phòng.

Sáng hôm sau, Cố Duyên đi đến quán cà phê đã hẹn cùng bà hai.

Cô đang đi từ trên tầng xuống thì thấy Ngự Tứ chuẩn bị đi làm, Ngọc Ngân đang lưu luyến dặn anh về nhà sớm một chút.

Sau khi Ngọc Ngân trở về, để tiện chăm sóc Ngọc Ngân, Ngự Tứ đã chuyển hẳn qua đây ở. Phần lớn thời gian anh đều dành để chăm sóc Ngọc Ngân, thời gian làm việc đã giảm đi rất nhiều.

Tình cảm anh dành cho Ngọc Ngân, Cố Duyên đều nhìn thấy rõ ràng.

Ngọc Ngân thấy Cố Duyên đi xuống, nghi ngờ hỏi: “Tình Nhi cũng muốn ra ngoài sao?”

“Ừm, ra ngoài gặp một người bạn.” Cố Duyên liếc mắt nhìn Ngự Tứ, cô cũng chưa nói cho anh biết cô sẽ đi gặp bà hai, cô biết nếu cô nói thì anh sẽ không đồng ý.

“Đúng lúc anh muốn ra ngoài, anh đưa em đi.” Ngự Tứ nhìn cô.

Cố Duyên lắc đầu: “Cảm ơn, em muốn tự lái xe đi cho tiện.”

“Vậy em cẩn thận một chút.”

“Em biết rồi, em đi trước!”

Cố Duyên vẫy tay chào bọn họ, đi về nhà để xe, lái xe ra ngoài.

Khi cô đến quán cà phê, bà hai vẫn chưa tới. Đến tận một tiếng sau, bà ta mới tới, trên mặt đeo kính râm, mặc bộ đồ sang trọng, toát lên vẻ già dặn.

Bà đứng trước mặt Cố Duyên, cười thỏa mãn.

Cố Duyên đợi bà cả một giờ, chứng minh Cố Duyên càng sốt ruột hơn bà, trong lòng bà cũng yên tâm hơn, nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện cô.

“Bà Ngự, tôi tưởng bà sẽ không tới.” Cố Duyên đánh giá bà ta. Nếu như không phải tận tai nghe thấy thì cô cũng không tin người nói giọng cầu khẩn với cô đêm qua lại chính là người phụ nữ này.

Bà hai cười lạnh: “Sao tôi biết được cô có dẫn cảnh sát theo không chứ?”

Cố Duyên cũng cười: “Cũng phải, tôi quên mất bây giờ bà đang bị truy nã, nhưng bà vẫn dám chạy loạn ở đây, lá gan cũng thật lớn...”

“Nếu như gan lớn thì tôi cũng không đến trễ như vậy.” Bà hai cười.

Cố Duyên uống một ngụm cà phê, liếc nhìn bà: “Bà Ngự có việc gì thì cứ nói thẳng, rốt cuộc bà muốn gì?”

Bà hai lấy một tờ giấy trắng trong túi ra: “Phía trên ghi những dược liệu đó, nếu trộn lẫn vào dùng trong cả một năm thì sẽ mắc phải chứng bệnh kì quái kia. Thần kì lắm đúng không? Lúc đầu tôi cũng không tin, sau khi thấy Ngự Tứ phát bệnh tôi mới tin...”

“Bà để cho Ngự Tứ uống một năm sao?” Cố Duyên nhíu mày, hai tay nắm chặt lấy khăn trải bàn.

Một năm! Thật đáng giận! Người phụ nữ này thật ác độc!

Bà hai tàn nhẫn cười một tiếng: “Một năm thôi mà! Nếu như uống thêm một năm nữa thì Ngự Tứ đã sớm chết rồi. Đều tại tôi quá lương thiện, không tiếp tục cho nó uống nữa, nếu không sao nó có thể sống tới hôm nay chứ?”

Cố Duyên nắm chặt tay, nghiến răng nói: “Đáng đời bà bị như ngày hôm nay.”

“Tôi cũng thấy vậy.” Bà hai nhún vai.

Nếu như bà tàn nhẫn thêm một chút, hôm nay bà sẽ không ngồi ở đây rồi. Chỉ trách trước đây bà không đủ tàn nhẫn mà thôi, đúng là đáng đời.

Cố Duyên lẩm bẩm: “Ngự Tứ thông minh như vậy, sao lại trúng kế của bà?”

Bà hai nói: “Làm gì có ai vừa sinh ra đã thông minh chứ? Ngự Tứ cũng thế. Nó có thể bước tới hôm nay, trở nên khôn khéo tài giỏi như vậy cũng có một nửa công lao của tôi, dạy dỗ nó trở nên mạnh mẽ.”

Đúng vậy, nếu không phải bà ta dồn ép thì Ngự Tứ sao có thể trở nên như vậy?

“Tôi biết cô muốn Ngự Tứ sống nên tôi cho cô cơ hội. Nhận lấy đi!” Bà hai đưa tờ giấy trong tay ra.

Cố Duyên nhìn tờ giấy, do dự một lúc, cười một tiếng: “Bà hai, không phải bà không biết, Ngự Tứ không thèm phương thuốc này của bà. Tôi cũng không có gì phải kiên trì nữa, dù sao anh ấy cũng nói bệnh này chưa chắc đã trị hết được, cho nên bà cầm đơn thuốc về đi, tôi không cần, dù sao thứ bà muốn tôi cũng không cho được.”

Cố Duyên nói xong, đứng lên khỏi ghế, giả vờ muốn rời đi.

Bà hai thấy cô định rời đi, lập tức hoảng sợ, vội kéo tay cô: “Chờ đã!”

Cố Duyên ngừng lại, đưa lưng về phía bà ta.

Bà hai muốn chơi trò chơi tâm lý sao? Được, cô chơi cùng bà ta!

Quả nhiên, bà hai không chơi nổi nữa, giọng nói ỉu xìu, gương mặt u buồn nhìn cô: “Duyên Duyên, trước đây là do tôi không đúng, hi vọng cô tha thứ cho tôi. Tôi không biết sau này tôi có phải ngồi tù không, nhưng tôi không bỏ được Ngự Hàn. Hiện giờ chồng tôi đã bệnh nặng, Ngự Hàn lại không tự lo liệu được, hai người bọn họ sau này phải sống thế nào?”

“Bà Ngự, không phải bà muốn nhờ tôi chăm sóc hai người họ chứ?” Cố Duyên bật cười: “Bà chỉ nói một câu xin lỗi là có thể xóa bỏ tất cả sao? Bà có thể quên, nhưng tôi không quên được. Mãi mãi tôi cũng không quên được bà và Dung Kim năm lầy bảy lượt muốn đẩy tôi vào chỗ chết, hại tôi sảy thai. Tôi cũng không quên được Ngự Hàn định cưỡng hiếp tôi, mà bà lại đổi trắng thay đen nói rằng tôi dụ dỗ anh ta. Tôi nói cho bà biết, tôi không giúp!”

“Xin lỗi, tôi sai rồi!” Bà hai khóc lóc, đầu gối khuỵu xuống, quỳ trên đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play