Nhã Lan ngẩng đầu nhìn người đàn ông như phát điên trước mặt mình, xem ra, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, dù cô có nói trăm ngàn câu thì cũng khó lòng rửa sạch được nỗi oan ức này.
Lãnh Mạn Nguyên sẽ làm gì? Xảy ra chuyện như vậy rồi thì anh còn chấp nhận cô làm vợ của anh nữa không? Chắc là sẽ không đâu, nhìn anh kiêu ngạo lại có chút ngông cuồng như vậy, tràn đầy khí chất vương giả, càng quan trọng hơn, anh không hề thiếu đàn bà.
Cuộc hôn nhân này cũng không phải mong muốn của cô, cô cũng đã cố gắng hết sức rồi. Cha, mẹ, không giúp được hai người rồi, con thực sự xin lỗi.
Hoặc là, ngày mai trên các trang đầu của mặt báo sẽ viết con gái thứ hai của Quắc thị còn chưa bắt đầu hôn lễ đã bị chồng tương lai từ chối! Nhưng như thế thì đã làm sao, cô vốn đã là một đứa con gái chẳng ai biết đến, chỉ cần cố gắng qua được quãng thời gian này, mọi chuyện được trở về yên bình thì cô lại là một nữ sinh viên bình thường vừa đi làm vừa đi học.
Đây chưa chắc đã là một chuyện xấu!
Nghĩ tới đây, cô quay người nhặt lấy chiếc áo khoác đang bị rơi dưới đất che lấy ngực. Cố nhịn cơn đau ở lưng, cô đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên bình thản, cô mím môi lại và khẽ nở một nụ cười.
“Nếu đã thế này thì anh hãy hủy bỏ hôn lễ đi!” Một lần nữa xiết chặt chiếc áo, cô lựa chọn kết thúc màn kịch này trong lặng lẽ, cảm ơn chị hai, ý đồ xấu xa của cô ta đã tác thành cho ý nguyện của cô.
Lãnh Mạn Nguyên đang đợi sự hối hận, sự cầu xin của cô nhưng không ngờ cái anh nhận được lại là sự chủ động kết thúc của cô, quả nhiên đúng là đứa con gái không biết xấu hổ! Có điều, đột nhiên anh không muốn dễ dàng bỏ qua cho cô như thế, một kẻ lừa đảo thế này đáng lẽ phải nhận được sự trừng phạt đích đáng.
Nhìn Lãnh Mạn Nguyên bỗng nở một nụ cười khó hiểu, Nhã Lan bỗng cảm thấy cả cơ thể lạnh toát! Dự cảm chẳng lành lại lần nữa làm cô sợ hãi, Lãnh Mạn Nguyên, anh muốn làm gì?
“Một cô dâu xinh đẹp thế này sao tôi có thể nhẫn tâm không cần nữa chứ! Hôn lễ của chúng ta sẽ được tiến – hành – đúng – như – kế - hoạch.” Anh nói từng từ một rất rõ ràng, rồi anh biết mất khỏi phòng trang điểm nhanh như một cơn gió. Trong căn phòng chỉ còn lại một mình Nhã Lan với đôi tay đang ôm trước ngực, cô giống như một bông hoa tuyết bị bão tố vùi dập, bất lực nhìn về phía cánh cửa, trong đầu cô lặp đi lặp lại câu nói của Lãnh Mạn Nguyên....
Trong đại sảnh rộng lớn hoa lệ, hôn lễ trọng đại bắt đầu được diễn ra, chiếc thảm màu đỏ tươi được kéo dài từ cửa vào tận tới phía trong, ở đó, chính là nơi tiến hành hôn lễ của bọn họ.
Nhã Lan được trang điểm lại một lần nữa, cô bước đi cùng với hai đứa trẻ nhỏ hai bên, đến cửa, ánh đèn chói lóa chiếu thẳng vào mắt khiến cô phải nheo mắt lại vài giây.
Một cánh tay với lực rất mạnh không hề có ý tốt ôm chặt lấy eo cô khiến cô đau tới mức hít mạnh, chồng tương lai của cô Lãnh Mạn Nguyên lại một lần nữa xuất hiện, anh dùng ánh mắt khiêu khích nhìn cô.
Ánh mắt của anh chỉ có cô mới nhìn ra, khi mà bàn tay anh kéo eo cô về sát phía mình trong tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Mọi người đang chúc phúc cho cô dâu chú rể, đương nhiên trong số đó cũng có những kẻ muốn gây rối.
Cách đó khoảng 10 mét, Quắc Nhã Thanh tức tối tới nỗi giậm chân xuống đất, trên khuôn mặt lộ rõ sự tức giận. Cô ta cứ tưởng rằng chiêu đó của cô ta đủ để khiến hôn lễ của Nhã Lan bị hủy bỏ, không ngờ, Lãnh Mạn Nguyên không hành động như thường ngày, chị hai đáng thương, tính trăm phương ngàn kế mà cuối cùng vẫn bị thua.
Một nụ cười khẽ nở trên môi, những người đàn ông xung quanh đó đều phải suýt xoa, không ngờ cô con gái thứ hai của nhà họ Quắc hiếm khi xuất hiện lại có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành như vậy.
“Cô dâu của tôi đúng là không bỏ qua bất kì cơ hội nào, ngay đến cả hôn lễ của mình mà vẫn còn quyến rũ đàn ông!” Bên tai cô vang lên giọng nói gằn xuống đầy mỉa mai mà chỉ mình cô nghe thấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT