Lãnh Mạn Nguyên nhìn Nhã Lan, lướt qua cô đi thẳng vào phòng khách. Anh ngồi xuống đó, ung dung, hơi rượu thở ra nồng nặc, cả phòng khách đâu đâu cũng là mùi rượu.

“Anh không lái xe về à?” Nhã Lan để cốc nước trước mặt anh, ngồi xuống đối diện.

Lãnh Mạn Nguyên vẫn không nói gì, ánh mắt nhan hiểm chậm rãi nhìn chằm chằm cốc nước trước mặt, dường như đã nhìn thấy gì trên chiếc cốc vậy, rất lâu sau mới thở thành tiếng, cả người dựa trên sofa, lười nhác trả lời: “Không.”

“Chuyện vừa nãy…” Nhã Lan định giải thích, cô muốn nói anh biết cô và Ẩn Hạo không hề có gì, cô cũng không ở lại cạnh anh ta lâu mà đi thẳng về nhà.Nhưng Lãnh Mạn Nguyên không cho cô cơ hội để giải thích, cướp lời cô: “Tôi mệt rồi, nghỉ ngơi đi.”

Nói xong liền đứng dậy đi về phía tầng hai.

“Bọn em thật sự không có gì, chỉ là không nhẫn tâm nhìn Vu Thượng Văn đáng thương như vậy” Sự hời hợt của Lãnh Mạn Nguyên khiến Nhã Lan sợ hãi, là cô buột miệng. Lãnh Mạn Nguyên dừng một lúc, không hề quay đầu lại, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía trước, dần dần mất bóng nơi cầu thang.

Đêm đó, Lãnh Mạn Nguyên không ngủ cùng Nhã Lan mà trở về phòng của mình. Cô không hiểu, tại sao anh lại tức giận đến vậy, lẽ nào hai người yêu nhau cô không thể nói lên suy nghĩ của mình sao?

Cả đêm cô không ngủ được, nghĩ sớm mai thức dậy nhất định phải chặn đường Lãnh Mạn Nguyên hỏi cho ra nhẽ, ai ngờ, trước bình minh cô đã ngủ rồi, ngủ đến tận trưa mới dậy. Lãnh Mạn Nguyên đến công ty từ sớm để lại căn phòng trống cho cô.

Và mấy ngày sau,Lãnh Mạn Nguyên như cố ý tránh mặt cô vậy, không về nhà. Anh có thể đi đâu? Tìm đến Nghê Tiên Như sao? Nhã Lan nhớ lại đêm đó, anh khoác tay Nghê Tiên Như, quan hệ của họ rất thân thiết, thân thiến đến mức khiến cô phải đố kỵ.

Đã hạ quyết tâm, phải đến công ty tìm anh, nhưnglại chỉ gặp Uông Minh Thiên. Qua lời anh ta nói, Nhã Lan mới biết, ngày hôm sau sau khi cãi nhau, anh đã bay sang Mỹ.

“Anh ấy sang Mỹ có chuyện gì sao?” Cô nhớ tới tự Nguyên đang ở Mỹ, lẽ nào anh đi gặp con sao?

“Bên Mỹ có một vụ án cần phải xác nhận lại, anh ấy rất coi trọng nó nên đích thân qua bên đó.” Uông Minh Thiên quay quay chiếc bút trong tay, đôi mắt sắc bén xuyên qua mắt kính mà quan sát Nhã Lan, cậu tatrả lời hời hợt.

“Bao giờ mới về?”

“Nếu thuận lợi thì nửa tháng, cũng có thể là một tháng hoặc dài hơn.”

Nhã Lan ủ rũ đi về, Uông Minh Thiên trầm lặng một lúc, mới nói tiếp: “Nếu cô có chuyện gì có thể gọi điện cho anh ta, có cần tôi bấm số giúp không?”

“Ồ, không cần.” Cô vội vàng rời đi, bỗng nhiên không có dũng khí.

Đi Mỹ, sao anh không nói với cô một tiếng, anh vẫn đang giận cô sao? Nhã Lan nghĩ đủ thứ, lang thang đi bộ trên phố không vì mục đích gì, cuối cùng bắt xe về nhà.

Uyển Nhân cũng từ trường trở về, ngồi trong phòng khách yên tĩnh uống trà, sắc mặt u ám, chứa đầy tâm sự.

“Sao vậy?” Nhã Lan tạm thời gác chuyện của mình lại, ngồi xuống bên cạnh Uyển Nhân, hỏi thăm cô.

Uyển Nhân ngẩng đầu, sắc mặt u sầu càng lộ rõ.

“Gặp phải chuyện gì sao?Tìm thấy tung tích của Thành Kiên Vỹ sao?” Sắc mặt u ám của cô khiến Nhã Lan sợ hãi, cô sợ thứ mà bản thân cô sợ đã đến rồi.

“Không phải.”Cô thở phào nhẹ nhõm trước câu trả lời của Uyển Nhân, nhưng lời nói tiếp theo lại khiến cô vì Uyển Nhân mà lúng túng: “Là bố mẹ của Thành Kiên Vỹ sắp về nước rồi.”

“Họ quay về làm gì?” Nhã Lan không hiểu nên hỏi, theo cô biết thì bọn họ đã định cư ở Úc rất lâu rồi.

“Lúc Thành Kiên Vỹ quay lại, đã đem bán công ty và toàn bộ tài sản, chỉ để lại cho họ số tiền ít ỏi, khi đó tớ quay lại nói cho họ là tớ đến tìm Thành Kiên Vỹ. Chúng tớ không thể rời đi, chỉ có thể ở trong nước lấy giấy chứng nhận kết hôn, cho nên tớ đã nói với họ, đợi khi tìm thấy Thành Kiên Vỹ, lấy được giấy chứng nhận kết hôn sẽ dẫn anh ta trở về.”

“Họ chờ đợi, chờ đợi, nhưng tớ đã đến đây hơn nửa năm rồi, không báo cho họ chút tin tức nào. Có thể do họ sốt ruột, mới nghĩ đến chuyện về nước.”

“Vậy cậu định làm thế nào?”

Uyển Nhân lắc đầu, làm thế nào? Cô cũng không biết nữa.

“Hai người họ về nước cần một chỗ để nghỉ chân, còn nữa bây giờ Thành Kiên Vỹ sống hay chết cũng không biết, càng phiền phức hơn là anh ta đã trở thành tội phạm truy nã, những điều này nên giải thích thế nào cho họ đây?”

Những vấn đề Nhã Lan đưa ra Uyển Nhân đều lắc đầu. Đột nhiên có rất nhiều vấn đề khiến cô không biết nên làm thể nào cho phải.

“Hay là như thế này đi, để hai người họ ở tạm đây, chuyện của Thành Kiên Vỹ trước mắt đừng nói, chỉ nói anh ta đến nơi khác làm ăn, cụ thể đi đâu cậu cũng không rõ. Đểtiện cho việc đi học nên cậu đã ở nhà của chúng tớ.” Nhã Lan nghĩ một hồi mới nghĩ ra được cách này.

Uyển Nhân lập tức lắc đầu: “Như vậy không được, Lãnh Mạn Nguyên và Thành Kiên Vỹ là kẻ thù không đội trời chung, anh ta sao có thể để bố mẹ của Thành Kiên Vỹ ở trong nhà anh ta chứ?”

Nhã Lan nhớ ra lời nói của Uông Minh Thiên, trong lòng nặng trĩu, cô nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, anh ấy đi Mỹ rồi, cũng không rõ bao giờ về, họ đến cũng chỉ ở một thời gian thôi, không nói bao giờ sẽ quay về. Bây giờ không có cách nào tốt hơn, đi được bước nào hay bước đó đi.”

Uyển Nhân cũng không nghĩ ra được cách hợp lý nào, chỉ đành gật đầu.

“Bao giờ họ về nước.” Nhã Lan bỗng nhiên nhớ ra Uyển Nhân vẫn chưa nói thời gian cụ thể.

“Hai ngày nữa.”

An ủi Uyển Nhân một lát, nói những lời tích cực, Nhã Lan cảm thấy khát nước, tâm trạng rối bời, không nói chuyện nữa, một mình trở về phòng.

Có nên gọi điện cho Lãnh Mạn Nguyên không?

Trốn tránh người trước mắt, Nhã Lan ủ rũ nằm trên giường, cầm chiếc điện thoại trong tay, nghĩ đi nghĩ lại, vài lần bấm số điện thoạinhưng lại không dám ấn nút gọi đi.

Trời ơi!

Rất lâu sau đó, cô quyết định từ bỏ. Điện thoại lại tự động vang lên, là Ẩn Hạo gọi đến.

“Lãnh Mạn Nguyên không làm khó cô chứ,nếu có vấn đề gì, cứ đến tìm tôi!”

“Không có, không làm khó gì.” Ngoài điện thoại của Lãnh Mạn Nguyên ra thì cô không muốn nghe điện thoại của bất kỳ ai, cô mệt mỏi trả lời anh.

“Cô sao vậy? Bị bệnh à?” Giọng nói của Ẩn Hạo vội vàng, chứa đầy sự quan tâm.

Nhã Lan lười nhác sờ lên trán, trán rất lạnh, có chút choáng váng. Cô trả lời hờ hững: “Không sao.”

“Nếu bị bệnh, nhớ gọi bác sĩ nha, tôi sẽ đến thăm cô?”

“Ồ, không cần đâu!” Cô vội vàng từ chối, tìm một lý do rồi tắt điện thoại.

Cảm giác choáng vàng càng ngày càng tăng, là do điều hòa để số thấp quá chăng. Cô miễn cưỡng đứng dậy, điều chỉnh điều hòa lên vài độ, nằm trên giường, đầu óc quay cuồng, chìm sâu trong giấc mơ.

Trong mơ, cô nhìn thấy Lãnh Mạn Nguyên, muốn đi đến nắm tay anh nhưng anh như phải bỏng vậy, giật tay lại.

“Nguyên!” Cô gọi tên anh, anh dường như không nghe thấy, chỉ lạnh lùng nhìn cô đi về phía xa.

“Nguyên, đừng đi!” Anh vẫn tiếp tục đi về phía trước, bóng dáng anh biến mất ngoài cửa.

“Nguyên!” Ngoài cửa yên tĩnh, bóng dáng Lãnh Mạn Nguyên mất dần, anh đi đâu? Nhã Lan tìm nhưng tìm không thấy bóng dáng anh. Cô nôn nóng tìm kiếm, nhưng không tìm được gì.

Cô thấy rất buồn, khóc huhu, khóc cho đến khi tỉnh dậy.

Sau khi xác định đó là một giấc mơ, tâm trạng cô khá hơn một chút, lau nước mắt, nhìn đồng hồ, đã tám giờ rồi. Ban ngày rảnh rỗi nên cô không có khái niệm về thời gian, tám giờ, nên làm gì vào lúc này? Cô đột nhiên muốn tìm thứ gì đó để làm, cho dù là quay lại làm diễn viên.

Nhưng cô lại sợ Lãnh Mạn Nguyên giận dữ thêm nên cô không làm gì cả.

Ngoài cửa, bác Vương đang gọi.

“Cô chủ, xuống ăn sáng thôi.”

Bụng cô vẫn đang no, một chút cảm giác đói cũng không có. Nhưng vẫn nhẹ nhàng trả lời một tiếng, chầm chậm khoác tạm chiếc áo, đi xuống tầng.

Bàn ăn trống rỗng, nghĩ lại, tình trạng này đã diễn ra mấy hôm nay rồi. Dư Hồng Mai ra nước ngoài, thím Liễu chuyển nhà, Đại Hưng và Uyển Nhân rất ít khi ăn sáng ở nhà, hai người họ đang hẹn hò nên luôn cần không gian lãng mạn riêng.

Ngôi nhà lạnh lẽo, trống rỗng, thật sự hơi ghê người.

Bác Vương múc cháo, bánh bao, sữa tươi, trứng gà ốp la bày trên bàn, Nhã Lan thờ ơ, món ăn ngon như vậy cũng không đánh thức được vị giác của cô.

Tất cả đã đầy đủ, bác Vương như nhớ ra gì đó, quay đầu nói: “Cô Uyển nhờ tôi nói lại với cô, cô ấy đi sân bay đón người rồi ạ.”

“Đi từ lúc nào?” Nhã Lan giật mình, nhất định là bố mẹ Thành Kiên Vỹ đến, đây không phải truyện có thể qua loa, phải chuẩn bị một chút mới được.

“Vừa mới đi thôi ạ.”

“Ồ, Cháu biết rồi.” Đến khi bác Vương rời đi, Nhã Lan tìm điện thoại của mình.

“Alo, Uyển Nhân, đón được chưa? Ồ, hay là mọi người cứ đến thẳng đây đi, không sao đâu, ừm, tôi cho người chuẩn bị bữa trưa.”

Một tiếng sau, bố mẹ Thành Kiên Vỹ đã đến nhà họ Lãnh.

Nhã Lan đứng ngoài cửa tiếp đón họ, ban đầu nụ cười của bà Thành rất vui vẻ, sau khi nhìn thấy cô, rất nhanh đã tắt mất nụ cười.

“Sao cô ta lại ở đây?”

“Bác gái quen cháu sao?” Nhã Lan ngạc nhiên.

“Cô không phải Quắc Nhã Lan, Cô Quắc sao? Trong máy ảnh con trai tôitoàn là hình của cô!” Đôi mắt bà Thành xói mói, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhã Lan. Nhã Lan cảm thấy, bà ta có ấn tượng rất xấu về cô.

Uyển Nhân ngại ngùng nhìn lướt qua cô, nhẹ giọng nói: “Đây là nhà củacậu ấy, con tạm thời sống ở đây.”

“Tại sao lại tạm thời sống ở nhà cô ta, cô không có nhà riêng sao?” Giọng nói của bà Thành còn to hơn.

“Thành…Vũ, công việc của anh ấy bận, không có thời gian mua ạ.” Uyển Nhân càng thêm ngượng ngùng.

“Suốt cả đường đi con luôn nói nó bận, nó bận, vậy rốt cuộc nó đang bận cái gì?” Bà Thành rõ ràng là đang giận dữ, chất vấn Uyển Nhân.

“Là...” Uyển Nhân đứng đó không thể tiếp lời.

“Mời vào trong trước đã, anh Thành bận quá nhiều việc, anh ấy rất ít khi chia sẻ với người khác.” Đại Hưng không đành lòng nhìn Uyển Nhân bị tra hỏi, đứng ra giải vây giúp cô.

Bà Thành lập tức chau mày, quát mắng: “Một người lái xe làm thuê như anh thì làm gì có tư cách nói chuyện ở đây, Uyển Nhân, con bị sao vậy, đến người làm thuê cũng không quản được, thì sao có thể giữ được chồng của mình!”

Đại Hưng biến sắc trước lời nói của bà Thành, anh ngại ngùng bước sang một bên, không nói thêm gì nữa. Uyển Nhân xin lỗi nhìn Đại Hưng, cô nghĩ một lúc mới nói: “Vâng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play