“Thật không vậy?” Lãnh Mạc Nguyên không tin lắm mà liếc mắt nhìn Uy Vỹ Thiên: “Căn bản không phải là giọng điệu khi nói chuyện của Đại Hưng, trước giờ cậu ta rất ít nói.”
“Hừ, cậu chỉ nhìn thấy bề ngoài thôi, đâu có nhìn thấy nội tâm của cậu ta chứ, rối loạn, vừa nhìn thấy phụ nữ liền mất hồn.” Uy Vỹ Thiên vẫn chưa thoát ra được khỏi sự tức giận, hắn không ngừng nói xấu Đại Hưng, quyết tâm phá hỏng triệt để hình tượng đẹp đẽ của cậu.
“Đại Hưng không giống người như vậy đâu.” Nhã Lan không thể nào liên hệ dáng vẻ thật thà, chất phác của cậu với những câu nói kia được: “Có lẽ trong lòng cậu ấy nghĩ như vậy, thế nhưng cậu ấy chắc chắn sẽ không nói ra.”
Lãnh Mạc Nguyên tán thành mà gật đầu, thím Liễu cũng phụ họa ở một bên, chỉ có Dư Hồng Mai chưa quen thuộc với Đại Hưng nên chỉ quan tâm thằng bé trong lồng ngực của mình, vẫn chưa xen mồm vào.
“Tại sao lại không chứ, cậu ta còn nói với người phụ nữ kia là, em cứ yên tâm đi, nếu thật sự không khỏi được thì anh sẽ chăm sóc cho em, sau này anh sẽ luôn bảo vệ em, không để em chịu một chút tổn thương nào nữa. Nói đến mức cô bé kia nước mắt lưng tròng, vô cùng cảm động. Có điều cũng lạ ghê, cậu ta đã bày tỏ một cách chân tình như thế mà cô ấy cũng chẳng hề động lòng, lại còn đẩy Đại Hưng nhà hai người sang một bên, còn bảo cậu ta không cần lo cho cô ấy nữa kìa.”
Đại Hưng thích Uyển Nhân? Nhã Lan cảm thấy vui vẻ với tin tức này, đồng thời cũng hơi lo lắng. Thân thể của Uyển Nhân từng bị tổn thương rất nặng, Đại Hưng thật sự có thể không để ý đến điều đó sao? Cô ấy vẫn yêu Thành Kiên Vỹ tha thiết, rốt cuộc thì cô ấy có thể thoát khỏi cuộc tình này được hay không?
“Được rồi, câu chuyện của cậu rất có điểm sáng, chúng tôi nghe mà cảm thấy vô cùng tò mò.” Lãnh Mạc Nguyên cẩn thận phất một sợi tóc trên mặt của Nhã Lan, lười biếng nói: “Có điều, chúng tôi càng tò mò hơn là vị bảo mẫu cọp cái siêu cấp kia của cậu đấy. Dựa theo cái điều kiện nhiều tiền của cậu, đuổi việc một người bảo mẫu không nghe lời hẳn là một chuyện rất dễ cơ mà.”
“Này, chẳng phải là vì cơm của cô ấy nấu ngon quá sao?” Uy Vỹ Thiên bới mấy sợi tóc dài của mình, không dám để cho mọi người nhìn thấy sự xấu hổ của hắn.
“Cậu Uy như cậu muốn ăn thứ gì, không phải chỉ là chuyện ngoắc tay một cái sao?” Lãnh Mạc Nguyên thành công đập vỡ cái cớ của hắn.
“Thế nhưng rất lạ, tôi cảm thấy món ăn mà cô ấy làm rất hợp khẩu vị, bữa nào không được ăn liền bắt đầu nhớ rồi.” Uy Vỹ Thiên chảy nước miếng, vẻ mặt ngóng trông.
Lãnh Mạc Nguyên cảm thấy buồn nôn quá nên lại hắng giọng một cái, còn Nhã Lan thì hé miệng cười khẽ, thím Liễu đang ở một bên, dù chưa lên tiếng nhưng cũng dựng đứng lỗ tai.
“Thích người ta rồi phải không.”
Một lời nói toạc thiên cơ, Uy Vỹ Thiên giống như bị phỏng vậy, hắn nhảy dựng lên: “Người phụ nữ kia không ngực, không mông, còn chưa dậy thì hết nữa, ai sẽ thích cô ấy chứ.”
“Vị thành niên phải không.” Lãnh Mạc Nguyên luôn có thể nói trúng tim đen, nói chuyện sắc bén, làm cho Uy Vỹ Thiên không thể nào nói tiếp được.
“Khụ khụ khụ, ba ngày nữa sẽ... trưởng thành.”
“Cậu định tặng quà gì cho cô ấy trong lễ trưởng thành vậy? Đừng nói là tặng người nhé.”
“Há, cậu đó, luôn có thể đoán trúng ý tôi.” Hắn vậy mà lại không phản bác nữa, Nhã Lan bắt đầu lo lắng cho cô gái đáng thương kia.
“Nếu như cậu không kết hôn với người ta thì đừng có đụng chạm lung tung vào người của người ta, cô ấy còn nhỏ như vậy, vẫn chưa hiểu biết nhiều!”
“Hừ, chưa hiểu biết, chưa hiểu biết còn dám quy định tôi, không cho phép tôi lên giường với người phụ nữ khác. Nếu xúc động quá thì phải tìm một cô bạn gái cố định để giải quyết, đồng thời còn phải trải qua sự sàng chọn của cô ấy nữa.” Uy Vỹ Thiên căm giận vạch trần chuyện này, làm cho mọi người đều cười ha ha.
Sau khi cười xong, Lãnh Mạc Nguyên còn không quên đâm hắn: “Cảm giác không được chạm vào phụ nữ sao hả? Bây giờ có phải là cậu vừa nhìn thấy một con chó cái thôi thì cũng xúc động không?”
“Nói thừa! Cậu Uy tôi sẽ là như vậy sao?”
“Vậy còn không đi hẹn hò nhanh lê?” Lãnh Mạc Nguyên hạ lệnh đuổi khách.
“Hẹn hò?” Đầu của Uy Vỹ Thiên lắc như một cái trống bỏi vậy: “Hôm qua tôi đi hẹn hò có một lát thôi, về nhà trễ mười phút, vậy mà cô gái nhỏ này lại khóa chặt cửa luôn rồi, hơn nữa còn nói với tôi, không nấu cơm ba ngày, ba ngày đó! Không phải là muốn làm cho tôi chết đói hay sao?”
“Há, vậy là cậu đến nhà của tôi để kiếm cơm ăn đúng không?” Lãnh Mạc Nguyên lại vạch trần lần thứ hai, Uy Vỹ Thiên mang vẻ mặt biết ơn, gật đầu liên tục.
Cuối cùng hắn còn quay đầu nói với thím Liễu: “Thím Liễu nấu cơm ngon nhất, tôi nhớ mùi cơm của thím lắm rồi đấy, nhanh chóng làm cơm cho tôi ăn đi, tôi đã chưa được ăn cơm một ngày rồi.”
“Cậu đó.” Trên khuôn mặt hiền lành của thím Liễu có thêm sự hớn hở: “Được rồi, sau này nghe lời một chút nhé, lần sau cậu tới sẽ không có cơm nữa đâu biết?”
Nói xong thì thím Liễu đi vào nhà bếp.
Thím ấy làm cho Uy Vỹ Thiên vô cùng kích động, gật đầu liên tục rồi hừ lạnh, hắn nhìn về phía Lãnh Mạn Nguyên: “Chỉ có thím Liễu biết thương người ta, chắc là tuổi già của chú Dư sẽ hạnh phúc lắm đây.”
“Được rồi, để cậu ta ở đây lẩm bẩm một mình đi, chúng ta đi lên lầu!” Lãnh Mạc Nguyên nhỏ giọng nói ở bên tai Nhã Lan. Trên mặt của Nhã Lan vừa hồng vừa đỏ, cô gật đầu rồi đi với anh.
“Mẹ dẫn cháu trai đi tản bộ đây.” Dư Hồng Mai ôm tự Nguyên vừa mới tỉnh lại đi ra ngoài.
“Hừ!” Uy Vỹ Thiên nhìn chằm chằm vào Lãnh Mạc Nguyên như đang nhìn kẻ thù vậy, hắn trốn trên ghế sa lông một mình.
“Uy Vỹ Thiên thật buồn cười đó, lại còn bị một người phụ nữ dằn vặt đến như vậy, anh nói trước đây cậu ta lạm tình đến thế, có thật không?” Nhã Lan cười đi ra khỏi cái ôm của Lãnh Mạc Nguyên, hỏi với vẻ không tin cho lắm.
Lãnh Mạc Nguyên kéo cô vào trong lồng ngực của mình lần nữa, dẫn cô ngồi xuống ghế sô pha: “Đương nhiên. Có điều, sau khi người đàn ông tìm được người mà mình thích thì sẽ rất chung tình. Uy Vỹ Thiên yêu đương rồi.”
Nhã Lan che miệng cười khẽ, cảm thấy lời nói của anh rất thú vị: “Không phải mỗi ngày cậu ta đều hẹn hò yêu đương sao?”
“Không giống nhau.” Ánh mắt của Lãnh Mạc Nguyên sâu lắng, trong đôi mắt lóe lên một sự khát vọng nào đó: “Đó chỉ có thể gọi là trò chơi tình yêu thôi, không thể tính là hẹn hò yêu đương được. Yêu đương là lúc nào cũng nhớ đến người đó, lo lắng người đó có sống tốt không, có ngủ ngon không, có ăn ngon không. Nói chung trong đầu chỉ có hình bóng của người đó thôi.”
“Ồ.” Nhã Lan giống như hiểu nhưng lại cũng giống như không hiểu, cô cũng nghĩ về anh như vậy, vậy có được coi là yêu đương không?
“Với em, anh như thế đấy.” Cái trán ấm áp của anh chạm vào cô, hai người gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
“Em... cũng vậy.” Một lúc lâu sau, cô mới bày tỏ ý nghĩ chân thật trong lòng mình cho anh nghe một cách ngập ngừng.
“Linh Nhi, anh yêu em.” Ba chữ này giống như đường mật vậy, mỗi một lần nói đều mang theo sự ngọt ngào như vậy.
Nhã Lan ngại ngùng gật đầu.
“Em thì sao?” Anh truy vấn với vẻ rất là trẻ con.
“Em cũng vậy.” Cô giống như một cô gái nhỏ mà cúi khuôn mặt đỏ hồng của mình xuống thật sâu.
“À!” Lãnh Mạc Nguyên bắt đầu hôn lên người cô như điên như dại, một luồng hơi thở mập mờ lập tức kéo đến. Nhã Lan còn chưa kịp có phản ứng gì thì vạt áo của cô đã bị kéo ra.
“Nguyên?”
“Sao?”
“Anh nói xem, Đại Hưng có thích Uyển Nhân thật không.”
“Không biết.”
“Nguyên?”
“Sao?”
“Anh nói xem, Uy Vỹ Thiên có kết hôn với bảo mẫu của mình không.”
“Chắc chắn.”
“Vậy thì...”
Lãnh Mạc Nguyên không cho cô có cơ hội hỏi tiếp, anh trực tiếp che kín đôi môi hồng hào, mềm mại và thơm ngọt của cô, ra sức mút vào.
“Em đừng có quên, tổng cộng chúng ta phải sinh mười đứa bé đấy.”
Từng cái quần áo rơi xuống đất, hai người quấn chặt lấy nhau rồi dốc sức sinh em bé.
...
Trong cái phòng họp nhỏ bé, Lãnh Mạc Nguyên ngồi ở trên ghế salông, kéo kéo cái cà vạt trên người mình, anh mang vẻ mặt bất mãn mà nhìn Uông Minh Thiên đang ở trong video thoại bên kia.
“Không được! Tôi không đồng ý.”
Nhã Lan rót một ly nước cho anh, vì suy xét đến cơ thể của Lãnh Mạc Nguyên nên cô đã không cho phép anh uống nhiều rượu như vậy nữa, bây giờ cô lấy một ly nước lọc để thay thế. Lãnh Mạc Nguyên kéo Nhã Lan đang định rời khỏi đây, một tay khác lại vòng qua eo cô, thế là cô dùng tư thế mập mờ như vậy mà ngồi trên đầu gối của Lãnh Mạc Nguyên.
“Như vậy... không tốt đâu.” Nhã Lan dịu dàng từ chối, bình thường lúc anh trò chuyện với người khác thì cô đều sẽ chủ động lui ra ngoài.
Uông Minh Thiên ngồi đối diện, đang căm giận mà khẽ nhíu đôi lông mày, cậu ta khá là bất mãn với hành vi của Lãnh Mạc Nguyên, khi thấy anh cầm một ly nước trắng đang bốc hơi nóng thì càng khó hiểu hơn.
“Cậu đổi tính rồi sao? Con cọp cũng có lúc ăn cỏ xanh để đỡ đói à?”
“Nói thừa, có chuyện thì nói nhanh đi.” Lãnh Mạc Nguyên không nhịn được mà quát lên, anh ra vẻ hung dữ đối với người trong màn hình.
“Được rồi.” Uông Minh Thiên ra vẻ sợ hãi, làm một động tác tự bảo vệ mình, sau đó cậu ta mới nói: “Phấn Nhi sắp sinh rồi, tôi nhất định phải chăm sóc cô ấy.”
“Cậu nghèo đến mức không có tiền để thuê thím Nguyệt hay sao? Tôi nhớ mình vừa mới chia ba trăm năm mươi tỷ tiền hoa hồng cho cậu mà.” Lãnh Mạc Nguyên nói thẳng, không hề chừa chút mặt mũi nào cho cậu ta.
“Không phải là vấn đề tiền bạc, Phấn Nhi nói rồi, nếu tôi không tận mắt nhìn thấy đứa bé được sinh ra, cô ấy sẽ mang theo con rồi bỏ nhà ra đi. Bỏ nhà ra đi đó.”
“Phụt!” Lãnh Mạc Nguyên không hề nhã nhặn mà phun nước ra ngoài: “Cậu chỉ có ngần ấy tiền đồ thôi sao, bỏ nhà ra đi thì tốt rồi, cậu sẽ có cơ hội mới, sẽ được làm quen với các người đẹp khác rồi bắt đầu mùa xuân mới cho mình.”
“Nói thừa!” Lần này đến lượt Uông Minh Thiên tức giận, không nghĩ đến một người nhã nhặn như cậu ta mà lại có thể mắng lời thô tục, Nhã Lan khẽ mím môi để nhịn cười.
“Chị dâu, chị phải phân xử cho tôi, còn có thiên lý hay không chứ? Phấn Nhi rời xa tôi, còn mang theo máu mủ của tôi. Nếu cô ấy lại tìm người đàn ông khác thì con của tôi phải gọi người khác là ba rồi, sao có thể để những tên đàn ông chết tiệt kia được được lợi thế chứ!”
“À, hình như... không được thích đáng cho lắm.” Nhã Lan không được tự nhiên mà dịch chuyển thân thể của mình rồi nhẹ giọng nói.
“Vẫn là chị dâu tốt, không giống cái tên không có tính người như cậu.” Ở đầu bên kia, Uông Minh Thiên cong mũi dựng mắt, không ngừng trách cứ Lãnh Mạc Nguyên.
“Được rồi, nửa tháng, không thể nhiều hơn nữa.” Lãnh Mạc Nguyên dùng một tay nắm bàn tay mềm mại như không có xương của Nhã Lan, khẽ gật đầu nói.
“Vậy thì còn tạm được, không quấy rầy hai người nữa, tiếp tục ân ái đi.” Uông Minh Thiên cười với vẻ như đã thực hiện được ý đồ xấu vậy, cậu ta kết thúc cuộc nói chuyện.
“Bọn họ thật là hạnh phúc đó, mắt thấy đã có con của mình rồi.” Nhã Lan chủ động ôm cổ của anh, hâm mộ nói.
“Không phải chúng ta cũng có sao?” Lãnh Mạc Nguyên vùi mặt của mình vào vai cô, thở ra hơi thở làm cho cô ngứa ngáy.
“Ừ.” Nhớ đến tự Nguyên, trên mặt của Nhã Lan ngập tràn hạnh phúc.
“Đúng rồi, Linh Nhi.”
“Sao?” Cô đang chìm đắm trong hạnh phúc, không có tâm tư gì để đáp lời Lãnh Mạc Nguyên cả.
“Mẹ không quen ở đây, muốn về Mỹ.”
“Vậy sao, thật là đáng tiếc đó.” Cô thật lòng tiếc nuối.
“Mẹ muốn mang theo tự Nguyên.”
“Không được!” Nhã Lan không chút nghĩ ngợi liền từ chối. tự Nguyên là mạng sống của cô, không có thằng bé thì cô phải sống thế nào chứ!
“Mẹ sống một mình rất cô đơn, cũng muốn đền bù sai lầm của mình, càng muốn cảm nhận cái cảm giác được làm mẹ thực sự, em xem, bây giờ mẹ vô cùng thân mật với tự Nguyên rồi đó.”
“Vậy cũng không được, hay là bảo mẹ đừng về nữa, ở lại đây đi, mỗi ngày đều có thể ở bên cạnh tự Nguyên.”
“Được rồi, việc này để sau hãy nói.” Lãnh Mạc Nguyên cũng không miễn cưỡng cô nữa.
“Ừ.” Nhã Lan gật đầu như một đứa bé vậy.
“Chúng ta còn có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm.” Đầu của Lãnh Mạc Nguyên ngẩng lên, vẻ mặt nghiêm túc.
“Chuyện gì?” Nhã Lan bị dáng vẻ nghiêm túc của anh dọa sợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT