“Alo__” Âm thanh sắc bén được chuyền đi, gợi dây nên một là sóng khuấy động nước biển. Nhã Lan từng tiếng từng tiêng hét to về một phương hướng nào đó, những cơn giận còn đọng lạ trong cô từng chút từng chút một tan biến, lúc này, trong tâm cô chỉ có sự khoan khoái và vui vẻ.

Trong nước có tiếng kêu nhè nhẹ, Nhã Lan cúi đầu nhìn xuống, liền thấy hai cía bóng đẹp đẽ giống nhưng những chú cá đang bơi xuyên qua thuyền, một trước một sau, với tư thế rất đep!

Một trong hai đã thò đầu ra, cô gỡ bỏ chiếc khẩu trang trên mặt xuống, để lộ ra khuôn mặt đầy thần quen. Phân Nhi!

Cô dang tay ra, hướng tay về phía cô và vẫy, sau đó, lại bịt khẩu trang lại, cùng với bạn đồng hành đi tiếp đến trạm tiếp, đi sâu vào lòng nước, mất đi đấu tích.

Thật là lợi hại! Nhã Lan không biết bơi, thậm trí là cô còn sợ nước, cho nên cô vô cùng tán dương những người có thể tự do hoạt động dưới nước. Dưới nước không chỉ có rất nhiều loại cá dữ, Nhã Lan không chỉ lo lắng cho bản thân cô mà còn lo lắng cho cả người bạn đồng hành của mình.

Cô tìm trên mặt nước, mình mặt nước tĩnh lặng, căn bản không có bóng dáng của họ. Không biết từ lúc nào mà tầu đã dừng lại, nhẹ nhàng đứng trên mặt nước, để lộ ra thân hình to lớn không kém phần lộng lẫy của thân tầu.

Một lúc lâu sau, trên mặt nước lại chuyền lại cái âm thanh đó, Nhã Lan quay đầu lại nhìn, cơ thể của Lãnh Mạn Nguyên đã đến bên cái thang mền bên mạn sườn tầu, anh vừa trèo lên vừa gỡ những dụng cụ trên người.

Lắc lắc đầu để gỡ bỏ những rong rêu, anh cũng nhìn thấy đội chân trần của Nhã Lan đang đứng dưới lan can tàu.

Đôi mắt mầu xanh đen sáng lên lấp lánh, thoáng chút kinh ngạc. Chiếc váy trắng của Nhã Lan nơi đôi chân trần của cô bay lên, vạt áo nởi khuỷu tay mở rộng ra, bay theo gió, để lộ ra cánh tay trắng đẹp đều màu của cô, những sợ tóc đen nhanh nhưng đang nhảy múa ở phía sau, khuôn mặt xinh đẹp trắng hồng của cô, kèm thêm chút sắc hồng, đánh bật cả hoa sen của hè, hoa hồng của bốn mùa.

Cô như một nang tiên hạ phàm, tay nâng một bình cam lộ đang dải xuống tứ phương.

Trên Cabin tàu, có một vài người đang đứng nhìn, Lãnh Mạn Nguyên chuyển ánh mắt phát hiện ra liền nói. “nhìn gì mà nhìn, còn không mau cút!”

Nhã Lan cũng nhìn thấy mấy tên đó đột nhiên túm lại với nhau, mặt bỗng đỏ lên, đơ ra trước làn can không biết làm gì.

“Còn không xuống!” Lãnh Mạn Nguyên dùng giọng hách dịch vừa quát mắng mấy tên người làm dám nhìn trộm chô để mệnh lênh cho cô xuống.

Nhã Lan nghe lời đi dọc theo lan can chuẩn bị nhẩy xuống, tuyệt nhiên cô phát hiện độ cao quá sức tưởng tượng của cô, người sợ động cao như cô căn bản không dám nhẩy xuống. Cô như vậy đứng lại tại đó, nhìn xuống dưới tìm sự cầu cứu của Lãnh Mạn Nguyên.

Lãnh Mạn Nguyên đã cởi bỏ bộ đồ bơi, trên người anh chỉ còn lại cái quần salong, để lộ ra một cơ thể màu đồng với những cơ bắp cuồn quận. Anh nhận ra tình trạng quẫn bách, anh sải bước nhanh hơn, đi về phía cô.

“Mở miệng cầu cứu khó đến vậy sao?”

Đưa cánh tay ra, trên mặt anh thể hiện nét mặt không vui, anh vì việc Nhã Lan không mở miệng cầu cứ mà nén giận.

Một tay cô bám chắc vào lan can, một tay cẩn thận nắm lấy cánh dắn chắc của anh, Nhã Lan vẫn còn đang suy nhĩ xem làm thế nào mới xuống được mặt đất thì đã bị cánh tay đó kéo xuống.

“Aaa!” cô sợ đến nỗi mặt tịt mắt, cho rằng mình sẽ ngã xuống một cách thê thảm, nào ngở, lại ngã vào một vòng tay rộng lớn căng tràn. Khi mở mắt cô tuyệt nhiên nhìn thấy bản thần đang ở trong tư thế hấp dẫn nhất trong vòng tay Lãnh Mạn Nguyên, hai tay cô ôm lấy cổ của của, miệng cô thì đã yên phận nằm trên bộ ngực trần của anh.

Lãnh Mạn Nguyên mãn nguyện ôm lấy eo cô, dường như không có ý định buông ra. “Muốn thân mật thì cũng đừng nên vội vàng như vậy chứ.” Đột nhiên anh lại chêu đùa với cô như vậy.

Nhã Lan ngại ngùng không biêt giấu mặt vào đâu, nhưng lại cũng không dám buôn tay ra, chỉ có thể miễn cương kéo xa khoảng cách mặt của cô. “ Đừng củ động.” Lãnh Mạn Nguyên liền kéo khuôn mặt cô quay trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play