Lãnh Mạn Nguyên ngồi lên giường, đang định đỡ Nhã Lan dậy, thì lại va phải một vật cứng cứng ở ven giường, anh ta nhanh chóng lật chiếc chăn ra, một con dao sáng loé nằm ở bên dưới.

Đây là thứ mà bà Thành đem đến sao? Anh ta cẩn thận nhắc con dao lên, ánh mắt khoá chặt ở chiếc cửa đang đóng.

Lãnh Mạn Nguyên không yên tâm người khác chăm sóc Nhã Lan, lúc có việc phải ra ngoài, luôn giao việc này cho bác Vương, bác là người anh yên tâm nhất. Bác Vương và thím Liễu trước đây là bạn tốt nhất, tính cách của bà ấy giống như thím Liễu.

Thành Kiên Vỹ lại một lần nữa trốn thoát, Lãnh Mạn Nguyên không có ý định bỏ qua cho hắn ta. Vốn cho rằng, hắn ta không thể trà trộn vào nhà họ Lãnh, xem ra bây giờ, đồng bọn của hắn ta nơi nào cũng có. Lãnh Mạn Nguyên không thể không để ý nhiều hơn.

Anh ta không phải không ghét bỏ bà Thành, nhưng cũng không bảo bà ta rời đi. Một là sợ Nhã Lan tỉnh lại sẽ tức giận, hai là cũng hi vọng mượn cớ này để thăm dò tăm tích của Thành Kiên Vỹ.

“Bác Vương, bác đi đâu thế?” Trái ngược với bộ dạng ngông cuồng tự cao tự đại trước kia của bà Thành, bây giờ dáng vẻ bà ta bỗng trở nên hiền lành lương thiện, nịnh nọt.

“À, tôi đem thuốc cho bà chủ.” Bác Vương cung kính trả lời.

“Thế này nhé, cũng lâu rồi tôi không đi thăm Nhã Lan, con bé vừa bị bệnh cũng không biết ra sao, tôi đi cùng với bác được không?” Đôi mắt của bà ta láo liên rồi nói.

“Cái này... không cần đâu.” Bác Vương gượng ép từ chối. Lãnh Mạn Nguyên có quy định, bất luận là ai đều không thể lên thăm Nhã Lan.

“Nói sao nhỉ, cô ấy cũng vì chăm sóc tôi nên mới bị người khác hại, đương nhiên tôi phải đi thăm.” Bà Thành lau nước mắt, to vẻ đau thương hết mực.

“Mẹ, cơ thể của mẹ vẫn còn chưa khoẻ, đừng lên đó.” Uyển Nhân đi qua, giải vây cho bác Vương, loại bỏ ánh mắt ác độc của bà Thành.

“Tôi đã nói rồi. chuyện của tôi không cần cô lo, thật đáng ghét!” Bà ta nói xong, đi lên lầu.

Cửa hé mở, bác Vương đang đút từng thìa nhỏ thuốc cho Nhã Lan, chiếc chìa khoá treo ở trước cửa, vẫn lắc lư dao động. Bà Thành đứng trước cửa phòng mình, nhìn chằm chằm chùm chìa khoá đến ngây người ra.

“Bà chủ, uống thuốc xong rồi, hy vọng bà có thể nhanh chóng khoẻ trở lại. Hừ, người tốt phải được đền đáp mới đúng chứ.” Bác Vương đút xong thuốc, lau miệng cho Nhã Lan, đứng lên bước ra ngoài: “Ơ, chìa khoá đâu rồi?”

Bác Vương nhìn về phía tay cửa trống rỗng, ở đó cũng trống trơn như thế. “Lẽ nào để ở nơi khác rồi?” Bà quay người đi vào trong phòng, bắt đầu tìm tòi kĩ càng cẩn thận.

Rầm một tiếng kêu nhẹ, bác Vương quay người nhìn, chùm chìa khoá rơi từ trên sàn nhà: “Ô, thật là hồ đồ, chìa khoá để ở đây cũng không biết.” bác Vương đập vào đầu, từ từ bước ra ngoài, khoá cửa lại.

Trong một cánh cửa khác, bước ra một bóng hình cao quý, trong tay bà ta đang giữ một cái hộp nhỏ, nhìn mãi vào nơi mà bác Vương vừa rời đi, rồi nhìn chằm chằm vào cửa phòng của Nhã Lan với ánh mắt ác độc.

Một tiếng đồng hồ sau, một cái bóng thoáng đến trước cửa phòng Nhã Lan, nhìn chăm chú một hồi, sau khi chắc chắn không có ai, móc ra một chiếc chìa khoá, nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng ra.

Nhã Lan nằm trên giường vẫn nhắm mắt, sắc mặt trắng bệch, như một tờ giấy trắng trong suốt. Cái bóng đen đi đến bên tay đeo bình truyền nước của cô, lấy ra một ống kim tiêm từ trong túi nhỏ đeo bên người, nhanh chóng bơm chất lỏng vào trong ống.

Thu dọn xong, bà ta nhanh chóng đi đến cửa, lúc chắc chắn không có người, bước nhanh đến phòng nơi mà bà Thành ở.

“Hừm, cô hại con trai tôi, tôi cũng sẽ để cô sống yên ổn!” bà Thành lộ ra gương mặt ác độc đạt được ý đồ, cười nham hiểm. Bà ta giơ cây kim trong tay lên cao, thưởng thức ngắm nhìn một hồi, đi đến trước cửa sổ, ném nó vào một cái hồ nhỏ nuôi cá ở bên ngoài.

“Bà chủ vẫn khoẻ chứ?” Trên lầu, Lãnh Mạn Nguyên đi theo bác Vương đang định mang thuốc lên.

“Bà chủ tất cả đều khoẻ, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại.” bác Vương trả lời đúng với chức vụ của mình.

“Ừm, tốt, đưa thuốc cho ta.” Anh nhận lấy thuốc, đi về phòng của Nhã Lan. Mỗi ngày đúng giờ nói chuyện với cô ấy, đã trở thành công việc của anh ấy.

“Linh nhi, hang ổ của Thành Kiên Vỹ đều bị chúng ta phá hủy rồi, hắn không còn chỗ nào để ẩn náu nữa, sẽ nhanh chóng sa lưới thôi.” Anh ấy đút từng thìa thuốc nhỏ vào miệng Nhã Lan, trước khi đút còn không quên thử độ ấm. “Hôm nay tâm trạng em tốt không? Có từng nghĩ rằng phải nhanh chóng tỉnh lại, ngủ một tuần rồi, chắc cũng mệt rồi phải không?”.

Anh từng thìa từng thìa đút xong thuốc, cẩn thận điều chỉnh điều hoà cho cô ấy, xoa bóp tay chân cho cô ấy. Khi tay anh ấy kéo chiếc chăn đắp lên chân, vết máu đỏ ở trên chăn làm anh ấy khiếp sợ.

“Nhã Lan, Nhã Lan, chuyện gì thế này!” Chiếc chăn đã bị nhuốm đỏ bởi máu, và vẫn có máu từ chỗ nào đó không ngừng chảy ra. Lãnh Mạn Nguyên rất nhanh phát hiện ra, chỗ máu đó đang chảy ra từ phần dưới cơ thể của cô ấy”.

“Người đâu, mau gọi bác sĩ!” Tiếng gào thét cuồng nộ của Lãnh Mạn Nguyên đã gây chú ý đến tất cả mọi người trong nhà, mọi người vội vàng dừng công việc lại, Uy Vỹ Thiên cũng chạy đến với tốc độ nhanh nhất.

“Rốt cuộc cô ấy bị làm sao, sao lại chảy nhiều máu như thế này!” Lãnh Mạn Nguyên mắt nhìn chiếc chăn nhuốm đỏ bị đám người hầu dọn đi, Uy Vỹ Thiên kiểm tra một lúc không nói lời nào, gấp đến mức dường như điên lên. Anh ấy vô cùng lo sợ Nhã Lan vì chuyện này mà mất đi.

“Cô ấy bị sảy thai rồi.” Uy Vỹ Thiên xem xét một lúc, cố gắng cầm máu cho cô, quay đầu nói với Lãnh Mạn Nguyên.

“Cái gì? Sảy thai! Sao lại như thế được!” Lãnh Mạn Nguyên hoàn toàn không dám tin: “Không phải cậu đã nói tất cả loại thuốc đều tốt, sẽ không gây ra ảnh hưởng đến thai nhi sao?”

“Trên lí thuyết là như vậy, tôi đã lấy một chút máu mang đi kiểm tra, tin rằng sẽ nhanh chóng có kết quả.” Uy Vỹ Thiên thu dọn đồ đạc, xách cái túi chuẩn bị rời đi.

“Bác Vương có ai đã từng vào đây chưa!” Lãnh Mạn Nguyên trầm tư suy nghĩ một lát rồi hỏi.

“Không có.” Bác Vương vô cùng chắc chắn nói.

“Cơ thể của cô ấy không bị ảnh hưởng gì, chú ý chăm sóc tốt cho cô ấy.” Uy Vỹ Thiên bàn giao một hồi, rồi bước xuống lầu. Để lại Lãnh Mạn Nguyên đau sót nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nhã Lan, ngẩn người, vừa rồi nhìn thấy bao nhiêu là máu chảy ra từ người cô ấy, tim anh như sắp vỡ tan, anh không dám tưởng tượng nếu như không có Nhã Lan, cuộc sống của anh sẽ như thế nào nữa!

Vệ sĩ của nhà họ Lãnh được tăng cường lên gấp đôi, bất kì ai cũng không thể dễ dàng vào được phòng của Nhã Lan, Uyển Nhân và bà Thành bị điều đến một căn nhà ở sân sau, cả toà nhà, giờ đây chỉ có Nhã Lan và Lãnh Mạn Nguyên ở.

Ẩn Hạo và Nghê Tiên Như cũng đến, biết tin Nhã Lan sảy thai, Ẩn Hạo im lặng rất lâu. “Lần trước cô ấy còn gọi điện thoại cho tôi, rất vui vẻ, nói mình có thai rồi.”

Lãnh Mạn Nguyên vẫn ở trên lầu chăm sóc Nhã Lan, ngày nào cô ấy còn chưa tỉnh, thì anh ấy còn chưa yên lòng. Bây giờ, anh ta giao toàn bộ công việc của công ty cho Uông Mình Thiên, dành toàn bộ thời gian chăm sóc Nhã Lan.

Thím Liễu cũng biết tin, lắc đầu không ngừng, khóc thút thít: “Nhã Lan con bé tốt như vậy, tốt bụng như vậy, tại sao lại phải trải qua quá nhiều khó khăn trắc trở, thật đáng thương!”

“Đúng vậy, Nhã Lan thực sự là một cô gái tốt.” Nghê Tiên Như cũng gật đầu, bàn tay nhỏ bé của cô ấy đặt vào trong bàn tay to lớn của Ẩn Hạo, hai người nhìn nhau hi vọng, hi vọng may mắn sẽ đến với cô.

“Sao lại chọc phải tên Thành Kiên Vỹ nữa ư? Không phải nhà họ Lãnh canh gác rất nghiêm ngặt hay sao?” Lúc thím Liễu hỏi, Uyển Nhân đang đỡ bà Thành bước vào, đưa mắt ra hiệu với mọi người.

“Vị này là?” thím Liễu lần đầu gặp bà Thành, hỏi.

“Dạ, mẹ chồng của con.” Uyển Nhân đáp lại một cách thiếu tự nhiên. Bà Thành ngẩng mặt lên cao, không coi ai ra gì ngồi vào giữa mọi người.

Đại Hưng đứng ở ngoài cửa, ngăn cản bà Thành, không bước vào. Khi anh ấy nghe thấy hai chữ “mẹ chồng”, mặt bỗng đỏ lên, vô cùng không tự nhiên.

“Là bà Thành phải không?” Thím Liễu thận trọng hỏi bà Thành ăn mặc cao quý. Thím Liễu quen ăn mặc giản dị, quần áo trên người đã mặc mười mấy năm rồi, nhìn thì mặc dù sạch sẽ nhưng lại cũ kĩ. Bà Thành lạnh lùng nhìn thím Liễu, lầm bầm hai tiếng, nói: “Lãnh Mạn Nguyên có nhiều tiền như vậy, sao lại còn có người thân nghèo như vậy, bà không phải làm người hầu ở đâu đấy chứ.”

“Bà...” Ẩn Hạo vô cùng bất mãn với lời nói của bà Thành, vừa rồi định đứng dậy trách móc, thím Liễu lắc lắc đầu, ra hiệu ý bảo anh ta ngồi xuống.

“Trước kia tôi từng ở trong nhà họ Lãnh, đương nhiên, cũng là làm việc.”

“Ồ, người hầu cũ!” Bà ta quay đầu, cũng không nhìn chính diện thím Liễu.

“Mẹ, mẹ không thể nói như vậy được.” Mặt của Uyển Nhân đỏ rực lên.

“Hừ, ngồi ở đây buồn chán chết đi được, tôi muốn về phòng!” Căn phòng ở đằng sau là nơi sắp xếp riêng cho bọn họ, chỉ có bà ta và Uyển Nhân ở, điều kiện không hề kém so với căn nhà này. Bà ta khẽ nhấc cơ thể hơi mập mạp lên, dù Uyển Nhân nói gì đi nữa, vẫn tiếp tục bước ra ngoài.

Uyển Nhân nhìn mọi người áy náy, cũng đi theo ra ngoài. “Đừng có đi theo tôi, phiền phức! Bà Thành nhìn chằm chằm Uyển Nhân một cách hung hãn: “Có loại con dâu nuôi ong tay áo như cô, coi như tôi đen đủi tám kiếp.”

“Mẹ.” Uyển Nhân vẫn không yên tâm, tiếp tục đi theo, giọng điệu đã trầm xuống rất nhiều: “Con xin mẹ, đừng tiếp tục đi tìm Thành Kiên Vỹ nữa.”

“Nó là chồng của cô đấy, cô không biết sao?” bà Thành tiếp tục mắng chửi, “Cô không những không giúp đỡ lại còn hùa cùng người khác giỡn cợt, thật là, hừm!”

Uyển Nhân đứng đó, mãi không lên tiếng. Cô giống như nhân bánh quy vậy, hai đầu đều bị người kẹp, bản thân không biết phải làm thế nào. Mấy ngày nay bà Thành thường mượn cớ đi thăm mộ ông Thành để gặp Thằng Kiên Vỹ, cô âm thầm đi theo mấy lần, cũng khuyên qua mấy lần nhưng trái tim bà Thành như làm bằng sắt vậy, không thèm để ý lời khuyên của cô.

“Mẹ, đừng đi ra nghĩa trang nữa, ở đó có rất nhiều người, đi tới đó Thành Kiên Vỹ sẽ gặp nguy hiểm.” Uyển Nhân nhìn bà đi xa, lấy hết dũng khí nói lớn.

“Cô dám bán đứng tôi!” Mặt của bà Thành lập tức nhắn nhó, đôi mắt ác độc nhìn chằm chằm vào Uyển Nhân, như muốn nuốt cô vào trong bụng.

“Mẹ, con cũng là hết cách rồi.” Uyển Nhân như một quả bóng bay không còn khí, ngữ khí thấp đến mức chỉ có bản thân cô có thể nghe thấy. Ở giữa hai bên, cô vô cùng dày vò, ai có thể hiểu được đây?

“Thật sự là cô định nói hết bí mật ra ư?” Ngữ khí của bà Thành không có chút mềm mỏng nào, ngược lại càng nói càng kích động, khắp người tản mát ra một cơn giận dữ đáng sợ.

“Mẹ, con cũng hết cách rồi, con đã nói chuyện này với Đại Hưng, cũng nói chuyện họ phục kích với mẹ, cũng chỉ mong mẹ đừng tiếp tục làm loạn nữa”. Uyển Nhân biết, bản thân làm như vậy không khác nào uống rượu độc để giải khát, nhưng ngoài cách này ra, cô còn có cách khác sao?

Nước mắt cô đã dàn dụa, nỗi đau khổ và tuyệt vọng tận cùng vây quanh lấy cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play