Đi được một lúc đã nhìn thấy một thị trấn, vẫn là cái bảng hiệu viết mấy cái chữ “nhìn không hiểu, đọc không được”.

Nhìn thoáng qua thị trấn này không lớn lắm, nhưng người ra ra vào vào thật cũng không ít. Vô Thích không nề nà lập tức đi vào, nghe theo một đại thúc chỉ đường phía trước có quán ăn, Vô Thích lân la đi theo lối chỉ. Đi được một đoạn, bên bờ hồ có dáng người đang đứng.

Người đang đứng gần bờ hồ có đến hơn mười người rãi rác. Nhưng dáng người một thân đen huyền đang đứng đưa lưng về phía cô, tóc thẳng buột sau tùy tiện, theo gió phảng phất lây động, tà áo nhẹ nhàng cũng múa lượn tùy ý.

Dáng người này khá quen thuộc, Vô Thích nhìn một cái liền nhận ra ngay, cô lớn tiếng gọi: “Mạc Ngôn Phù Sai!”

Người kia không vội quay người nhìn Vô Thích, có chút kinh ngạc.

Vô Thích lại gần, hỏi: “Sao huynh lại ở đây?”

Cưu Ma Cô Tịch thoáng kinh ngạc rất nhanh đã dẹp tan nét trầm lặng trước đó, khẽ cong môi cười, nói: “Vậy sao muội lại đến đây? Thích Hàn không đi cùng sao?”

Vô Thích nhún vai: “Huynh ấy đi đường của huynh ấy, ta lại chẳng biết đi đâu.”

Y nhướng mày: “Vậy nên muội đến đây?”

Chẳng nghiêm túc tí nào, cô nói: “Tiện bước thôi, có thể xem như là đi lạc.”

Nghe xong, gương mặt điển trai trời cho là lạnh nhạt lại phảng phất tia cười. Không hiểu sao, khi nhìn y như vậy, Vô Thích cảm giác thân quen vô cùng, lòng yên lặng, ấm áp, lại bình yên đến lạ thường.

Cô hỏi: “Sao huynh lại đứng đây?”

Y đáp: “Ta đợi người đưa bè tới.”

Vô Thích: “…”

Tiếng nước róc rách,… Vô Thích quay mặt nhìn sang thì thấy một chiếc bè khá lớn được một lão bá đầu đội nón rơm đẩy đưa mái chèo tách nước sông đưa bè đến bờ. Giữa bè có một chiếc bàn, hai chiếc ghế gổ, trên bàn bày ra là một bình rượu lớn, vài chiếc ly nhỏ, hai đĩa thức ăn, một thịt một rau.

Cưu Ma Cô Tịch cất giọng hỏi: “Muội muốn lên cùng không?”

Vô Thích vốn định đi tìm quán ăn, xong cũng chẳng biết phải đi đâu. Đi đâu cũng vậy, cái mà cô có chính là thời gian và tự do. Thế nên dứt khoác đồng ý ngồi cùng, cũng không hỏi là đi đâu, làm gì. Một lòng tùy ý cùng Cưu Ma Cô Tịch bước lên bè. Hai người hai bên ngồi xuống ghế.

Lão bá đẩy bè trôi đi, lên tiếng hỏi: “Khách quen, lại là dạo quanh hồ sao?”

Cưu Ma Cô Tịch “Ừ” một tiếng. Xong, mới cầm bình rượu rót vào ly của mình và Vô Thích.

Y nói: “Lần trước thấy muội thích uống rượu, lần này có muốn uống cùng ta không?”

Vô Thích nhận thấy hôm nay Cưu Ma Cô Tịch dường như có tâm trạng, nét mặt y tuy lạnh nhạt như trước, nhưng vẻ trầm lặng nhạt nhẽo một nỗi buồn cứ phảng phất đâu đó trong đôi mắt nhạt màu.

Cô nâng ly rượu hướng về phía y, nói: “Ta có thể từ chối nhiều thứ, nhưng riêng với rượu lại khó mà nhắm mắt làm ngơ.”

Trong không gian tiếng nước tách rời róc rách, giọng nói của Cưu Ma Cô Tịch vang lên như ôn hòa lại như tao nhã: “Tri kỉ khó gặp!”

Hai người cùng cười lớn, cùng cụn ly, cùng nâng ly rượu nồng một lần uống cạn.

Rượu này đắng ngắt, đậm nồng, Vô Thích đặt ly lên bàn, há miệng phà một cái thật đã, bên tai lại nghe giọng nói của lão bá chèo bè: “Lần đầu tiên thấy công tử dẫn theo người cùng đến, lão phu bớt đi được một nỗi buồn.”

Vô Thích nhếch mày, Cưu Ma Cô Tịch như có như không nét cười lưu nhẹ bên khóe môi.

Lão bá lại nói: “Công tử đến đây nhiều lần, nhưng vẫn là một đời đơn độc. Không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn ngắm bờ hồ, tuy lão phu già rồi nhưng vì đã già rồi mới cảm nhận được sự cô đơn trống vắng của công tử.”

Nói rồi lại cất lớn giọng, vang lên câu hát giữa bốn bề sông nước: “Đời người có mấy thanh xuân, vì đâu lại phải nhớ về chuyện xưa. Xa rồi bóng dáng thân quen, chi bằng vùi sông sống cho hiện tại. Qúa khứ chẳng thể tìm lại, bản thân mình, sống tốt mới nên.”

Đây là bài hát sao, ngẫm lại lại giống như đang ngâm thơ. Nhưng lời lẽ đơn điệu dễ hiểu, hoàn toàn chân chất với dân nghèo lam lũ. Vô Thích nhìn người đối diện, thấy y chỉ im lặng rót rượu. Do dự chốc lát, cô hỏi: “Huynh thường lui tới đây sao?”

Cưu Ma Cô Tịch đáp: “Thỉnh thoảng.”

Thấy sắc mặt y vẫn một vẻ lạnh nhạt, nhưng tâm trạng dường như lạc trôi đi đâu. Vô Thích rất muốn hỏi, thỉnh thoáng đó, là thỉnh thoảng thế nào? Là thỉnh thoảng vô tình đi đến, hay cố tình lưu lại… Nhưng cô lại không thể mở miệng thành lời. Dù gì vẫn chỉ là người lạ gặp nhau vài lần, tuy cảm giác kì lạ gần gũi vẫn luôn tồn tại khi đối diện với y, nhưng Vô Thích nghĩ rằng mình vẫn không thể tùy tiện tiếp cận y quá đáng.

Thế nhưng, cô không hỏi, y lại giải đáp: “Mấy năm trước ta vô tình ngang qua đây, thấy nơi này cảnh đẹp có điểm cuốn hút nên lưu lại vài ngày. Khi đó cũng là lão bá này chèo bè đưa ta đi dạo quanh hồ. Hồ Tác Tuyệt này khá rộng lớn, chẳng khác gì mấy hồ khác, chỉ là ta cảm thấy nó khá đặc biệt. Đặc biệt đến mức ta không muốn rời đi. Đi rồi vẫn là ngày ngày mong ngóng có cơ hội trở về.”

Vô Thích vẫn dùng cách im lặng lắng nghe…

Cưu Ma Cô Tịch như nhìn vào khoảng không, tiếp tục trầm giọng nói: “Ta có cảm giác trước kia từng ở đây, từng ngồi trên bè, từng có vài người lớn nhỏ vui vẻ cùng ta… Nhưng nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, vẫn là những thứ mơ hồ nhợt nhạt đứt đoạn, hoàn toàn không cảm nhận rõ tính chân thật.”

Y chậm rãi nhắm mắt, tựa như đang chìm vào giấc mộng, nhẹ nhàng hưởng thụ cảm giác hạnh phúc trên khóe môi nhàn nhạt ý cười, lại có chút cau mày khi những hình ảnh cứ mơ mơ hồ hồ, ảo ảo thật thật.

Vô Thích nhìn y mãi, hỏi: “Huynh nhìn thấy gì?”

Cưu Ma Cô Tịch cố cảm nhận sâu hơn: “Ta mơ hồ thấy được một chiếc bè lớn, có một nam nhân đang đưa đẩy mái chèo, giữa bè có đôi vợ chồng trẻ, một đứa bé trai khoảng bảy tám tuổi đang vui vẻ cùng một bé trai khác nhỏ tuổi hơn, bên cạnh còn có hai bé gái nhỏ rất giống nhau…”

Chìm theo cảm nhận của y, Vô Thích liền xác nhận lên tiếng: “Đó là một gia đình.”

Y lập tức mở mắt…

Vô Thích hiếu kì lại hỏi: “Huynh còn thấy gì nữa?”

Cưu Ma Cô Tịch dịch chuyển ánh nhìn sang Vô Thích, thấy cô vẫn đang chăm chăm nhìn mình chờ đợi, y mới âm thầm thu lại tâm trạng. Khẽ cười thành tiếng, y nói: “Chỉ có vậy.”

Vô Thích nhíu mày: “Chỉ có vậy?”

Cưu Ma Cô Tịch đáp: “Chỉ có vậy. Trước giờ đều chỉ có vậy.”

Cảm nhận sâu sắc của Vô Thích chính là nếu mơ hồ cảm nhận chỉ có thể vô tình một cái thoáng qua hiện lên trong đầu. Nhưng nếu y hết lần này đến lần khác vẫn luôn cảm nhận không khí xung quanh rất đặc biệt, mà mơ hồ trong đầu vẫn luôn tồn tại chính là hình ảnh vui vẻ xum vầy của một gia đình trẻ. Nếu nói như cô đoán đó chính là quá khứ của y, nhưng nếu là quá khứ của mình hư thực thế nào Cưu Ma Cô Tịch tất nhiên là người rõ hơn ai hết.

Nghĩ nghĩ một lúc, Vô Thích mới nâng mắt hướng lão bá chèo bè, hỏi: “Lão bá bá, lão bá có phải từ nhỏ đến lớn đã sống ở đây không?”

Lão bá trả lời: “Ta từ nhỏ đã sống ở đây?”

Vô Thích hỏi tiếp: “Có đúng hay không, lão bá đã gắn bó với nghề chèo bè này?”

Không hiểu sao lão bá lại cười, đáp: “Đúng vậy!”

“Vậy…” Vô Thích lại nhếch miệng hỏi, lão bá đã tiếp lời: “Có phải tiểu cô nương muốn hỏi, trong ký ức của lão có từng trông thấy một gia đình trẻ nào ngồi bè dạo mát hay không?”

Bị hỏi đúng tim đen, Vô Thích hơi bất ngờ, à à một tiếng.

Lão bá nói: “Những câu mà tiểu cô nương vừa hỏi, vị công tử này trước kia cũng đã từng hỏi với lão.”

Vô Thích quay sang nhìn Cưu Ma Cô Tịch, y đang nâng ly rượu uống, thế mà lại không cụn ly cùng cô.

Lão bá đưa đẩy mái chèo, chiếc bè vẫn chậm rãi lướt trên mặt nước, lão nói: “Ta từng trả lời với y, không hề có. Ta làm nghề này từ nhỏ đã theo nghiệp cha mình, những hình ảnh đáng nhớ nhất định sẽ tự mình lưu nhớ, huống hồ là một gia đình hạnh phúc, ta chính là mất mẹ từ nhỏ luôn khao khát có một gia đình trọn vẹn. Ta khẳng định không có gia đình đó, chính là không có.”

Thì ra là vậy, Cưu Ma Cô Tịch cũng đã từng có suy nghĩ giống cô. Nhưng nghe lão bá nói, vẫn có nhiều điểm không thuyết phục, cô mới hỏi tiếp: “Cũng có thể gia đình trẻ kia không thuê bè của lão bá, mà thuê bè của người khác.”

Lão bá da mặt nhăn đen lam lũ cả ngày hứng nắng chịu gió, cười một lúc lâu, lại nói: “Thị trấn này trước kia vốn ít người, nghề chèo bè kiếm tiền này quá ít, đủ để mua thức ăn qua ngày, nên chẳng ai chịu làm. Lão là theo cha từ nhỏ, làm riết thành quen nghề, muốn bỏ cũng lưu luyến. Sau khi cha chết, vẫn là ta nối nghiệp, một thân một bè đưa khách qua hồ hoặc dạo quanh nhìn ngắm quang cảnh. Vậy nên ta mới khẳng định chẳng có gia đình nào như vị công tử đã nói cả.”

Nghe vậy, Vô Thích rơi vào trạng thái trầm ngâm, nhìn sang Cưu Ma Cô Tịch.

Y dường như một chút vẫn chưa từng liếc mắt nhìn lấy cô, có vẻ như vẫn luôn lắng nghe lời lão bá nói… Lúc lâu sau, y lại một mình lẫm nhẫm: “Có lẽ vì ta sống quá lâu, nên đã quên hết chuyện của quá khứ.”

Lời này rất nhỏ, cực nhỏ, nhưng lại rơi vào tai Vô Thích vô cùng rõ ràng.

Nghe ả ma đầu Cưu Ma Sát Tịch nói ả đã sống hơn trăm tuổi. Cưu Ma Cô Tịch lại ngang hàng địa vị, hẳn số tuổi cũng đã lên đến đỉnh ngầu không thua kém ả ma đầu kia. Có thể y nói đúng, sống lâu rồi, nên chuyện của quá khứ cũng dần trôi vào lãng quên.

“Muội lại nhìn ta rồi?”

Nghe thấy câu hỏi thình lình, bất giác Vô Thích đánh tan suy nghĩ trong lòng nhìn người đối diện. Cưu Ma Cô Tịch vẻ nhìn tiêu sái, ý vị nhàn nhạt tia cười trên môi, hẵn là đã cất đi tâm trạng, trở về với điệu bộ vốn có của mình.

Vô Thích khẽ cười, có chút đồng cảm: “Ta chỉ đoán, có phải một trong hai đứa bé trai kia có một người chính là huynh?”

Cưu Ma Cô Tịch môi khẽ cong: “Ta cũng nghĩ vậy.”

Dừng lại chốc lát, y mới nhìn nhìn Vô Thích một đỗi, hồi lâu mới ra quyết định: “Ngay từ lần đầu gặp đã thấy muội rất thân thuộc, nếu muội không chê bai, ta muốn kết nghĩa huynh muội với muội.”

Hai hàng lông mày lập tức nhướng lên hết mức, Vô Thích sau hồi chấn động tinh thần mới khẽ chớp mắt, nhìn y khó hiểu: “Kết nghĩa?”

Y như đoán được cô sẽ có biểu cảm này, mới cười cười mà nói: “Nhưng nếu muội không thích, xem như ta chưa từng nói qua.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play