Cánh cổng rộng lớn điêu tàn được hai người thị vệ mở ra, Vô Thích lúc này quần áo chỉnh tề đứng bên ngoài nhìn vào bên trong cổng lớn. Bên trong sân lá khô hoa héo trãi đầy sân, cơn gió từ đâu đưa tới thê lương kéo bay những thứ trên nền đất vang ra tiếng rít vang lạnh người. Lại nhìn sâu hơn bên trong chính là một giang sảnh khá rộng, đồ đạc ngổn ngang, tơ nhện trãi đầy hẵn là đã lâu chưa có người quét dọn chứ đừng nói có ai lui tới.

Không cần ai nhắc nhở, Vô Thích tự mình bước vào trong lại bị hai người A Nhàn và A Ly ngăn cản. A Nhàn nói: “Nương nương đừng vào. Hay là bây giờ nương nương tìm đến hoàng thượng nhận lỗi, xin ngài khai ân.”

“Phải đó nương nương, hoàng thượng rất sủng hạnh người, nhất định sẽ bỏ qua cho người lần này mà.” A Ly cũng sợ hãi mà đệm vào một câu.

“Khi nãy ta hùng hổ như vậy, hai ngươi kêu ta quay lại cầu xin, ta còn mặt mũi nào nhìn người đời. Huống hồ lỗi không phải từ ta tại sao ta lại phải xin lỗi.” Vô Thích vẻ mặt ngạo mạng, cô chính là muốn tách ly với mọi người, ở trong cung điện có thứ gì vui vẻ. Nếu cô đã lạc đến cái thời đại quái quỷ này, chi bằng tìm cách trốn khỏi hoàng cung ngao du thiên hạ, xem như đi du lịch một chuyến vẫn thấy cuộc đời của mình thú vị.

“Nhưng mà không ai chăm sóc nương nương nô tỳ không đành lòng để nương nương chịu khổ.” A Ly lại nói.

Vô Thích cười nhìn hai người Ly Nhàn: “Đến thế giới này cũng chỉ có hai ngươi thật lòng đối đãi với ta. Hai ngươi yên tâm, ta không sợ cô đơn, càng không cần có người chăm sóc.

“Nhưng mà nương nương, trong lãnh cung này, có, có…” A Nhàn mặt tự lúc nào đã chuyển sắc, ánh mắt đa phần sợ hãi, thân thể khẽ run nhút nhát đưa mắt nhìn vào bên trong lãnh cung.

“Có ma sao?” Nói rồi lại khẽ bật cười, Vô Thích hai mắt sáng ngời, tựa hồ không xem trời đất ra gì, nói: “Ta từng bị nhốt chung với hàng chục xác chết đến ba ngày liền, kể cả nghĩa địa ta cũng từng ngủ qua. Ta còn sợ một cái nơi hẻo lánh này sao? Không nói nữa, không nói nữa, ta vào đây?”

Lời dứt, chân đã đi vào trong, miệng còn lười biến nói ra một câu: “Ta vẫn còn chưa ngủ đã, giờ này vẫn còn rất sớm, có lẽ chỉ mới hơn sáu giờ sáng, ta phải vào ngủ thôi.”

A Ly A Nhàn cùng hai người thị vệ thấy một phi tần yếu đuối lại không sợ hãi nơi chốn âm lãnh này trong lòng không biết bội phục hay kinh hãi. Một cơn gió từ bên trong thổi ra khiến toàn thân bốn người run khắp, cảm giác ớn lạnh tràn khắp thân thể. Hai người thị vệ lập tức đóng cổng, dùng ổ khóa khóa chặt lại.

Tuy nói với A Ly A Nhàn là vào trong tìm chỗ ngủ nhưng thực chất là không phải. Bị một cơn phát cuồng gây một trận linh đình với Tông Chính Nhược Hàn, bản tính của cô vốn dĩ hung hăng, lại không chịu thiệt, tất nhiên sẽ giận đến quên cả đất trời. Làm gì còn có cảm giác buồn ngủ nào khác.

Vô Thích muốn dạo quanh lãnh cung một lượt, dù sao thì đây cũng là nơi cô nán lại một hai ngày. Cô tất nhiên sẽ không ở lại nơi quỷ quái tràn đầy khí lạnh này lâu. Đợi có người mang thức ăn đến, cô chén một bửa no nê, ngủ một giấc, đợi đêm đến tìm cách trốn ra ngoài cung.

Nhưng khi vừa dạo đến một lối hành lang trãi dài có khúc ôm cua, lại thấy bên ngoài chính là những dãy núi giả, có một cái hòn non bộ lớn nhưng vì không ai dọn dẹp đã khô không còn nước, lá cây cũng lấp đầy miệng hồ.

Có âm thanh vang ra bên tai, Vô Thích nhận ra ngay đó là một tiếng rên rĩ, cô lập tức quay người, không nhìn thấy ai, xung quanh càng không có động tĩnh. Cơn gió lành lạnh như có công tắc thích thì kéo đến không thích thì lại lặn tâm nơi đâu chỉ thổi ngang qua người Vô Thích đến lạnh cả tóc gáy.

Khiếp… Vô Thích mặt xanh như tàu lá, trong đầu chỉ kịp thời vang lên hai chữ “có ma”.

Xem ra nơi lãnh cung này chất chứa nhiều u hồn dạ quỷ oan uổng mà chết. Cô tốt nhất là không nên dây dưa với đám ma nữ vì bị bỏ rơi lại đây héo mòn đến chết. Đến thời đại này rồi cô vẫn chưa có được một người bạn đàng hoàn, sao có thể làm bạn với ma qủy được.

Suy nghĩ thoáng qua người đã nhanh chóng tính quay ngược lại lối cũ ra sân trước tìm nơi nào đó ngủ một giấc.

“Vô Thích…”

Tiếng rên rĩ nghe như tiếng gió từ phía sau lưng tràn tới, hàn khí âm lãnh xâm nhập vào tận xương tủy. Vô Thích rùng mình một cái, sau gáy lạnh điếng, vừa rồi trong tiếng gió nghe như ai đó gọi tên mình, cô quay người lập tức đảo mắt nhìn thật nhanh, sợ có kẻ quấy rối làm loạn tâm trí mình.

Yên tĩnh, vắng lặng, vẫn là một thân một ảnh giữa bãi sân hoang rộng lớn. Vô Thích người căng cứng, lý trí cảnh giác nhìn quanh một lượt. Gây chú y đến cô nhất cũng chính là một bãi non bộ hoang phế. Vô Thích từ xa quan sát kĩ càng hơn mới nhìn thấy một tảng đá nơi trung tâm dãy hòn non bộ lại có dáng vẻ của một con người đang ngồi bó gối co rúm, gương mặt bằng đá tuy không thể nhìn rõ vẫn thấy được vẻ sợ hãi, cô độc, ủy khuất, tuyệt vọng lẫn hận thù.

Tiếng gọi vừa rồi không phải từ tượng đá này chứ?

Vô Thích chậm rãi ngược trở ra sân trước, bước chân không vội vàng, mày cau lại, nghĩ mãi vẫn không dám tin bức tượng người kia làm sao biết được tên của cô mà gọi. Nơi lãnh cung lạnh lẽo nhiều oán khí chòng chất, những u hồn chết oan uổng có thể sẽ trở thành dạ quỷ, lệ quỷ, bắt quá thì đêm khóc, ngày khóc. Nhưng lý nào oán khí nặng nề lại tụ hội trên tảng đá kia sinh ra quỷ tượng?

Bảy tuổi Vô Thích đã bị bắt gia nhập vào tổ chức sát thủ. Bọn họ huấn luyện cô đặc biệt nghiêm khắc, tàn nhẫn. Năm mười lăm tuổi, cô từng bị giam lỏng cùng với ba mươi cô gái khác. Đại nhân không cho bọn cô súng, chỉ cho mỗi người một thanh kiếm dài, nói: “Muốn sống thì người bên cạnh phải chết. Ba ngày sau tôi quay lại, chết hết thì tốt, còn mười người tôi giết mười người, còn hai người, tôi giết hai người. Nếu còn một người còn sống, người đó tất nhiên chính thức trở thành thuộc hạ của tôi.”

Vô Thích nhớ rõ tình cảnh hỗn chiến lúc đó, hỗn loạn, máu tanh, từng người một ngã xuống. Để được sống, chính cô đã ra tay giết chết những người bạn cùng luyện tập, cùng ăn uống, cùng vui cười, cùng ngủ chung.

Nói cô tàn nhẫn, cô không thể không tàn nhẫn.

Đến khi đối diện với một cô gái còn lại duy nhất có thể cùng cô đứng giữa những xác chết ngỗn ngang, máu chảy loan ướt sàn nhà, mùi tanh của máu xọc vào mũi cùng với những vết thương trên chính cơ thể mình, lại khiến bản thân của cô hoàn toàn tỉnh táo. Vô Thích nhìn người cùng cảnh ngộ đang đứng đối diện, trông thấy cô ta nhuếch nhác không thua kém gì với mình. Đại nhân có nói còn một người thì còn sống, còn hai người thì cả hai người cùng chết. May thay người đối diện lại chính là một cô gái ngang ngược hóng hách mà cô đã chướng mắt từ lâu.

Không phải là lần đầu tiên Vô Thích giết người, nhưng chính là lần đầu tiên cô tự tay giết chết kẻ thù. Cô gái kia xác chết thê thảm gục ngã trước mắt, Vô Thích sức lực cạn kiệt bất tĩnh ngay sau đó. Thời gian ba ngày sống cùng những xác chết, ban đầu cảm nhận là mùi máu tanh khiến cô phát nôn mửa, về dần thi thể bốc mùi nhưng Vô Thích thương tích nặng nề, mất máu khá nhiều, vừa mệt lại đói nên không còn cảm nhận được cái mùi hủy diệt đang tồn tại trong phòng.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Vô Thích mơ hồ nhìn những xác chết xa gần, có xác chết máu me đầy mặt, lại có xác chết mắt không nhắm đang tròng tròng nhìn mình.

Sợ ư? Giờ nghĩ lại tình cảnh lúc đó cô còn có thể biết sợ hãi sao?  

Thời gian không biết trôi qua bao lâu, Vô Thích lúc thì tỉnh táo, lúc lại mê man chìm vào giấc ngủ. Cho đến khi cánh cửa phòng mở ra, nhìn thấy gương mặt lãnh khóc đầy đắc ý của đại nhân, cô biết rằng thời hạn ba ngày đã đến. Cô sống rồi!

Một đoạn ký ức khác lại hiện về, trong lần nhận nhiệm vụ đại nhân giao cho cô đi giết một vị lãnh đạo cấp cao người Trung Quốc. Cô tuy hoàn thành nhiệm vụ nhưng bị truy đuổi phải trốn vào tận nghĩa trang không dám hó hé ra ngoài. Trời xuôi đất khiến thế nào tối hôm đó mưa to tầm tã, Vô Thích chỉ còn biết nép mình bên cạnh một nấm mồ tránh mưa. Lần đó cô không bị thương nên lý trí rất minh mẫn, bị cơn mưa dằn vặt suốt đêm dài không là gì khi cô nhìn thấy những bóng trắng không ngừng lượn lờ, lúc thì cười, lúc thì rên khóc thảm thiết, có lúc cô còn nhìn thấy rõ gương mặt của oan hồn đó.

Không phải Vô Thích không biết sợ hãi, cô sợ đến mức chân tay mềm nhũn, nhưng ở lại có thể vì sợ mà chết nhưng ra ngoài chắc chắn cô không thể sống sót. Giữa hai sự lựa chọn, cô thà một đêm ở lại cùng ma cũng không muốn rơi vào tay đám người ngoài kia.

Cứ tưởng lãnh cung này chỉ có không gian tĩnh mịch, không khí lạnh lẽo. Vô Thích còn có thể nán lại đây vài ngày. Nhưng xem ra nơi này còn quỷ dị hơn cả cái đêm ở nghĩa trang kia. Bức thạch quỷ khiến cô có cảm giác bất an.

Vô Thích không đi về phía cánh cổng lớn, vừa rồi cô có nghe thấy tiếng xích khóa, cô bị giam bên trong này, bên ngoài tất nhiên đã dùng khóa khóa lại. Cánh tay trái của cô hướng thẳng lên mái ngói phía trên thành vách tường. Bên cánh tay trái có đeo một chiếc vòng tay kim loại có bề ngang bằng hai ngón tay, cô dùng ngón trỏ tay phải nhấn nhấn xoay xoay vào chiếc vòng. Chỉ nghe thấy một tiếng vút vô cùng nhỏ nhẹ, từ trong chiếc vòng phóng ra một sợi dây kim loại cực kì mảnh cấm chặt vào thành ngói kéo Vô Thích bay thẳng người lên trên. Cánh tay trái thu dây, bàn tay phải đập lên mái ngói nâng cả người Vô Thích ngồi lên trên mái ngói một cách nhẹ nhàng không tiếng động.

Ngồi trên mái ngón ung dung vuốt ve chiếc vòng kim loại, khóe môi khẽ cong tia cười hài lòng. Đây chính là chiếc vòng tay mà Số Một, Hà Thái Mi đã tặng cho cô, người bạn này thân thủ ngang ngửa với cô, nhưng năng lực về máy tính cùng với chế tạo những thứ vũ khí công nghệ này thì Hà Thái Mi lại bản lĩnh hơn người.

Trong nhóm ba trăm đứa bé gái bị bắt về đào tạo thành sát thủ, thì chỉ còn lại mười người còn sống sót trở thành thuộc hạ đắc lực của đại nhân. Cô ở trong đội biệt danh Số Hai, Số Một là Hà Thái Mi và một người bạn khác là Số Bảy. Ba người bọn cô thân thiết như chị em ruột thịt. Khoảng hơn hai năm trước, Số Một Hà Thái Mi và Số Bảy muốn trốn khỏi tổ chức sống cuộc sống của riêng mình, cô đã hợp tác giúp hai người trốn thoát thành công. Nhưng cô không chịu đi cùng mà lại muốn ở lại. Tất nhiên cô không hề luyến tiếc gì với cái tổ chức sống trên máu người như tổ chức sát thủ. Chỉ vì cô không biết đi đâu, nếu rời khỏi tổ chức mà sống trong cuộc sống hoang mang sợ hãi, ngày tránh đêm trốn thì tốt nhất cô nên chọn cách ở lại ung dung mà sống.

Không biết đại nhân đắc tội gì với Long gia hắc đạo lại dẫn đến kết cục bị hủy diệt. Rất may Số Một Hà Thái Mi và Số Bảy đã rời đi vào hai năm trước, hai người họ có lẽ sẽ không nằm trong danh sách bị người của Long gia truy đuổi. Biết đâu được hai người giờ đã có được cuộc sống như mong đợi. Còn cô lúc này không hiểu ra làm sao lại rơi vào cái thời đại quái quỷ này?

Mãi mong lung nhớ về những đoạn ký ức của trước kia, Vô Thích không biết tự lúc nào đã nằm trên mái ngói chìm dần vào giấc ngủ.

Trong tiềm thức trỗi về trong giấc mơ, cô bị đám người Long gia bắn giết trên các con hẽm lớn nhỏ của các nẻo đường. Cô bị dồn đến một lan can con sông dài, bên tai cô nghe thấy tiếng súng nổ, phía sau lưng như có một dòng nước tạt mạnh vào lưng mình. Vô Thích bất chợt mở mắt, đau đầu nửa ngày trời cuối cùng cũng nhận ra được bản thân mình vẫn là còn đang nằm trên thành mái ngói của vách tường quanh lãnh cung.

Nhìn trời cao không còn ánh nắng chiếu rọi, cơn gió man mát thổi qua nhẹ nhè, có lẽ trời cũng đã sắp tối. Nghe thấy tiếng động từ bên dưới, Vô Thích không nhìn nhưng đoán được là người mang thức ăn đến cho cô. Tên thái giám được hai tên thị vệ mở cổng vội vội vàng vàng hấp ta hấp tấp sợ hãi mang giỏ thức ăn, run rẫy dáo dát nhìn khắp sân vườn lẫn bên trong cung.

Ngồi trên thành mái ngói, Vô Thích thấy tên thái giám sợ hãi không mang vào tận trong cung lại đặt vội vàng lên trên chiếc bàn đá đầy mạng nhện lẫn bụi bẩn, sau đó vọt nhanh ra khỏi cổng, chẳng màng gọi cô một tiếng.

Thấy tên thái giám trở ra mặt xanh như xác chết, hai tên thị về nhanh chóng đóng cổng, nhanh chóng khóa cổng, nhanh chóng cùng tên thái giám bỏ chạy dọc theo hướng hành lang lối đi. Thấy tên thái giám sợ hãi đến chạy vấp chân vào nhau tự làm ngã chính mình thì Vô Thích bật cười ha hả, vô cùng hài hước.

Vô Thích nhún người nhảy xuống sân, ung dung đi tới bàn đá cầm lấy giỏ thức ăn lại nhàn rỗi quay lại bắn dây phóng lên trên thành mái ngói. Cô lấy trong giỏ ra một bình trà một cái ly nhỏ. Lại tiếp tục cầm ra một cái đĩa toàn rau cải, một chén cơm, một cái màn thầu. Trong đầu Vô Thích như bị giật điện, không có món thịt vịt sốt tương đen đen như hôm qua, không có con cá màu vàng vàng thơm phức, lại không có miếng thịt bò nướng thơm lừng nào. Cái tên Tông Chính Nhược Hàn này nói cấm túc mình là được rồi, đến cả ăn uống cũng ngược đãi.

Nếu biết trước tên thái giám giao cơm sợ hãi cái uy danh lãnh cung mà không dám vào trong tìm cô mà chỉ quăng bên ngoài rồi xách dép bỏ chạy, cô đã rời khỏi cái nơi quái quỷ này ngay từ đầu. Cô vốn tính đợi người giao cơm vào gặp mặt tận mắt nhìn thấy cô an thân an phận trong cung chịu tội. Đợi ăn no rồi sẽ yên tâm không bị phát hiện lén lút trốn khỏi đây lẫn mình dò la vị trí thoát thân. Nên nhớ đây là hoàng cung, cô lại không biết nó rộng lớn bao nhiêu, càng không biết ngỏ ngách đường đi. Để thoát thân an toàn, cô phải tìm một hướng đi xác định, tính toán thời gian chuẩn xác. Cô không muốn chưa kịp thoát ra khỏi cổng cung điện đã lại bị Tông Chính Nhược Hàn tóm lại.

Nhưng xem ra cô đã tính toán kĩ quá rồi, người ta giao cơm đâu cần phải nhìn xem cô có đang ở trong lãnh cung này không chứ? Nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của cô, vừa rồi ngủ thêm một giấc dài, thể lực của cô cũng đã tốt hơn nhiều. Ăn no đầy bụng nghị lực càng tốt hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play