*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tông Chính Nhược Hàn trầm lặng nhìn Nhất Dạ Chi Vương, y tu tiên, giữa người với người không phân biệt tầng lớp. không phân biệt quốc gia chủng tộc. Thế nên chiến tranh xảy ra, y nếu có nhìn đến, cũng chỉ chú tâm đến thảm kịch của những nạn nhân. Y có thể thuận tay bảo vệ kẻ yếu thế, nhưng không thể tùy tiện xen vào chính trị giữa các quốc gia.

Ngẫm nghĩ trong chốc lát, Tông Chính Nhược Hàn lạnh nhạt cất giọng: “Ta muốn khiêu chiến với Thanh Hà!”

Mọi người như kinh ngạc. Ôn Như Đàng vội run rẫy hét lên: “Hoàng thượng, không được. Di ngôn của tiên đế chính là không muốn triều đại này xảy ra chiến tranh. Người muốn con dân có được cuộc sống hòa bình.”

Vô Thích chợt cười, nhuếch mép nói: “Thế nào gọi là hòa bình?”

Ôn Như Đàng không hiểu hàm ý trong lời nói của Vô Thích mà đưa mắt nhìn cô. Bá quan văn võ bên dưới cũng đồng loạt hướng mắt nhìn sang cô. Vô Thích tùy hứng lột vỏ quýt xong, không vội vàng cho một múi vào miệng, ngọt lịm mà nhai: “Hòa bình không phải tự nhiên mà có. Muốn kết thúc chiến tranh không phải chính là bắt nguồn từ chiến tranh sao?”

Mọi người kinh hãi. Tông Chính Nhược Hàn nhìn Vô Thích. Nhất Dạ Chi Vương mặt không thay đổi, ôn nhu nhìn cô.

Vô Thích lím môi, tùy hứng nói: “Vì một di ngôn của người đã không còn tồn tại. Vì cái yếu đuối nhún nhường nhẫn nhịn để chính mình chịu thiệt. Nhẫn nhịn được một lần, chính là trăm người chết. Nhẫn nhịn mười lần chính là ngàn người chết. Thời đại binh quyền, mấy ai nói đến câu hòa bình. Nếu muốn hòa bình lẽ tất nhiên phải có chiến tranh. Các người tiếc rẽ một vài sinh mạng đáng thương lại chính là để cho nhiều sinh mạng đáng thương khác lần lượt mất đi. Nếu là ta, ta mới chính là không nhẫn nhịn. Nghe nói Thiên Tước quốc khố đầy ngập, quân sự hùng mạnh, tại sao không đáp trả đối phương. Không chiến tranh cũng chết, có chiến tranh cũng chết. Nếu là ta, dù có lưỡng bại cầu thương cũng tuyệt đối không an hưởng nhung lụa lại để dân chúng bên ngoài thiệt thòi.”

Nhất Dạ Chi Vương nghe xong khóe môi cong lên tia cười tán thưởng. Tông Chính Nhược Hàn ánh mắt nhu tình, vô cùng hài lòng với những lời Vô Thích vừa nói.

Ôn Như Đàng vẻ khiếp hãi, không hài lòng, càng không giám lớn tiếng phản đối, e dè nhìn Vô Thích, nói: “Trần phi nương nương. Đây là quốc gia đại sự, nương nương người nơi chốn hậu cung quả thật không phù hợp tham gia.”

Vô Thích nhuếch mép: “Ta không mang quân ra chiến trường, không bày binh bố trận. Như thế nào ngươi lại nói là ta tham gia.”

“Ta ăn cơm trong hoàng cung, ngủ giường trong hoàng cung. Không phải tất cả đều được làm ra từ dân chúng sao?”

“Ta không tham gia, ta chỉ nêu lên ý kiến. Dù sao có người mang danh nghĩa di ngôn tiên đế, mặc dân chúng lầm than. Ta đây nữ nhân yếu đuối, quả thật tâm không vững bằng ngươi.”

Bầu không khí lập tức rơi xuống vũng bùn, mọi người im lặng, Ôn Như Đàng mặt nặng đen kịt, Vô Thích tùy ý gấp thức ăn. Nhất Dạ Chi Vương rót đầy ly rượu hướng Vô Thích, mà cô dù phớt lờ mọi thứ xung quanh vẫn luôn để mắt đến y. Nhanh chóng ném đũa sang bên, cầm bình trà rót đầy ly rượu. Nâng lên hướng Nhất Dạ Chi Vương, thân thiết cười tươi.

Tông Chính Nhược Hàn nhìn hành động không đoan trang của Vô Thích tùy tiện bày ra trước mặt quần thần. Y không cảm thấy đó là xấu hổ, nếu nàng vui vẻ cứ mặc nàng tùy ý. Huống chi, được Nhất Dạ Chi Vương kính rượu, ngay cả y cũng chưa từng được may mắn có vinh dự đó. Y biết, Nhất Dạ Chi Vương thuận tai với lời nói của Vô Thích, giống như y, đồng tình với ý kiến của nàng.

Tiệc tàn, mọi người ai nấy tự đường lui đi. Vô Thích bỏ lại Tông Chính Nhược Hàn bộn bề chính sự với vị quan văn trẻ tuổi dáng người thư sinh kia cùng với vị tướng soái Ngụy Thành Dao. Cô loay hoay dạo ngoài hành lang vô tình nhìn thấy phía xa xa chính là vị Nhất Dạ Chi Vương nhẹ nhàng thoát tục đang đứng trò chuyện cùng với thái hậu. Mà phía sau thái hậu lại không có một nô tỳ nào theo cùng, quanh quẫn cũng chẳng có lấy một thị vệ.

Cô thấy thái hậu thân phận cao quý, gương mặt phúc hậu nhìn Nhất Dạ Chi Vương với ánh mắt dịu dàng, ấm áp như chứa đựng nhu tình ngàn vạn lời không thể nói. Lẽ nào trước kia khi còn ở cái tuổi gọi là bằng hữu, thái hậu đã đọng lòng với vị tiên nhân Nhất Dạ Chi Vương này?

Vì ở khoảng cách khá xa, không nghe được hai người nói những gì. Nhưng Vô Thích rất thích nhìn thần thái của Nhất Dạ Chi Vương, lại không biết đường trở về cung Bách Hoa, đang trong thời gian chờ đợi Tông Chính Nhược Hàn đến dẫn về, cô liền tận dụng thời gian chiêm ngưỡng dung nhan của y.

Hai người phía xa nói chuyện với nhau khá lâu, có lẽ là ôm lại chuyện xưa. Vô Thích mỏi chân lui sang chiếc ghế đá dưới gốc cây mà ngồi. Ngẩng mặt nhìn Nhất Dạ Chi Vương hướng trời cao mà bay lên, Vô Thích lòng thầm tiếc nuối, cô vốn là đang đợi có được cơ hội nói chuyện với y.

Màu đen huyền ảo của bóng tối dưới làn mây đen che phủ, Nhất Dạ Chi Vương một thân áo trắng, hai tay chấp sau lưng, nhẹ nhàng lướt gió, trong không trung vô tận mỗi lúc một xa dần.

Vô Thích khao khát có được tự do như những vị tiên nhân này, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không ai quản chế được họ. Đang mặt mày ủ rũ đứng lên định rời đi thì vô tình nhìn thấy hai cung nữ tay bê thao nước trò chuyện vui vẻ đến vô ý chạm phải thái hậu.

Thao nước va chạm vào

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play