Vương Hổ là người có tâm hồn hoàn toàn trái ngược với vẻ thô kệch bên ngoài.
Tỉ mỉ, mềm mại, dịu dàng, như đóa hướng dương nở rộ dưới ánh mặt trời.
—–
Trình Nhiên hỏi: “Anh Vương có một mình à?”
Vương Hổ bĩu môi: “Cậu gọi tôi là A Hổ là được rồi, anh Vương nghe văn vẻ quá, không hợp với người thô kệch như tôi.” Gã ngừng lại một chút, “Chủ nhà hôm nay đột nhiên nói muốn lấy lại phòng trọ làm phòng tân hôn, trả tôi hai tháng tiền thuê rồi đuổi tôi đi.”
Gã vừa có chút tức giận lại vừa có chút bất đắc dĩ: “Tôi dọn dẹp hành lý xong thì đói nên một mình ra đây ăn.”
Trình Nhiên đã rõ: “Nếu anh không tìm được phòng thì cứ tìm tôi giúp. Tôi biết mấy bên trung gian khá đáng tin cậy — Dù sao lần trước anh cũng đã giúp tôi chăm sóc Dương Dương, coi như là cảm ơn đi.”
Vương Hổ gật đầu định cảm ơn thì nghe thấy giọng nói non nớt của Trình Dương vang lên: “Chú Hổ tới nhà bọn cháu ở đi. Trong nhà còn tận mấy phòng trống cơ! Như vậy chú Vương Hổ sẽ có thể thay dì Lưu chơi với cháu rồi!”
Trình Nhiên khẽ vỗ lên tay Trình Dương, mang ý cảnh cáo rồi lại lúng túng giải thích: “Dì Lưu là bảo mẫu toàn thời gian của nhà tôi lúc trước. Vì muốn về quê chăm sóc cháu cho con nên mới nghỉ việc.”
Anh giải thích xong lại quay qua có phần nghiêm khắc nhắc nhỏ Trình Dương: “Dương Dương không được làm phiền chú Vương! Sao con biết chú Vương sẽ đồng ý chứ?”
“Đồng ý.” Vương Hổ lên tiếng: “Tôi với thằng nhóc nhà cậu rất có duyên. Nếu Dương Dương đã muốn mà cậu cũng đồng ý thì tôi đương nhiên đồng ý thôi.”
“Yeah!” Bạn nhỏ Trình Dương trộm chớp chớp mắt meo meo với chú Hổ của nhóc.
Trình Nhiên trong chốc lát đờ người —- Còn….. Còn có kiểu như này sao?? Người này cũng quá thoải mái rồi đó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT