Cô cẩn thận từng li từng tý lảng tránh bà Thành, nhưng tránh không được.

“Có phải cô biết tung tích của Vũ Nhi nhà tôi? Có phải nó vẫn ở cùng cô không?”

Bà Thành thấy Nhã Lan bên hồ bơi, có ý đuổi Uyển Nhân, đi đến cạnh cô hỏi thẳng không chút nể nang. Câu trước thông đồng, câu sau dụ dỗ, trong lòng bà coi Nhã Lan giống như một con hồ ly tinh.

“Bác gái, cháu thật sự không biết.” Nhã Lan trả lời đúng sự thật, không dám nói ra mọi truyện mà Thành Kiên Vỹ đã làm.

“Cô không biết, không phải nó yêu cô yêu đến chết đi sống lại sao? Đến mạng sống cũng suýt nữa không cần, lần này nó quay về cũng là vì cô, cô đừng nghĩ rằng tôi không biết gì hết!” Bà Thành càng nặng lời, cả khuôn mặt như một mũi tên nhằm vào Nhã Lan.

“Chuyện này...” Cô còn có thể nói được gì nữa? Trong tiềm thức, cô cảm thấy bà Thành nhất định biết rất nhiều truyện liên quan giữa hai người họ.

“Vì cô, đến bố mẹ Vũ Nhi cũng không quan tâm, hại chúng tôi già cả thế này vẫn phải chạy đông chạy tây, không có nhà để ở, cũng vì cô, nó điên cuông bán đi tâm huyết cả đời của chúng tôi, tất cả đều do cô!” Bà Thành nghiến răng mắng chửi, mỗi từ đều ẩn chứa sự oán hận sâu sắc!

Nhã Lan ngượng ngùng đứng dạy, cô lắc đầu, muốn giải thích gì đó, lại không biết nên nói gì. Truyện của Thành Kiên Vỹ cô dường như thật sự không thể thoát khỏi trách nhiệm.

“Người phụ nữ ác độc như cô, nhất định đã hại chết Vũ Nhi! Cô hại nó hết lần này đến lần khác, tôi căm hận cô!” Bà Thành bắt đầu hung ác túm cổ áo Nhã Lan. Nhã Lan sợ hãi lùi về sau vài bước, hoàn toàn không ý thức được bản thân đang đứng sát mép hồ bơi.

“Đều tại cô, tất cả đều tại cô!” Trong lúc bà Thành giận dữ đã mạnh mẽ đẩy cô xuống hồ.

Bùm một tiếng, Nhã Lan bị rơi xuống nước, dòng nước lạnh buốt nhanh chóng ngấm vào người cô, chảy vào trong tai, trong miệng, rồi cả mũi.

Mực nước trong hồ sâu hơn 2m, chân Nhã Lan không chạm được đáy, cô nhô lên chìm xuống không biết bao lần, không ngừng đập đập mắt nước.

Trong lúc hơi nổi lên, cô đưa tay về phía bà Thành cầu cứu, vẫn kịp phát ra âm thanh, rồi lại bị chìm xuống. Đôi mắt cô bị nước làm cho mờ ảo, uống không biết nhiêu là nước, cô không nhìn rõ, chỉ có thể nghe thấy giọng lanh lảnh của bà Thành.

“Cứu... cháu...” Sợ hãi vùng vẫy trong nước khiến cô nhất thời mất hết sức lực, từ từ chìm xuống, chìm xuống.

Uyển Nhân bưng chà đi đến phát hiện ra biến cố này, sợ hãi đánh rơi chén trà, vội vàng gọi người đến cứu, mọi người hợp lực kéo Nhã Lan lên.

“Mẹ, sao mẹ thấy Nhã Lan rơi xuống nước mà không cứu vậy!” Uyển Linh kéo tay bà Thành, trách móc.

“Hừm! Loại người phụ nữ như vậy đáng chết muôn lần!” Bà Thành nhìn Nhã Lan không ngừng ho ra nước, lạnh lùng vô tình mà nói.

Nhã Lan ho sặc sụa, vừa bị rơi xuống nước khiến cô uống phải một lượng nước lớn, mất cả nửa ngày mới ho ra hết, không ngừng thở hổn hển. Có người vội vàng gọi bác sĩ, thậm chí có người gọi cả cảnh sát.

“Đừng... tôi không sao... mọi người đi làm việc của mình đi.” Nhã Lan tốn không ít sức lực mới có thể nói được hết câu, ngay sau đó lại là một trận ho sặc sụa.

Ông Thành nhanh chóng đi đến, một cái tát mạnh mẽ giáng xuống khuôn mặt bà Thành.

Bộp một tiếng, to đến nỗi cả nhà họ Lãnh đều có thể nghe thấy. Bà Thành không thể tin được nhìn chồng mình, đôi môi run lẩy bẩy, khuôn mặt bà rất nhanh đã phù lên, trên đó in hằn năm vết tay đỏ ửng.

“Ông lại dám đánh tôi, vì người phụ nữ này, ông đánh tôi!” Bà không thể tin được dùng đôi mắt tổn thương nhìn ông Thành, ánh mắt đau khổ. Ông Thành bất lực lắc đầu, chỉ vào bà nói: “Là do tôi đã quá chiều bà mới hình thành lên cái tính cách này của bà. Bà nghĩ lại đi, người ta cho chúng ta ở miễn phí, cho chúng ta ăn, chân thành đối đãi tốt với chúng ta, còn bà thì làm ra những truyện gì thế này!”

“Cô ta hại Vũ nhi của chúng ta thành ra như vậy, ăn vài bữa cơm có thể giải quyết được vấn đề sao? Không dễ dàng như vậy đâu!” bà Thành đẩy Uyển Nhân ra không cần cô đỡ, đi về phía Nhã Lan, sợ bà sẽ lại làm ra truyện gì quá đáng, ông Thành kịp thời kéo bà lại

“Chúng ta về nước, không cần phải ở đây mất mặt nữa.” Ông Thành kéo bà Thành đi về phía cửa.

“Ông buông ra!” Bà Thành không biết lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, đẩy ngã ông Thành, chỉnh lại quần áo, ánh mắt ác ý nhìn chằm chằm Nhã Lan đang được Uyển Nhân dìu đứng dậy.

“Tôi không đi, chưa tìm thấy Vũ Nhi, tôi sẽ không đi đâu hết!”

“Bà thật là!” Bộ mặt lộ rõ sự thất bại của ông Thành, Nhã Lan lúc này đã khá hơn chút, không đành lòng để hai người tiếp tục cãi nhau, đi đến khuyên giải: “Bác trai, hai người đừng đi, bác gái chỉ là nhớ nhung lo lắng cho anh Kiên Vỹ thôi mà, qua một thời gian nữa sẽ tốt hơn thôi.”

Bà Thành hừm một tiếng lạnh lùng khi nghe cô nói: “Đồ sao chổi nhà cô, hại Vũ nhi nhà tôi vẫn chưa đủ sao?”

“Mẹ... mẹ đừng suốt ngày...”

“Còn cả cô nữa! Đến chồng mình cũng không quản được, kết bạn với hạng người gì, cả ngày chỉ nghĩ đến quyến rũ chồng của cô, đúng là vô dụng mà!”

Uyển Nhân vốn định khuyên bà vài câu, không nghĩ sẽ bị bà đay nghiến, mặt đỏ ửng, vô cùng ngại ngùng. Cô đứng ở đó, không biết làm gì tiếp theo.

“Trời ơi, chúng ta vẫn là nên về Úc.” Ông Thành thở dài, lần nữa kéo tay bà Thành.

“Đừng động vào tôi!” Bà Thành như phải bỏng vậy, nhanh chóng rút tay lại, đứng cách ông một khoảng cách xa.

“Bà...đúng là được chiều hư quá rồi.” Ông Thành chỉ có thể thở dài, bất lực lắc đầu.

Nhã Lan và Uyển Nhân khuyên giải một hồi lâu ông Thành mới đồng ý tiếp tục ở lại, khuôn mặt bà Thành hằn đỏ vết tát, không đành lòng để bà chịu đau, lại hỏi Nhã Lan lấy chút đá để trườm cho bà.

“Trời ơi, chuyện này không biết bao giờ mới kết thúc đây, xin lỗi, Nhã Lan.” Khuôn mặt Uyển Nhân nặng trĩu, áy náy xin lỗi Nhã Lan.

“Không sao đâu, mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi, tớ đã nhờ người đi tìm Thành Kiên Vỹ rồi.” Nhã Lan an ủi cô một lúc, dưới sự thúc dục của người làm mới đi thay quần áo. Bác sĩ cũng đã đến rồi, cô dứt khoát phải đi khám.

“Lãnh phu nhân, dạo này khẩu vị thế nào?” Bác sĩ khám tổng thể cho cô, phát hiện cô không hề có bệnh, thu dọn đồ đạc rồi hỏi.

“À, không tốt.” Gần đây, cô không có khẩu vị gì, nhìn thấy đồ ăn dầu mỡ lại cảm thấy buồn nôn.

“Tình trạng như vậy bao lâu rồi?”

“Khoảng một tháng rồi.” Nhã Lan không có tâm trạng trả lời.

“Vậy, xét nghiệm nước tiểu đi.” Bác sĩ lấy ra que thử thai, Nhã Lan đỏ mặt nhận lấy.

Khi nhìn thấy ba vạch đỏ hiện trên que thử thai, khuôn mặt cô lập tức lỗ rõ sự vui mừng kinh ngạc.

“A, tôi có thai rồi!”

“Chúc mừng, Lãnh phu nhân.” Bác sĩ thu dọn đồ đạc, gật đầu với cô, “Qua một tuần tôi sẽ cử bác sĩ phụ khoa đến kiểm tra kĩ càng tỉ mỉ một lần cho cô, chắc chắn một chút về tình trạng của đứa bé, bây giờ cô phải chú ý nghỉ ngơi, chú ý ăn uống, không được quá kích động, chuyện như ngày hôm nay, tốt nhất là nên tránh.”

Nhã Lan chìm đắm trong niềm vui chào đón sinh mệnh mới, lời bác sĩ nói cô hoàn toàn không để ý, chỉ biết không ngừng gật đầu.

Cho đến khi bác sĩ rời đi, cô vẫn chưa thoát ra khỏi niềm vui đó.

Nhất định phải cho Nguyên một bất ngờ! Cô vui mừng muốn nhảy cẫng lên, lại nhất thời không tìm được ai để chia sẻ.

Gọi điện thoại cho Ẩn Hạo vậy, nhân tiện hỏi thăm truyện của Thành Kiên Vỹ, Nhã Lan bấm số gọi cho anh ta.

“A lô?” Giọng nói dễ nghe truyền từ đầu dây bên kia đến.

Nhã Lan nắm chặt điện thoại, bàn tay hơi run, vui mừng làm cô run rẩy không thôi.

“Hạo, anh biết không? Tôi lại có rồi!”

“Thật không? Chúc mừng cô! Lại thêm một đứa cháu trai, tôi đúng là có phúc lớn nha.” Ẩn Hạo bên đầu dây kia tâm trạng vô cùng vui trọc ghẹo cô.

“Ừm, tốt quá rồi, tự Nguyên đi rồi, tôi cũng đang cảm thấy cô đơn đây.”

“Ừm, bắt đầu từ ngày hôm nay, không được phép dùng điện thoại nha, cũng không được phép xem phim quá lâu, còn nữa, không được...”

“Được rồi, được rồi, tôi biết cả rồi.” Nhã Lan không ngờ Ẩn Hạo thân là một người đàn ông lại am hiểu rõ ràng những chuyện phụ nữ mang thai cần phải chú ý đến vậy.

Trong lúc chuẩn bị cúp máy, cô bỗng nhớ tới truyện của Thành Kiên Vỹ, liền hỏi anh ta.

Giọng nói của Ẩn Hạo bên đầu dây bên kia thấp xuống, nhẹ giọng nói: “Cho đến nay, đều không có tìm thấy xác của anh ta, thợ lặn cũng không tìm thấy xác của anh ta dưới đó.”

“Nói như vậy, anh ta vẫn còn sống ư?” Trong lòng Nhã Lan nhẹ nhõm hơn, nghĩ tới dáng vẻ sốt rột nóng lòng của bà Thành, cô liền đau lòng, cùng là một người mẹ, cùng có con không ở cạnh, cô có thể đủ thấu hiểu tâm tình của bà Thành.

“Rất khó nói, có khả năng thi thể chìm sâu trong đất bùn, cũng có khả năng còn sống, chỉ có thể nói, trước mắt vẫn chưa biết sống chết thế nào.”

“Vậy phải làm thế nào.” Nhã Lan có chút lo lắng.

“Nhã Lan, nếu anh ta chết, đó là tin tốt cho mọi người mà, nếu anh ta còn sống, mới đúng là một phiền phức lớn đó. Chúng tôi đã điều tra, anh ta còn có liên hệ với xã hội đen và thế lực phản động, mấy thứ vũ khí đạn dược cao cấp đó của anh ta đều là lấy từ mối quan hệ với những người này, còn về anh ta, cũng từ những giao dịch này mà đi đến giao dịch thuốc phiện, buôn bán người,...có thế nói, dù là con đường nào, đều là tội tử hình, cho nên, cho dù là sống sót cũng không có ý nghĩ gì.”

“Việc này...” Tâm trạng Nhã Lan bắt đầu nặng trĩu, lời Ẩn Hạo nói không sai, Thành Kiên Vỹ cho dù có sống sót, cũng không thể nhận được sự khoan hồng của pháp luật. Những chuyện này, nên mở miệng thế nào, nên nói thế nào với bố mẹ Thành Kiên Vỹ đây?

“Những chuyện này, cô không cần quan tâm, dưỡng thai cho tốt, sinh một cậu nhóc trắng trẻo mũm mĩm, đến lúc đó, nếu tôi chưa kết hôn, thì để tôi nhận nó là con nuôi, tôi nhất định sẽ nuôi dưỡng nó trở thành đại minh tinh thế giới.”

Nhã Lan không có tâm trạng đùa với anh ta, chỉ đơn giản nói vài câu, liền tắt điện thoại.

Thật phiền phức! Hai tay cô nắm chặt, ngồi trên ghế sofa phòng khách, trầm tư suy nghĩ.

Trên tầng truyền đến âm thanh thình thịch, có người đi xuống. Trên đó, ngoài cô, còn có Uyển Nhân và Đại Hưng, ngoài ra còn có hai vợ chồng ông bà Thành.

Nhã Lan ngẩng đầu, thấy bà Thành vẫn đang mặc quần áo ngủ. Cô muốn tránh, nhưng đối phương đã nhìn ra mình, liền dừng chân, khách khí hỏi: “Bác gái, trên lầu không có nước ạ?”

Bà Thành hừm một tiếng, từng bước từng bước đi lại, đứng ở chỗ cách Nhã Lan không xa, nhìn chằm chằm cô. Vô cùng chán ghét, không chút giấu diếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play