Nhã Lan đang bị thương trên mặt nằm xuống, không thể dậy được, có hai chiếc xe mô tô đang lao tới, một cái vọt qua chạy tới trước xe của Thành Kiên Vỹ. Thành Kiết Vũ đâm vào xe đó, chiếc xe đó đã vượt lên phía trước, sau đó chiếc thứ hai cũng vọt lên, dừng lại ngay trước mặt.
Trên chiếc xe đó chính là Lãnh Mạn Nguyên.
Nhã Lan mãi mới ngồi dậy được, thấy hai người ngồi trên chiếc xe mô tô phía trước, tim như muốn rớt ra ngoài. Hai người họ sao lại có thể mạo hiểu như vậy, con đường này rất nhỏ, chỉ cần Thành Kiên Vỹ đâm phải thì có thể sẽ rơi xuống vách núi, tan xương nát thịt.
“Đừng như vậy!” Nhã Lan kéo kính xe xuống, cơn gió như những chiếc dao sắc nhọn ùa vào. Cô không nghĩ ngợi gì hết mà chui ngay ra ngoài, Thành Kiên Vỹ không kịp ngăn cản, khi hắn ta nhìn thấy cơ thể Nhã Lan bay ra ngoài, thì đã quá muộn.
Hai chiếc mô tô cũng phát hiện Nhã Lan văng ra khỏi xe, nhưng gần ngay sát, Thành Kiên Vỹ đã lái xe tới gần, một chiếc xe vọt tới, dừng ngay trước đầu xe, còn một chiếc xe khác bị xe hắn đâm phải, suýt nữa rơi xuống vực.
Nhã Lan mở mắt nhìn thoáng qua rồi do vết thương quá nặng, trước mắt cô lại tối sầm lại, không biết gì nữa.
“Linh Nhi, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!” Có người đang lay cô dậy, Nhã Lan khó khăn lắm mới mở được mắt ra. Đầu cô rất đau, vừa nãy cô đã đụng đầu vào đâu sao?
“Linh Nhi, em phải cố gắng tỉnh táo, anh sẽ nhanh chóng đưa em tới bệnh viện, đừng có ngủ đấy.” Gương mặt Lãnh Mạn Nguyên tràn đầy sự lo lắng, Nhã Lan chớp mắt mấy cái, vừa mới xảy ra chuyện gì, cô không thể nhớ chuyện gì nữa.
“Em… làm sao thế?” Cô giơ tay vuốt ve gương mặt của Lãnh Mạn Nguyên.
“Em vừa mới ngã từ trên xe xuống, may là không ngã xuống vực. Linh Nhi, nghe lời anh, phải duy trì sự tỉnh táo, anh sẽ đưa em tới bệnh viện ngay lập tức.” Anh ôm lấy cô, mấy chiếc xe dừng lại, dưới sự giúp đỡ của Đại Hưng, cô nhanh chóng được đưa vào trong xe.
“Nhanh lên!” Lãnh Mạn Nguyên vô cùng sốt sắng, gào thét tới mức thủng cả màng nhĩ, lúc này cô mới phát hiện trên người Lãnh Mạn Nguyên dính đầy máu.
“Anh bị… thương sao?” Cô nắm lấy quần áo anh, nhưng tay cô không còn chút sức nào. Đầu cô choáng váng, mí mắt cứ sụp xuống, cô rất muốn ngủ.
“Linh Nhi, đừng cử động, cẩn thận vết thương.” Lãnh Mạn Nguyên kéo áo ra, giữ tay trên đầu cô như muốn băng bó vết thương lại. Bây giờ cô mới hiểu, hóa ra là máu từ vết thương trên đầu cô.
Thảo nào lại đau tới như vậy.
Xe chạy như bay trên đường, Lãnh Mạn Nguyên vẫn thấy tốc độ quá chậm, không ngừng gào thét Đại Hưng đang cầm lái ở phía trước. Nhã Lan cảm thấy sức lực của mình dần dần mất đi, cô có một linh cảm rất xấu. Cô dựa sát vào ngực Lãnh Mạn Nguyên, cơ thể lạnh toát của cô trở nên ấm áp và thoải mái, cô muốn nghỉ ngơi một lát.
“Linh Nhi, không được ngủ.” Khi cô sắp chìm vào giấc ngủ, Lãnh Mạn Nguyên lại lay cô dậy. Cô chau mày lại, vết thương trên đỉnh đầu lại đau nhức vô cùng, cô không thể chịu đựng được.
Không được ngủ, nhưng cô rất muốn ngủ.
Nhã Lan lại nhắm mắt lại.
“Đừng ngủ, anh ra lệnh cho em!” Lãnh Mạn Nguyên nói môt cách bá đạo nhưng cũng đầy lo lắng, mí mắt của Linh Nhi cứ sụp xuống không muốn mở mắt ra nữa.
“Đừng ngủ, nếu như em muốn gặp tự Nguyên thì phải mở to mắt ra cho anh.” Lãnh Mạn Nguyên ra lệnh cho cô làm cô khó chịu. tự Nguyên là cả tính mạng của cô, nếu như không được gặp nó thì cô không biết kiếp sau có thể sống nổi không.
Cố gắng mở to mắt, cô khẽ trách móc: “Đồ xấu xa, sao anh cứ lấy tự Nguyên ra để dọa em thế.”
“Mắng đi, Linh Nhi, em hãy cố gắng mắng đi.”
Lãnh Mạn Nguyên ở phía trên lại khích lệ cô mắng anh.
“Anh là đồ… xấu xa, nguy hiểm như vậy còn tới cứu em…” Trí nhớ của cô từ từ quay lại, cô nhớ Lãnh Mạn Nguyên đã liều mình phóng mô tô tới cứu mình. Thành Kiên Vỹ điên cuồng đâm vào xe của anh, vì không muốn họ bị rơi xuống vực nên cô không thể không nhảy ra khỏi xe.
“Đúng, anh là đồ xấu xa. Linh Nhi, em mắng anh đi, mắng anh thật tàn nhẫn vào, càng tàn nhẫn càng tốt.” Dưới sự cổ vũ của Lãnh Mạn Nguyên, Nhã Lan không ngừng nhớ lại nợ cũ, mắng anh một trận. Lãnh Mạn Nguyên không hề tức giận thậm chí cánh tay ôm cô lại càng chặt hơn.
Nhưng, khi sắp tới bệnh viện, thể lực của cô cũng cạn kiệt, cô nghẹo đầu xuống, hôn mê bất tỉnh.
Cửa phòng cấp cứu của bệnh viện, Lãnh Mạn Nguyên tràn đầy lo lắng, đi qua đi lại ở cửa, thi thoảng nhìn vào trong phòng cấp cứu. Đại Hưng đứng ở cách đó không xa, hai tay ôm ngực, ánh mắt ủ rũ đứng dựa vào tường. Ẩn Hạo cũng nhanh chóng bước tới.
“Nhã Lan đâu? Cô ấy thế nào rồi?” Trên tay anh ta còn đang cầm chiếc mũ bảo hiểm, chắc chắn là vừa mới quay lại.
“Ở bên trong.” Lãnh Mạn Nguyên tìm một chỗ ngồi xuống, chỉ vào bên trong, vắt chân lên rồi lại đặt xuống, đổi lại sang bên chân kia.
Ẩn Hạo đi tới cạnh phòng cấp cứu rồi lại từ từ quay lại, gương mặt trở nên nghiêm túc.
“Thành Kiên Vỹ đâu?” Lãnh Mạc Nguyên ném điếu thuốc đi và hỏi.
“Chạy rồi, con người này vô cùng xảo quyệt.”
“Bố mẹ Uyển Nhân thế nào?”
Bật lửa lên, lập tức tắt đi, lại một điếu thuốc nữa trên môi.
“Vẫn chưa có tin tức gì.”
Đang nói chuyện dở thì đèn của phòng cấp cứu tắt ngấm. Y tá đẩy cáng cứu thương ra ngoài.
“Linh Nhi!” Lãnh Mạn Nguyên chạy tới trước mặt Linh Nhi, mặt cô vẫn trắng bệch, chưa tỉnh lại.
“Bác sĩ, tình hình cô ấy thế nào rồi?” Ẩn Hạo tìm tới bác sĩ đi đằng sau.
“Phẫu thuật tương đối thành công, nhưng do mất máu quá nhiều,hơn nữa cơ thể yếu ớt, người nhà cần phải chăm sóc thật kỹ, đừng để lại bị thương nữa.”
“Được, được, được.” Ẩn Hạo nói liên tục ba câu “Được” rồi vội vàng đuổi theo cáng cứu thương.
“Còn nữa.” Bác sĩ hơi lo lắng gọi với lại: “Khi kiểm tra phát hiện ra tử cung của cô ấy bị tổn thương, nên sau này không thích hợp để mang thai. Người nhà nên chú ý.”
Ẩn Hạo hơi sững người lại nhưng vẫn gật đầu.
“Chúng tôi đã có con trai rồi, không thể sinh thì không sinh nữa.Chuyện này không được nói với Linh Nhi.” Lãnh Mạn Nguyên nắm tay Nhã Lan, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn của cô.
Ẩn Hạo gật đầu một cách bất đắc dĩ. Rất nhanh sau đó, Nghê Tiên Như và thím Liễu chạy tới.
“Mọi người không sao chứ.”
“Không sao cả.” Ẩn Hạo lắc đàu, Nghê Tiên Như xoay người anh ta một lượt, xác định là không bị thương mới yên tâm.
“Nhã Lan sao rồi?” Nhìn Nhã Lan đang nằm trên giường bệnh, Nghê Tiên Như khẽ hỏi.
“Cô ấy… không có gì đáng ngại.” Ẩn Hạo do dự một lúc rồi khẽ trả lời.
Ngoài cổng, có một đôi mắt cô đơn nhìn xuyên qua bức tường thủy tinh vào bên trong, nhìn một lúc rồi bỏ đi. Đại Hưng vội vàng mang tới một chút đồ ăn, khi chạy về thì thấy bóng lưng mảnh khảnh của Uyển Nhân.
“Uyển Nhân!” Cậu gọi theo bóng lưng cô, cô lại không nghe thấy, cuối cùng lại càng bước nhanh hơn.
Thím Liễu nghe thấy tiếng bên ngoài thì bước ra. Đại Hưng đưa đồ cho thím rồi nói: “Con đuổi theo cô ấy.” Sau đó cậu biến mất trong hành lang bệnh viện.
Nhưng khi cậu chạy tới gần cổng bệnh viện, thì quá nhiều người đi qua đi lại nên không thể nhìn thấy bóng dáng của Uyển Nhân đâu nữa.
Buổi tối Nhã Lan mới tỉnh lại, cô hỏi han tình hình của Lãnh Mạn Nguyên xong thì nhớ tới Uyển Nhân.
“Cô ấy đâu? Đã phải chịu sự tổn thương lớn như vậy, chắc chắn vô cùng đau lòng.”
“Đừng lo, Đại Hưng đã đuổi theo cô ấy.”
Lãnh Mạn Nguyên đang đút cháo cho cô ăn, anh tức giận vì cô lại lo lắng cho người khác mà không quan tâm tới mình.
“Được rồi, em ăn no rồi.” Nhã Lan lắc đầu, gương mặt cô quay sang bên, nhưng Lãnh Mạn Nguyên vẫn ép, đến khi ăn sạch đồ ăn trong bát.
“Từ nay về sau đừng làm như vậy nữa.” Đột nhiên, gương mặt Lãnh Mạn Nguyên trầm xuống, nghiêm túc tới mức khiến Nhã Lan phải giật mình.
“Anh sao vậy?”
“Em có biết là nhảy xe rất nguy hiểm không, suýt chút nữa là em rơi xuống vực rồi đó. Lúc em nhảy khỏi xe em không hề suy nghĩ rằng em còn có anh, còn có tự Nguyên sao?”
“Xin lỗi!” Giờ này Nhã Lan mới phát hiện bản thân mình đã quá nông nổi. Nhưng trong tình hình như vậy, việc cô nghĩ đều là nghĩ cho Lãnh Mạn Nguyên, cô chỉ không muốn anh phải bị thương. Cô khẽ thầm thì, nhìn Lãnh Mạn Nguyên.
“Linh Nhi, em phải hứa, từ này về sau không được như vậy nữa, nhìn thấy em nhảy khỏi xe, anh sợ muốn chết.” Lãnh Mạn Nguyên chăm chú ôm lấy cô, ngửi mùi hương trên tóc cô, anh nói ra hết lòng mình.
Nhã Lan càng rúc sâu vào ngực anh, vui vẻ gật đầu.
“Em nghe lời anh, từ nay sẽ ngoan ngoãn ở nhà, sinh con cho anh.”
Câu nói của Nhã Lan khiến tay của Lãnh Mạn Nguyên cứng đờ lại, anh lại khẽ cười: “Ừm, chỉ cần em vui, làm gì cũng được.”
…
Uyển Nhân nắm chặt điện thoại, tuyệt vọng ngồi trên bờ biển, để mặc cho gió biển thổi vào cơ thể gầy gò yếu ớt, nước biển vỗ vào dưới chân.
Cô nên làm thế nào đây?
Thành Kiên Vỹ gọi điện thoại cho cô, yêu cầu cô làm nội gián ở nhà họ Lãnh báo tin cho hắn bất cứ lúc nào, nếu không nghe lời sẽ giết bố mẹ cô.
Trong điện thoại vang vọng tiếng hét của mẹ cô, trái tim Uyển Nhân vỡ tan. Từ nhỏ tới lớn, cô vẫn luôn gây phiền phức cho họ, đến tận bây giờ cũng không khiến họ bớt lo lắng.
Bây giờ lại vì chuyện của bản thân mà liên lụy tới bố mẹ, trái tim cô đau như dao cắt vậy.
Không thể không cứu bố mẹ, nhưng không thể tiếp tục làm hại đến bạn bè. Cô đã chịu khuất phục Thành Kiên Vỹ hết lần này tới lần khác, mang đến cho Nhã Lan sự tổn thương vô hạn, Nhã Lan cũng đã tha thứ cho cô, trái tim cô không phải là sắt đá, làm sao có thể không cảm nhận được.
Sự lựa chọn khó khăn như vậy khiến cô cảm thấy vô cùng nặng nề, như đang ở dưới vực thẳm.
Nước biển vỗ vào bờ bắn tung tóe vào cô, dần dần dến bắp chân cô, cuối cùng là đến gần đùi cô, rồi đến eo. Đêm dần dần buông xuống, gió càng thổi càng mạnh, nước càng ngày càng lạnh nhưng cô lại không hề cảm nhận được điều đó.
Nước biển nhiều như vậy, thủy triều đang lên, không cần người khác quản thúc, không cần nhận áp lực từ bên ngoài.
Uyển Nhân đứng dậy, cô từ từ đi xuống biển. Đưa tôi đi đi, thế giới này quá đau khổ. Cô từ từ nhắm mắt lại và ngã xuống.
Lúc Đại Hưng chạy tới đây thì thấy được cảnh tượng ấy, cậu chạy trên bờ rồi nhảy xuống đúng chỗ Uyển Nhân ngã xuống. Một lúc lâu sau cậu mới trồi lên khỏi mặt nước. trong tay ôm được Uyển Nhân đã ngất đi.
Vội vàng sơ cứu, nước trong mồm Uyển Nhân chảy ra liên tục, một lát sau cô ho sặc sụa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT