Trời sáng rồi, Nhã Lan bước ra khỏi căn phòng, không hề có một chút hối hận. Bác Trương không ngăn cô lại, bà ta cũng không hề cảm thấy đáng thương cho cô gái này, chỉ có điều, tổng giám đốc đã dặn dò thì bà ta phải làm.
Lần đầu tiên có người trong căn nhà này gọi cô là bà chủ, cô quay đầu lại hơi có chút giật mình. Trong đầu cô suy nghĩ vài giây rồi trả lời ngắn gọn: “Không có.” Cô tiếp tục bước về phía trước.
Ăn bữa sáng xong, cô ung dung đi tới trước mặt Đại Hưng đang đứng ở phía cửa phòng khách: “Đi thôi.”
Cơ thể to lớn của Đại Hưng đứng thẳng ở đó, cậu không thể hiểu nổi, một cô gái mong manh xinh đẹp như thế sao tổng giám đốc lại có thể nỡ đưa vào hang sư tử chứ. Ánh mắt kiên định của Nhã Lan cuối cùng cũng làm cho cơ thể của cậu chuyển động, anh ta nghiêng người sang một bên nhường đường và cúi đầu nói: “Bà chủ, đi bên này.”
Miệng mang một nụ cười thường trực, Nhã Lan bị đưa tới một căn phòng, trong đó là một chiếc lồng rộng khoảng một mét, cái lồng chỉ đủ rộng để cô có thể duỗi hai cánh tay mình ra.
“Bà chủ, ở đây... mời vào!” Đại Hưng mở cánh cửa lồng ra để cho cô gái mỏng manh xinh đẹp như hoa trước mặt mình chui vào trong – chiếc lồng chuyên dùng để nuôi dã thú, thực sự cậu không biết phải nói gì nữa.
Nhã Lan nhìn cậu gật đầu thân thiện, cô phủi lại bộ váy đáng yêu trên người, cúi đầu cô bước vào trong chiếc lồng.
Cùng với tiếng u u, Nhã Lan cảm thấy cơ thể mình như đang chìm xuống, chiếc lồng được thả xuống và như rơi trong khung trung, lập tức, trước mặt cô là một màu tối đen như mực.
Cô căng thẳng nắm chặt hai bàn tay vào khung sắt của chiếc lồng, Nhã Lan ngửi thấy mùi tanh của loài thú dữ, trộn lẫn với đó là mùi khai của nước tiểu. Không biết từ hướng nào, truyền tới tiếng gầm rú của một loài động vật nào đó, dường như từ dưới địa ngục truyền đến nhưng lại giống như gần ngay trước mắt. Nhã Lan sợ hãi, cô quay người nhìn một vòng xung quanh, ở một nơi không xa, những tia sáng lóe lên lấp lánh trong màn đêm tối đen, âm u và lạnh lẽo.
Toàn thân Nhã Lan không khống chế nổi, cô run lên cầm cập, cô biết, bao nhiêu cặp mắt hiện lên tức là đang có bấy nhiêu con sư tử đang ở phía đó. Có cả những tiếng móng vuốt đang cào vào lồng sắt, những con sư tư bắt đầu gầm lên, tiếng gầm càng lúc càng lớn hơn, xem ra bọn chúng đã ngửi thấy mùi thịt tươi rồi!
Vì sợ động vật từ nhỏ nên đứng trước cảnh này toàn thân cô cảm thấy ớn lạnh, đôi chân cô mềm nhũn ra, bỗng chốc cô ngồi thụp xuống.
Đột nhiên căn phòng sáng bừng lên, ánh sáng bất ngờ trong căn phòng tối làm cho cô chói mắt. Cô nheo hai mắt lại, ngẩng đầu lên, cô đang ở trong một căn phòng trống và rộng tới vài trăm mét vuông, nền xi măng sạch sẽ tới kì lạ, cô không hề nhìn thấy một cọng rác nào trong đó, nền nhà màu xám âm u cũng chẳng khá hơn là mấy dưới ánh đèn chiếu rọi xuống, căn phòng rõ ràng là không có điều hòa nhưng lại lạnh tới thấu xương.
Trần nhà rất cao, khoảng cách từ nền tới trần chắc cũng phải lên tới 10 mét, trên trần là một loạt những đèn pha phát ra thứ ánh sáng khiến người nhìn lóa cả mắt.
Đối diện, trong một chiếc lồng sắt đang nhốt một đàn sư tử, bọn chúng đang cố gắng kéo lan can lồng ra, chúng muốn xông ra ngoài khỏi cái lồng đó! Những chiếc răng sắc nhọn trắng muốt như những lưỡi dao, miệng con nào cũng nhỏ dãi dài, cùng với đó là những cú lắc đung đưa của cả đàn. Bọn chúng đang giơ những móng vuốt ra, dùng ánh mắt thèm khát nhìn cô chằm chằm.
Thật đáng sợ! Mặt cô cắt không còn giọt máu, trắng bệch như thể một hồn ma, vẻ mặt cô đầy tuyệt vọng! Hai tay bám thật chặt vào chiếc lồng, cô bây giờ chỉ muốn có được sự an ủi của thần linh.
Có tiếng bước chân truyền tới! Đó là tiếng giày da bước trên nền đá, Nhã Lan ngẩng đầu lên nhìn, ở lan can của tầng hai, khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Mạn Nguyên xuất hiện. Hôm nay anh mặc một bộ vest đen, đeo một chiếc cà vạt màu xanh da trời, anh ăn mặc giống như thể chuẩn bị đi tham gia một buổi yến tiệc, một bên tay anh còn đeo một chiếc găng tay trắng.
Đứng sát bên cạnh anh là một cô gái mặc một bộ đồ in hình da báo, mái tóc đen dài của cô ta thả xuống ngang lưng, thỉnh thoảng cô ta lại nghiêg đầu hất tóc ra phía sau. Cặp mắt được trang điểm đậm bằng lớp nền màu đen xám, nhìn cô ta trông rất hoang dã và gợi cảm!
Bọn họ từ trên cao nhìn xuống cô, người phụ nữ đứng bên cạnh Lãnh Mạn Nguyên nói với anh gì đó, trong ánh mắt đó hoàn toàn là sự không tin tưởng.
Lãnh Mạn Nguyên nhếch mép cười, nụ cười chế nhạo, anh đang cười nhạo sự yếu đuối của cô sao?
Nhã Lan lắc lắc đầu, cô cố gắng làm cho bản thân mình trở nên tỉnh táo hơn. Cô bỏ hai bàn tay đang nắm chặt chiếc lồng ra, cô quyết định đứng lên mặt đối mặt với bọn họ.
“Một....hai... ba” Tự mình đếm đến ba, cô kiên cường, dũng cảm đứng phắt lên, hai bàn tay mảnh mai mềm mại của cô đưa lên phủi bụi trên quần áo, động tác thướt tha như thể một vũ công, cô dùng ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo của một kẻ chiến thắng vể nhìn hai người ở phía trên.
Lãnh Mạn Nguyên vẫn là khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm, bàn tay anh đang đặt trên lan can bỗng nắm chặt lại, mu bàn tay nổi lên gân xanh. Cô gái đứng bên cạnh thì có thoáng qua chút ngạc nhiên trên khuôn mặt, sau đó lại lạnh lùng hừ một tiếng:
“Bắt đầu được chưa?” Nhã Lan ngẩng đầu lên, cô đối mặt với bọn họ với tư thế thoải mái nhất, giọng nói của cô rất bình thản, giống như không hề có lũ sư tử ở đây.
Ngay sau đó, tiếng một vật sắt bị rơi xuống đất vang lên – đó là tiếng một chùm chìa khóa được làm rất tinh thế vứt bên cạnh chiếc lồng, chỉ cần giơ tay ra với là có thể chạm được vào nó.
Lãnh Mạn Nguyên dùng tay ra hiệu, tiếp sao đó là tiếng cót két của cánh cửa được mở ra, ngay sau đó là tiếng gầm gừ kích động của đàn sư tử.
Đôi mắt của cô gái bắt đầu mở to, cô ta không biết tới sự thỏa thuận giữa Nhã Lan và Lãnh Mạn Nguyên, cô ta đang nhìn Nhã Lan với ánh mắt như đang không tin vào những gì trước mắt. Nhã Lan nhắm mắt lại, sự sợ hãi càng lúc càng xâm lấn toàn bộ cơ thể cô,cô cố gắng để kìm nén nó lại, nhưng cô vẫn cảm thấy những ngón tay của mình đang run lên.
“Lãnh Mạn Nguyên, anh sẽ phải thua!” Dùng toàn bộ sức lực của bản thân mình để gầm lên, trong căn phòng rộng lớn ngay sau đó đã vọng lại tiếng gầm của cô một lần nữa, Lãnh Mạn Nguyên nhìn thấy cơ thể của Lãnh Mạn Nguyên đang run lên.
Cánh cửa sắt tự động mở ra, đàn sư tử dường như đã bị bỏ đói rất lâu đang chạy hướng về phía cô.
“A....” Một con sư tử nhanh nhất, với đôi chân với móng vuốt sắc nhọn nhảy bổ lên hai vai cô, cô nghiêng người né đi, cô vẫn bị con dã thú cào cho bị thương, máu bắt đầu chảy ra, rất nhanh máu đã ướt hai bên cánh tay cô.
Cố chịu cơn đau, Nhã Lan chọn cách lùi về phía sau. Mùi máu trên cơ thể cô càng kích thích bọn chúng, đàn sư tử từ bốn phương tám hướng giơ vóng vuốt lên để hướng về phía cô....
“A....” Chiếc lồng quá nhỏ, về cơ bản Nhã Lan không thể tránh được bọn chúng, nếu như không phải chiếc lồng rất chắc, lại bị cố định ở dưới đất thì chiếc lồng sớm đã bị bầy sư tử phá tan.
Từ trên xuống dưới, Nhã Lan bị cả đàn sư tử nhấn chìm, cả một khung sắt đã bị đàn sư tử chiếm hết chỗ.
“Nguyên....” Trên sắc mặt của cô gái bên cạnh Lãnh Mạn Nguyên là sự sợ hãi, cô ta sợ quá mà chạy vội tới bên Lãnh Mạn Nguyên và rúc vào lòng anh.
“Quắc Nhã Lan, cô còn muốn tiếp tục không?”
Trong cơn hỗn loạn, Nhã Lan nghe thấy tiếng nói không có tình người của Lãnh Mạn Nguyên, đúng, sự thách thức này còn phải tiếp tục! Cô chỉ thắng khi tự cô có thể bước ra ngoài!
Chìa khóa! Chìa khóa!
Nhã Lan đã bò dưới đất, như vậy thì mới giảm được sự tấn công của bọn sư tử. Những móng vuốt sắc nhọn như đang múa may trên đầu cô, trên lưng, trên vai, hai bên chân của cô đều xuất hiện những vết thương lớn nhỏ, máu chảy trên khắp cơ thể.
Sự quyết tâm phải thắng khiến cô quên đi sợ hãi, nằm rạp xuống và di chuyển cơ thể, cuối cùng cô cũng nhìn thấy chiếc chìa khóa ở bên dưới chân sư tử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT