Ngự Tứ chẳng những đổi lại tất cả người làm trong nhà, mà ngay cả bảo vệ và đầu bếp cũng đổi, tuy Cố Duyên không hiểu vì sao anh phải làm như vậy, nhưng cô cũng không hỏi nhiều.
Ngày đầu tiên ở đây, Cố Duyên không phải làm gì, ăn sáng xong thì lập tức ngồi trong phòng khách xem lịch, phát hiện ra chưa tới mười ngày nữa là tết rồi.
Chẳng lẽ cô phải đón năm mới ở chỗ này sao?
Tuy Ngự Tứ không khống chế tự do của cô, cô vẫn có thể đi loanh quanh, có thể về nhà họ Phong hoặc nhà họ Cố, nhưng nếu không có Ngự Tứ, thì cô đi một mình làm gì chứ?
“Cô Cố, cô muốn ra ngoài chơi sao?” Quản gia là một người phụ nữ trung niên, giờ phút này, quản gia đang đứng sau lưng cô, cung kính nói: “Nếu cô Cố muốn ra ngoài chơi thì tôi có thể bảo tài xế đưa cô đi.”
Cố Duyên nghĩ ngợi một lúc, đã lâu rồi cô không gặp ông nội Cố, nhưng hôm nay trời hơi lạnh, hay là để ngày mai qua thăm ông sau vậy.
“Thôi để ngày mai đi.” Cô nói với quản gia.
Quản gia gật đầu: “Vậy ngày mai tôi sẽ bảo tài xế đưa cô đi.”
“Được, cảm ơn!”
Sau khi quản gia lui ra ngoài, Cố Duyên thấy một người làm đang thu dọn giấy báo trên bàn ăn, đó là báo do Ngự Tứ đặt cho cô vì sợ cô ở nhà nhàm chán, mấy hôm nay cô còn chưa kịp đọc.
“Xuân Noãn, đem báo qua đây.”
“Vâng, cô Cố!” Xuân Noãn đi tới, đưa chồng giấy báo trong tay cho Cố Duyên.
“Còn tờ báo kia nữa...” Cố Duyên chỉ về tờ báo còn sót lại trong tay Xuân Noãn.
Cố Duyên vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, nhưng sắc mặt Xuân Noãn lại thay đổi, nắm chặt lấy tờ báo trong tay, giấu ra phía sau. Thấy sự chột dạ của Xuân Noãn, Cố Duyên có chút nghi ngờ.
“Cô Cố... Đây là mấy tờ báo chị Linh bảo tôi lấy cho chị ấy dùng phơi đồ, cho nên...” Xuân Noãn ấp úng.
Cố Duyên nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, bầu trời âm u như vậy thì phơi đồ cái gì?
“Phơi cái gì vậy?”
“Phơi... hoa cúc... Cậu Phong nói dạ dày của cô Cố không tốt lắm, nên phơi hoa cúc để cô Cố uống cho ấm bụng...”
Không sai, Phong Tùy đã mua cho cô mấy bình nước hoa cúc để uống cho ấm bụng, nhưng nước cúc đó đã đủ tốt rồi, căn bản không cần người làm phải phơi, hơn nữa, cho dù muốn phơi thì cũng không phơi trong thời tiết âm u như thế này.
Xuân Noãn càng che giấu thì Cố Duyên càng nghi ngờ.
Cô rút mấy tờ báo trong tay đưa cho Xuân Noãn, mỉm cười nói: “Mấy tờ báo kinh tế tài chính này tôi không thích đọc, cô mang đi phơi cúc đi.”
“Ơ...” Xuân Noãn há hốc mồm, thấy Cố Duyên kiên trì như vậy, cô do dự một chút, sau đó đưa tờ báo trong tay cho Cố Duyên.
“Cảm ơn!” Cố Duyên tiếp nhận tờ báo trong tay Xuân Noãn, ngồi xuống ghế sofa.
Cố Duyên lật qua xem một lần, đến khi cô thấy hai chữ “Tần Thị” in đậm ở một trang báo thì khẽ giật mình, lập tức dừng lại đọc.
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là hình ảnh một căn phòng máu me, sau đó nhìn lên tiêu đề, lại là một vụ án giết người.
Khi cô đọc nội dung, trái tim cô gần như chết lặng, rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao Xuân Noãn lại phải giấu tờ báo này đi rồi.
Nội dung tờ báo nói về việc một nhà ba người của một vị quản lý cấp cao của tập đoàn Tần Thị bị người khác dùng dao đâm chết, nguyên nhân cụ thể thì chưa rõ, thời gian gây án là hơn chín giờ tối hôm qua. Mà hơn sáu giờ chiều hôm qua, sau khi đợi cô ăn cơm tối xong thì Phong Tùy mới rời đi.
Rõ ràng anh vừa đồng ý với cô rằng sẽ không giết người nữa, vậy mà chớp mắt một cái đã giết người vô tội rồi!
Cô ném tờ báo đi, nhanh chóng cầm lấy điện thoại trên bàn trà gọi cho Phong Tùy. Điện thoại của Phong Tùy rất ít khi khởi động, bởi vì phần lớn thời gian anh đều ở nhà họ Ngự.
Giống như suy nghĩ của cô, Phong Tùy không mở điện thoại, vì vậy, cô lập tức bấm điện thoại gọi điện cho A Kim, A Kim cũng đoán được mục đích cô gọi tới, vì vậy do dự mấy giây rồi mới nghe: “Cô Cố, không phải cậu Phong làm đâu!”
“Không phải anh ta làm sao?” Cố Duyên cười lạnh.
Không phải anh ta? Nếu như không phải anh ta thì sao anh ta phải thông báo cho Xuân Noãn giấu tờ báo đi chứ? Tại sao lại sợ cô nhìn thấy? Đây không phải chột dạ thì là gì?
“Vậy thì phiền anh thông báo cho anh ta, nói rằng tôi muốn gặp anh ta!” Cố Duyên nói.
A Kim có vẻ hơi khó xử, do dự nói: “Cô Cố, hiện giờ cậu Phong đang bận, hay là tối nay tôi bảo anh ấy gọi điện lại cho cô, được không?”
“Không được!”
A Kim không biết nên nói gì nữa, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Cố Duyên như vậy.
Cố Duyên cúp điện thoại, trong lòng vẫn vô cùng kích động, không cách nào kìm chế được.
Qua mấy ngày nay, cô mặc kệ là Phong Tùy hay Ngự Tứ, anh đều vô cùng cưng chiều với cô, vô cùng dịu dàng, tính tình của anh tốt đến mức cô cảm thấy giống như bản thân cô được ngâm trong bình mật vậy.
Cô bỏ qua việc Phong Tùy đã từng giết chết sếp Chu, giết cảnh sát, bởi vì từ đầu đến cuối cô vẫn không tin rằng Phong Tùy là người nhẫn tâm như vậy. Cô cảm thấy, nhất định là Phong Tùy bị ép đến đường cùng nên mới nổ súng giết người.
Bây giờ, cô nhìn thấy cảnh một nhà ba người chết thảm kia, cô đột nhiên cảm thấy Phong Tùy vô cùng đáng sợ.
Cô cho rằng Phong Tùy sẽ không tới, ít nhất sẽ không xuất hiện trước buổi tối.
Nhưng chỉ nửa giờ sau Phong Tùy đã tới, anh ném xe lại cho người làm, bước nhanh vào nhà chính, liếc quanh sảnh lớn, hỏi đám người làm đang quét dọn vệ sinh: “Cô Cố đâu?”
“Cô Cố đang ở trên phòng ngủ ở tầng hai.”
Người làm còn chưa nói xong, Phong Thanh đã đi thẳng lên tầng hai, anh đẩy cửa phòng ngủ ra, quả nhiên thấy Cố Duyên đang ở trong đó.
“Duyên Duyên!” Phong Tùy xông lên, kéo Cố Duyên từ trên ghế sofa dậy, liếc nhìn cô: “Có phải em nhìn thấy tờ báo đó rồi không? Đó không phải...”
“Đừng dùng bàn tay dính đầy máu tươi của anh đụng vào người em!” Cố Duyên hất bàn tay Phong Tùy đang đặt trên người cô ra, lùi lại một bước, nhìn anh chằm chằm: “Phong Tùy! Anh muốn nói gì? Chẳng lẽ anh định nói cho em biết rằng chuyện này không phải do anh làm sao? Anh cảm thấy em có tin không?”
“Vì sao em lại không tin anh chứ?” Phong Tùy lo lắng, nhưng anh lại càng tức giận nhiều hơn, anh không thích thấy Cố Duyên dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù để nhìn anh, bởi vì ánh mắt đó của cô khiến cho anh cảm thấy bản thân chính là một kẻ tàn ác.
“Nếu như không phải anh làm thì sao anh phải bảo Xuân Noãn giấu tờ báo đó đi?” Cố Duyên cười lạnh: “Phong Tùy, anh biết không? Nếu như anh không cố ý che giấu thì có lẽ em còn không để ý tới, bởi vì trước giờ em không hề thích đọc báo!”
Cô không thích đọc báo, cho dù đọc thì cũng chỉ tiện tay lật một, hai trang rồi bỏ xuống mà thôi.
“Bởi vì anh sợ em hiểu lầm như bây giờ nên mới gọi điện bảo Xuân Noãn giấu mấy tờ báo đó đi...” Phong Tùy có chút bất đắc dĩ. Nếu anh sớm biết mọi chuyện sẽ trở nên như vậy thì anh đã không gọi cuộc điện thoại đó rồi.
Đây chính là “giấu đầu lòi đuôi”, người thông minh như anh mà cũng có ngày phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy sao?
Anh hít thở sâu, chậm rãi nói: “Cả nhà sếp Dư bị một người quen giết chết, điều tra sơ bộ thì biết được đó là do đấu tranh nội bộ trong công ty, oán hận chất chứa từ lâu nên mới xảy ra án mạng, không có liên quan gì với anh!”
Cố Duyên dùng tay che tai lại, từ chối nghe lời giải thích của Phong Tùy.
Phong Tùy cầm tay cô, kéo mạnh xuống, ép buộc cô nghe anh nói: “Chẳng lẽ cứ dính đến Tần Thị thì đều là do anh làm sao?”
“Đủ rồi! Anh không cần nói nữa! Em không muốn nghe!” Cố Duyên giật tay lại, lớn tiếng quát tháo.
“Vì sao em không muốn nghe? Vì sao em không thể nghe lời giải thích của anh chứ?”
Cố Duyên xoay người, đưa lưng về phía anh.
Phong Tùy túm được cánh tay cô, ép cô xoay người lại, tức giận nói: “Nếu em không muốn nghe anh giải thích thì sao lại muốn gặp anh? Anh đã bỏ tất cả mọi chuyện quan trọng để trở về đây, nhưng vì sao em lại không muốn nghe?”
“Em muốn nghe lời nói thật! Anh có thể nói thật với em không?” Cố Duyên nhìn thẳng vào mắt Phong Tùy, không sợ hãi chút nào.
Cô cũng không biết vì sao cô lại muốn gặp anh, có lẽ lúc ấy cô chỉ tức giận nhất thời mà thôi. Nhưng hiện giờ anh đã trở về, cô lại hi vọng anh mau chóng rời khỏi tầm mắt cô, có lẽ vởi vì cô không muốn nghe thêm bất kì lời nói dối nào nữa.
Phong Tùy nghiến răng nói: “Em muốn thế nào thì mới đồng ý tin rằng anh nói thật? Em nói đi, anh làm theo là được.”
Cố Duyên không muốn nghe anh nói tiếp nữa, cô đẩy anh ra, bước tới cửa phòng ngủ.
Phong Tùy vội vã chạy theo giữ chặt cô: “Em muốn làm gì?”
“Về nhà!” Cô lạnh lùng đáp.
“Về nhà nào?”
“Không phải nhà này là được!” Cố Duyên tránh thoát khỏi anh, tiếp tục đi lên phía trước, bước xuống cầu thang.
Phong Tùy lập tức thở hổn hển, chạy theo cô đi xuống tầng, vừa chạy vừa giải thích: “Em đừng đi, nếu em không muốn nghe anh giải thích, không muốn nhìn thấy anh thì anh đi là được!”
Anh giữ chặt cô, sau đó buông ra, bước nhanh về phía cửa chính. Một phút sau, Cố Duyên nghe được âm thanh xe ô tô chạy ra khỏi nhà, cô biết là Phong Tùy đã rời khỏi nơi này rồi.
Cô thở dài một hơi, bước đến ghế sofa, ngồi xuống.
Lửa giận trong lòng nhanh chóng bị sự buồn bực lấn át, cô bắt đầu suy nghĩ về cuộc hôn nhân giữa cô và Ngự Tứ, tương lai của cô và anh. Sống cùng một người tàn bạo như vậy, cô có thể bình yên sống nốt quãng đời còn lại sao? Cô không dám suy nghĩ nữa...
Nếu như lúc trước cô ly hôn cùng Ngự Tứ thì tốt rồi. Nếu như cô không đi điều tra thân phận của anh, cũng không phát hiện ra thân phận thật của anh, thì giờ đây cô cũng không cần khó chịu như vậy.
Xuân Noãn thấy cô không nói gì, ngồi im lặng trên ghế sofa, Xuân Noãn lắp bắp nói: “Cô Cố, cậu Phong đi rồi, cô không gọi điện thoại cho cậu ấy sao?”
Cố Duyên lắc đầu, lạnh lùng nói: “Không cần!”
Cô đứng lên khỏi ghế sofa, nói tiếp: “Buổi trưa không cần chuẩn bị cơm cho tôi, buổi tối cũng không cần!”
“Cô Cố, cô muốn đi đâu vậy?” Xuân Noãn lo lắng nhìn cô.
Cố Duyên không trả lời, cô trở về phòng ngủ, sắp xếp quần áo của mình vào trong một chiếc túi du lịch nhỏ, cất bước đi xuống tầng dưới.
Cô hành động rất dứt khoát, có vẻ như đã hạ quyết tâm rồi.
Cô vừa ở căn nhà này được một ngày, cho nên cô không có bất cứ điều gì lưu luyến với nơi này, thậm chí cô còn hối hận vì đã đồng ý chuyển đến đây ở.
Muốn cô tin tưởng chuyện này không liên quan chút nào đến Phong Tùy thì cô thực sự không làm được. Cô nhìn một vòng quanh ngôi nhà này lần cuối, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng, đi tới cửa chính.
Cô không muốn tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta nữa. Chỉ có điều khi cô đưa ra quyết định này thì trong lòng cô đột nhiên dâng lên cảm giác đau đớn, rốt cuộc là buồn, hay là thất vọng đây?
Chẳng lẽ cô đã yêu anh ta sao? Không! Cô không thể yêu anh ta được!
Cô lắc đầu, ép bản thân không nghĩ linh tinh nữa.
Cố Duyên rời khỏi biệt thự bên bờ biển, nhất thời cô cũng không biết nên đi đâu về đâu. Nếu để cho Phong Hách biết chuyện này thì chỉ khiến cho ông lo lắng thêm mà thôi.
Cô muốn đến nhà Dương Xinh Xinh, nhưng Phong Tùy và Dương Xinh Xinh quá quen thuộc, cô không muốn bị Phong Tùy tìm thấy. Giờ phút này, cô thực sự không muốn nhìn thấy Phong Tùy chút nào.
Bởi vì chỉ cần vừa nhìn thấy anh thì cô sẽ thấy hai tay của anh, cô sẽ cảm thấy trên hai bàn tay kia dính đầy máu tươi, cô sẽ nhớ tới cảnh anh đã dùng bàn tay dính đầy máu tươi đó vuốt ve khắp thân thể cô. Nghĩ tới đây, trong lòng cô ngoại trừ sợ hãi, còn có thêm cảm giác như vừa làm chuyện ác...
Chỉ là, giờ phút này, cô có thể đi đâu được?
Lúc này, cô đột nhiên nhớ tới Tô Lý Lý, người bạn học vừa mới chia tay không lâu ở thành phố Tương. Tuy nơi này cách thành phố Hàn mấy trăm cây số, nhưng dù sao đó cũng là một lựa chọn khá tốt.
Cố Duyên bấm gọi cho Tô Lý Lý, đầu dây bên kia hơi ồn ào, có vẻ như Tô Lý Lý đang ở mấy chỗ ăn chơi...
“Ồ? Duyên Duyên? Cậu tìm tớ có việc gì vậy?” Giọng của Tô Lý Lý càng lúc càng rõ ràng, âm thanh ồn ào xung quanh càng lúc càng nhỏ đi, đến tận khi không nghe được tiếng ồn nữa, Cố Duyên mới miễn cưỡng cười: “Lâu như vậy không liên lạc với nhau rồi, tớ định qua thành phố Hàn thăm cậu, được không?”
“Được chứ, lúc nào cậu đến đây?” Tô Lý Lý nghe thấy Cố Duyên nói muốn tới thành phố Hàn thì lập tức vui vẻ.
“Bây giờ tớ sẽ tới luôn, hình như chỗ cậu đang rất ồn ào, đang đi chơi cùng ai vậy? Tớ không làm phiền cậu chứ?”
“Không sao đâu, chỉ là bạn trai mới mà thôi.” Tô Lý Lý nói câu này dường như đang kể một chuyện bình thường, hoàn toàn không có chút xấu hổ nào vì việc thay đổi bạn trai quá nhanh.
Cố Duyên lại có chút không vui nói: “Cậu lại đổi bạn trai?”
“Đúng vậy, không có đàn ông thì tớ chết mất!” Tô Lý Lý cười ha hả một tiếng, sau đó dừng cười, nghiêm túc nói: “Cậu định tới bằng cách nào? Tự mình lái xe hay người khác đưa đến? Hay là ngồi tàu điện trên không?”
“Tàu điện đi!” Cố Duyên nhìn bốn phía xung quanh, nơi này cũng không cách xa nhà ga lắm.
“Được, khi đến nơi thì gọi điện cho tớ, tớ sẽ ra đón cậu!”
“Được!”
“Đi đường cẩn thận đó, tớ không tiếp chuyện cậu nữa đâu.” Tô Lý Lý nhanh chóng cúp điện thoại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT