Trình Dương đang theo học tại một trường mẫu giáo cao cấp tại Thâm Quyến – là loại dạy học song ngữ, học phí đắt muốn chết đó.

Trường mẫu giáo bây giờ đều chú trọng tới cái gì mà giáo dục tình thân với năng lực tổng hợp. Mỗi tháng đều giao nhiệm vụ cho phụ huynh — phỏng vấn người qua đường này, tự mình lần đầu nấu ăn này, vẽ tranh này.

Quả thực là tra tấn nhân đôi với cả đứa nhỏ và phụ huynh.

Lần này là đi công viên giải trí.

Đừng nói Trình Dương, ngay cả Trình Nhiên cả đời này cũng chưa từng tới công viên giải trí.

Trình Nhiên nhìn tin nhắn cô giáo gửi tới nhóm phụ huynh lớp trên điện thoại có chút không biết nên sao, lại thấy nhóc con nhà mình đang dùng cặp mắt to tròn tha thiết nhìn mình: “Papi papi, con muốn chú Hổ đi với nhà mình!”

Trình Nhiên chợt có ý tưởng. Đúng rồi, người không công việc hẳn hoi như A Hổ nhất định rất hay đi mấy chỗ kiểu công viên giải trí.

Vậy, Vương Hổ, tôi chọn anh rồi đó!

Lúc Vương Hổ nhận được điện thoại của Trình Nhiên thì đang bàn bạc với khách hàng về hình chọn để xăm. Vương Hổ cúi đầu thấy trên dòng số điện thoại hiển thị chữ “tình nhân trong mộng”, khuôn mặt màu lúa mạch bỗng đỏ bừng.

“A Nhiên à, tìm tôi có việc gì đấy?”

“Ngày mai anh rảnh cùng chúng tôi đi công viên giải trí không? Cô giáo của Dương Dương giao bài tập thực hành này.”

Mai là cuối tuần, có mấy lịch hẹn, nhưng Vương Hổ lại buột mồm nói — “Được.”

Làm ăn cái mẹ gì, mày quan trọng bằng tình nhân trong mộng của ông đây à.

Vương Hổ cúp máy, vị khách tới xăm trêu: “Đối tượng à? Trông anh cười mặt hệt bông hoa vậy.”

Vương Hổ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Người tôi thích nhưng còn chưa theo đuổi được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play