(1) Sáng sớm, bên ngoài cửa kính đều là sương mù dày đặc. Tề Ngọc tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy thiếu niên nằm sát bên mặt.

Dáng vẻ ngủ say của cậu hiền hòa hơn bình thường rất nhiều, môi khẽ nhếch, hơi thở nhẹ nhàng. Đây là ngày thứ năm Lạc Thư và hắn chung giường chung gối. Ban đầu có hơi không quen vì vừa mở mắt liền nhìn thấy một người nằm ngay bên cạnh, hiện tại cảm thấy cũng không tệ lắm. Dù sao cũng là một túi chườm nóng di động.

Cái túi này còn có thể tự mình đưa tới, mang đến cho hắn sự ấm áp dễ chịu. Mùa đông này cũng không khó trải qua như trong tưởng tượng. Cánh tay ôm eo hắn rất chặt, thiếu niên vô thức cọ đầu vào cổ của hắn, sau đó là tiếng lầm bầm ngáy ngủ. Tề Ngọc biết cậu sắp tỉnh. Quả nhiên, cánh tay trên eo chợt buông lỏng, chủ nhân của nó hình như đang hối hận vì sao bản thân lại không biết rụt rè chút nào. Nhưng chưa tới mấy giây, cậu lại ôm càng chặt hơn.

Thêm mấy giây nữa, khẽ nhắc nhở Tề Ngọc thức sớm hơn cậu. “Cậu có phản ứng với tớ.”

“Hiện tượng sinh lý bình thường.”

Tề Ngọc cũng không đẩy ra, rất hưởng thụ sự ấm áp mới vừa thức dậy đã nhận được này. “Nhưng mà tớ có phản ứng với cậu, không phải là hiện tượng sinh lý.”

Tề Ngọc đáp lại bằng giọng mũi, còn nói: “Ảo giác của cậu thôi, đều là hiện tượng sinh lý.”

Người trong ngực im lặng thật lâu, lại siết chặt tay hơn, cố ý đẩy tới phía trước. Cậu như vậy không ngoan chút nào. Nhưng giống như mẹ Tề suy đoán, mặc kệ người nào đó có cố ý gây chuyện, chắc chắn Tề Ngọc sẽ không làm gì hết. Giọng nói của hắn bình thản, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Còn lộn xộn nữa là sẽ ném cậu ra ngoài.”

Tề Ngọc nói được thì làm được. Người trong ngực quả nhiên ngoan ngoãn lại, cứ yên tĩnh như vậy mà ôm hắn, khoảng mười phút sau mới chịu bỏ tay ra. Lạc Thư mở chăn đứng dậy, hơi lạnh lập tức lùa vào.

Tề Ngọc nhanh chóng đắp chăn lại, quấn mình thành một cục. Hôm nay là cuối tuần, theo lý phải ngủ nướng. (2) Hôm nay người lớn đều không có ở nhà, Lạc Thư rửa mặt xong xuôi, rất tự giác xuống lầu làm bữa sáng. Cậu rất thích làm thức ăn cho Tề Ngọc, nhìn thấy hắn ăn ngon, liền có một loại cảm giác thành tựu kì lạ. Mới xuống lầu chợt nghe tiếng động phát ra từ phòng bếp, là Tề Mông dậy sớm đang ở đó. Cô gái nhỏ đã ăn mặc chỉnh tề, không biết đang tìm kiếm cái gì ở phòng bếp. Lạc Thư đứng ở phía sau, nhìn cô cầm con dao thái, quan sát mấy giây, lại chậc chậc lắc đầu, nói không được quá lớn, khó giấu. Tiếp theo lại tìm ra một con dao gọt hoa quả, khua qua khua lại vài cái, lại nói quá nhẹ. Tựa như không tìm được vũ khí thích hợp, cô đứng lẩm bẩm gì đó, quay người liền thấy có người đang đứng ở phía sau, buột miệng thốt lên ‘đệt, hù chết bà’. Mỗi lần nhìn thấy đứa em gái có gương mặt đáng yêu, vừa mở miệng ra là văng tục, Lạc Thư vẫn cảm thấy không quen nổi. Cậu rất tò mò, rốt cuộc Tề Mông đã gặp phải đả kích nghiêm trọng gì, mới có thể biến thành bộ dáng như hiện nay? Tề Mông cố gắng bình tĩnh lại, quan sát thiếu niên đã ‘Cả tà quy chính’ từ trên xuống dưới. Tay vuốt cằm suy tư, nhìn tới người ta toàn thân ngứa ngáy, cô mới mở miệng: “Chị dâu, đánh nhau lợi hại không?”

Quả thật là lời nói kinh người, hai chữ chị dâu gọi thật tự nhiên, chân tình thực lòng. Nhưng dọa Lạc Thư không nhẹ, suýt nữa bị nước miếng của mình sặc chết. Tề Mông đang đắm chìm trong chuyện quan trọng của mình.

Cô cảm thấy từ hình tượng cool ngầu lúc trước của Lạc Thư, hẳn là một người đánh nhau giỏi. Cô còn phí sức đi tìm vũ khí phòng thân để làm gì, trực tiếp dẫn cậu theo không phải được rồi sao? Cho dù không biết đánh, đứng ở bên cạnh, cũng đủ sức uy hiếp rồi… Lạc Thư không chú ý tới vẻ mặt thay đổi của cô gái nhỏ, khẩn trương nhìn ra đằng sau, sợ Tề Ngọc thình lình xuất hiện, đúng lúc nghe được. Vẻ mặt của cậu trở nên nghiêm túc hẳn lên, phải giáo dục cách xưng hô lung tung của cô gái nhỏ này mới được: “Em đừng gọi bậy, nào có ai kêu con trai là chị dâu.”

“Vậy… Anh rể?”

Tề Mông nhíu mày, kéo lại đầu óc, nghiêm túc suy xét vấn đề này: “Tuy rằng thoạt nhìn anh rất lợi hại, nhưng thấy thế nào cũng không đè được anh em. Hơn nữa chị dâu chỉ là một cái xưng hô, phân biệt nam nữ làm gì, không phải thuận miệng là được rồi sao?”

Thật ra cái anh muốn nói vốn dĩ không phải là vấn đề nam nữ! “Gọi cái gì cũng không thích hợp, em cứ kêu tên anh là được.”

Nghĩ tới Tề Mông bất cứ lúc nào cũng có khả năng gọi cái xưng hô làm cậu xấu hổ này trước mặt người lớn, cậu cảm thấy lúc đó thật sự sẽ không còn mặt mũi nào đi gặp người ta. Dù sao bây giờ cậu vẫn còn chưa có danh phận mà chỉ là kẻ làm ấm… Ấm giường? “Kệ đi.”

Hiện giờ Tề Mông có chuyện khác, không có thời gian để ý tới vấn đề nhỏ nhặt này, “Tóm lại là anh đánh nhau giỏi không?”

“Coi như cũng tạm.”

Thường xuyên lăn lộn bên ngoài xã hội, Lạc Thư khó có được một lần khiêm tốn. “Vậy bây giờ anh đi theo em ra ngoài một chuyến.”

“Để làm gì?”

“Đánh lộn, em hẹn xong rồi.

Nhưng mà một mình solo có hơi khó ăn, cần sự giúp đỡ, thấy anh cũng không tệ.”

“Nhưng mà…”

“Anh phải giúp em, em sẽ cho anh xem một video của anh em đẹp trai kinh khủng.”

Lạc Thư: Mình cũng quá khó khăn!!! (3) Chờ tới khi Tề Ngọc xuống lầu, mới phát hiện bên dưới không có một bóng người, tới phòng Tề Mông xem thử, vẫn không có ai. Dựa theo sự hiểu biết của hắn về Lạc Thư, cậu sẽ không nói tiếng nào mà đã bỏ đi. Tính tình của tên nhóc này, nếu vì chuyện vừa rồi mà giận dỗi, chắc chắn cũng sẽ tìm cách xoát cảm giác tồn tại. Cho nên Lạc Thư và Tề Mông biến mất, có liên quan tới nhau không đây? Tề Ngọc quay trở về phòng, gọi một dãy số trên điện thoại, bên kia còn chưa mở miệng, hắn liền hỏi: “Có phải gần đây Tề Mông đã gây họa gì hay không?”

Người bên kia ấp úng, trả lời không rõ ràng, có thể thấy là đang cố ý dấu giếm. Tề Ngọc suy nghĩ, liền hiểu vì sao. “Đánh nhau ở đâu? Vì sao? Cậu không nói? Có tin tôi đem chuyện cậu làm tình báo cho tôi, rồi thêm mắm dặm muối nói cho Tề Mông hay không?”

Nghe đầu bên kia nói hết toàn bộ sự việc, Tề Ngọc cúp điện thoại, sắc mặt tối sầm. Nha đầu thúi, mới mấy tuổi đầu đã học thói đoạt địa bàn với người ta, coi như nhóc lợi hại. Hắn lại bấm một dãy số, tay còn chưa ấn gọi đi, thì đã có cuộc gọi đến, đúng lúc là dãy số vừa rồi hắn còn chưa kịp gọi. Người ở đầu bên kia dường như đang trốn tránh ai đó, giọng nói vô cùng thấp: “Tề Mông muốn đánh nhau.”

Tề Ngọc ung dung rót cho mình một ly nước ấm, “Vậy còn cậu?”

“Tớ là bị cưỡng ép kéo theo.”

Người bên kia nóng lòng giải thích, sợ Tề Ngọc phán cho cậu cái tội danh trẻ hư. Tề Ngọc uống một ngụm nước ấm, làm nhuận cổ họng, “Cậu đánh Tề Mông bất tỉnh, khiêng về đây, lập công chuộc tội.”

Lạc Thư tưởng thật, ậm ờ: “Không, không tốt lắm.

Sao lại đánh tới bất tỉnh? Lỡ như xảy ra chuyện rồi sao?”

Thật là một tên nhóc vừa ngây thơ lại thú vị. “Cậu đưa điện thoại cho Tề Mông nghe.”

Đầu bên kia phát ra tiếng gió vù vù, sau đó có một giọng nói không tình nguyện vang lên: “Alo?”

“Về nhà.”

“Em đã hẹn xong rồi, lâm trận lùi bước không phải là việc làm của đại trượng phu, lấy uy tín gì để tồn tại!”

“Anh biết tiền tiết kiệm của em giấu ở đâu.

Mười phút sau nếu không trở về, sung vào công quỹ.”

“Anh dám!”

“Có lẽ em nên thử xem.”

Tề Mông giống như phát rồ, cò kè mặc cả với anh trai: “Mười phút không đủ.”

Cô gái nhỏ keo kiệt muốn chết, vì số tiền nhỏ của mình, lập tức làm nũng. “Nói thêm một câu nữa, anh sẽ lập tức thu hồi.”

“Tề Ngọc, nếu anh dám đụng đến tiền của em, bà đây liều mạng với anh!”

Tề Ngọc đợi khoảng hơn mười lăm phút, cửa bị người ta đẩy ra. Tề Mông gần như là dùng tốc độ ánh sáng xông lên lầu, chạy tới phòng của mình, xem xét căn cứ bí mật có bị Tề Ngọc chạm vào hay không. Chút tiền của cô, còn không bằng số lẻ trong tài khoản cá nhân của Tề Ngọc, hắn lười đụng tới. Lạc Thư theo Tề Mông trở về, bộ dáng cúi đầu nhận sai, không dám nhìn mặt Tề Ngọc. Tề Ngọc không nói câu nào, cậu cũng không dám lên tiếng. Trong lòng thiếu niên căng thẳng muốn chết. Cũng không biết Tề Ngọc giận rồi, có dễ dỗ hay không? (4) Đếm kho tàng nhỏ của mình, một đồng cũng không thiếu, lúc này Tề Mông mới yên tâm.

Lập tức tìm chỗ giấu khác, đảm bảo không có sơ sót, mới hùng hổ hiên ngang bước xuống lầu. Thấy Lạc Thư gặp nạn, cô dùng thân hình nhỏ nhắn che trước mặt cậu, trượng nghĩa nói: “Đừng trách anh ấy, là em ép anh ấy đi cùng em.”

“Ồ?”

Tề Ngọc cười như không cười, bắt gặp ánh mắt đang nhìn qua đây, thiếu niên lập tức cúi đầu xuống, hắn hỏi em gái không bớt lo, “Lấy gì trao đổi?”

“Em nói nếu như anh ấy chịu giúp, em sẽ cho anh ấy xem video của anh.”

“Video ở đâu ra?”

Không phát hiện có gì đó sai sai, Tề Mông tiếp tục: “Chính là lịch sử đen tối trước đây của anh.

Em có rất nhiều, đều là lấy từ mẹ.”

Nghe vậy, lòng tò mò của Lạc Thư lập tức trỗi dậy. Lịch sử đen tối của Tề Ngọc? Sẽ là cái dạng gì, cậu hoàn toàn nghĩ không ra. “Sao lại gọi là lịch sử đen tối?”

Tề Ngọc vẫn bình tĩnh như cũ. “Vậy chứ kêu bằng cái gì?”

Lúc trước ba già suýt chút nữa đã cầm gậy, đánh chết anh trai bỗng dưng thay đổi phong cách. “Anh còn rất hoài niệm.”

“Được lắm! Em sẽ đi mách ba, anh có dấu hiệu ngựa quen đường cũ!”

Cô gái nhỏ tóm được cái đuôi của anh trai, vô cùng tự tin. Tề Ngọc nhướng mày.

Được nha, hôm nay nha đầu ngốc ăn gan hùm rồi. Lạc Thư đứng bên cạnh càng thêm tò mò. Rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì? Vừa nghe như vậy, thật sự là cậu muốn nhìn một chút cái gọi là lịch sử đen tối. Đối thoại mấy câu, Tề Ngọc cũng không làm gì hết, dường như đã buông tha cho hai đứa nhóc hư hỏng này. Mà bởi vì Lạc Thư làm trái ước định, mật báo với Tề Ngọc, nên Tề Mông cũng không thực hiện lời hứa. Cả ngày Lạc Thư chỉ nghĩ tới chuyện đó, dù là đang làm bài tập, cũng thường xuyên tưởng tượng tới lịch sử đen tối của Tề Ngọc rốt cuộc trông như thế nào. Tề Ngọc thấy cậu thẩn thơ, giơ tay vỗ đầu cậu. “Tập trung vào.”

Lại qua một lát sau, thật sự Lạc Thư nghẹn tới hoảng, không làm bài tập nữa, dùng ngón tay chọt chọt quyển sách Tề Ngọc đang đọc. Hỏi thẳng vào vấn đề: “Lịch sử đen tối của cậu là cái gì?”

Tề Ngọc đã đoán là cậu không thể chống đỡ được bao lâu, lật qua trang kế tiếp, cũng không ngẩng đầu nói: “Con nít không nên biết quá nhiều.”

Lạc Thư không phục, “Rõ ràng chúng ta lớn bằng nhau.”

Đều là mười tám tuổi, đều đã trưởng thành, sao cậu vẫn còn là con nít chứ? Đối phương hỏi lại: “Sao cậu biết lớn bằng nhau?”

Trong nhất thời Lạc Thư không biết là có ý gì. Một phút sau, bất tri bất giác, sắc mặt lập tức đỏ bừng, đầu óc như thêu nóng. “Tớ, tớ không phải có ý đó.”

Sao hôm nay Tề Ngọc lại hư như vậy, còn mở miệng đùa giỡn với cậu. Đối phương ung dung hỏi: “Vậy là ý gì?”

Lạc Thư xấu hổ không muốn tiếp tục bàn về đề tài này với hắn, cúi đầu làm bài tập, nhằm tĩnh tâm lại. Tề Ngọc chỉ hỏi lại một câu đơn giản, còn đang cảm thấy khó hiểu. Cho nên tên nhóc này tưởng ý của hắn là gì chứ? (5) Đợi người lớn về nhà, trời đã tối hoàn toàn. Phòng bếp đang có người dùng, thiếu niên mặc tạp dề không hợp với hình tượng, vẻ mặt nghiêm túc xào thức ăn trong nồi, còn con trai của bọn họ vậy mà đứng bên cạnh hỗ trợ. Tề Ngọc không thích vào bếp, hai vợ chồng đều biết. “Ba, mẹ, hai người đã trở về.”

Tề Mông đang nằm trên ghế sô pha xem ti vi lập tức chạy ra ân cần nghênh đón, còn giúp mẹ Tề cầm túi, giúp ba Tề cởi áo khoác. Chuyện khác thường tất có biến. Mẹ Tề né tránh cô, đi thẳng vào trọng tâm: “Đã gây họa?”

Tề Mông lắc đầu vô tội, đáp: “Không có, chỉ là nguyên ngày không gặp ba mẹ, nên nhớ hai người.”

Anh trai thúi nhất định sẽ tố cáo, cho nên bây giờ phải biểu hiện tốt một chút, giảm hình phạt xuống mức thấp nhất. Mẹ Tề tin cô mới lạ, quay đầu hỏi đứa con đáng tin cậy nhất trong nhà. “Nó đã gây họa gì rồi?”

Tề Ngọc đang dọn thức ăn lên bàn trả lời: “Tranh chấp địa bàn với người ta, còn hẹn đánh.”

Ba Tề vốn không quan tâm, động tác cởi áo khoác dừng lại, ánh mắt uy nghiêm phóng qua. Tề Mông vội vàng biện giải cho mình, “Không thành không thành, hơn nữa con có lý do chính đáng.

Đám côn đồ đó sốt ngày lảng vảng xung quanh trường con để thu phí bảo hộ, con hành hiệp trượng nghĩa, muốn tiêu diệt bọn chúng, tạo phúc cho bạn học.”

Ba Tề không chấp nhận, nghiêm túc giáo dục: “Con có thể báo cảnh sát, họ sẽ xử lý, đừng học theo anh con.”

Bỗng nhiên xả đến mình, Tề Ngọc cũng không quan tâm.

Ai mà không có chút quá khứ, ít nhất hiện tại cũng coi như hắn là đã cải tà quy chính. Hắn xoay người, phát hiện người nào đó không tập trung, đang vểnh tai nghe lén. Vì vậy đi qua ghé sát vào tai cậu nói: “Sắp khét.”

Lạc Thư vội vàng nhìn thức ăn trong nồi.

Cũng may, chưa có khét. Bên kia, ba ba đang nghiêm khắc tiến hành công tác tư tưởng cho con gái. Bên này, Tề Ngọc lấy chén đĩa sạch sẽ ra khỏi tủ, đưa cho thiếu niên đang mất tập trung. “Thật sự muốn biết như vậy?”

Thiếu niên nhìn chằm chằm vào nồi thức ăn đang bốc hơi nóng, gật đầu: “Tớ muốn hiểu cậu thêm một chút.”

“Không sợ thất vọng?”

“Cậu sẽ không làm cho ai thất vọng.”

Nhìn đôi mắt nghiêm túc sạch sẽ của thiếu niên, nơi mềm mại nhất trong lòng Tề Ngọc giống bị đối phương chạm qua một cái. Người này quá hợp khẩu vị của hắn. “Làm xong hết bài tập, sẽ cho cậu xem một chút.”

(6) Lạc Thư cơm nước xong xuôi lập tức hăng hái chạy về phòng chiến đấu, chỉ vì muốn mau chóng tìm hiểu về quá khứ của cậu trai mình thích. Thái độ tích cực tới nỗi làm cho Tề Mông cũng đang ở trong phòng làm bài tập phải líu lưỡi. Tề Ngọc thì đang ở dưới lầu xem ti vi với ba mẹ.

Nói là xem ti vi, thật ra cũng không có ai nhìn xem diễn biến cẩu huyết gì đang chiếu trên đó. Mẹ tề gọt táo, hỏi: “Thất bại?”

“Không xác định.”

Tề Ngọc tùy ý xem phim một chút, cảm thấy cay mắt, lập tức chuyển qua kênh thể thao. “Mẹ thì thấy thích, dù sao rất đáng yêu, khơi dậy hứng thú.”

“Hứng thú của ngài hẳn là nên đặt trên người của ba.”

Chủ đề kéo tới mình, ba Tề toàn bộ quá trình bị coi như không khí rốt cuộc có phản ứng, trầm giọng: “Hai người có thể nói cái gì đó mà tôi nghe hiểu được hay không.”

Lúc hai mẹ con này sáp lại, nói năng mơ hồ, làm cho ‘Người thành thật’ như ông nghe mà như lọt vào trong sương mù. Mẹ Tề cười dịu dàng trả lời ông: “Con trai không bớt lo của ông có khả năng muốn yêu đương.

Đứa bé ở trên đó, ông cảm thấy thế nào?”

Đối với câu hỏi này, ba Tề nói: “Nếu như tôi cảm thấy không được, các người sẽ nghe sao?”

Tuy hiện nay đồng tính không phải chuyện lớn, nhưng đặt trên con trai nhà mình, ông vẫn cảm thấy hơi lạ, không được tự nhiên. Ông cũng không hy vọng Tề Ngọc lựa chọn đi vào con đường khó khăn như trước đây. Mẹ Tề nhẹ nhàng nói: “Ông nghĩ sao?”

Vậy còn hỏi cái rắm! Lão ba táo bạo tiếp tục lựa chọn làm người vô hình. Cuộc nói chuyện gia đình kết thúc viên mãn, lúc Tề Ngọc mang theo laptop và USB đi về phòng, Tề Mông đã chìm vào giấc ngủ. Lạc Thư vẫn còn cúi đầu làm bài, ngòi bút di chuyển loạn xạ trên giấy nháp, cậu gặp phải dạng đề khó. Nhưng mà cậu lại không thể vô lễ phá vỡ bầu không khí gia đình ở dưới lầu, kêu Tề Ngọc lên giảng bài. Một cái bóng phủ xuống, thiếu niên hết sức tập trung vẫn chưa phát hiện, mãi đến khi có người bất đắc dĩ vỗ gáy của cậu. “Ngốc, cậu đã bỏ sót một gợi ý quan trọng.”

Bút trong tay bị người ta cướp mất, đánh dấu chỗ điều kiện quan trọng trên đề bài. “Hiểu chưa?”

Lạc *học tra* Thư nhìn chằm chằm nửa phút, quyết định lắc đầu, cậu vẫn chưa hiểu. Tề Ngọc giảng cho cậu hơn hai tiếng, cuối cùng còn giải quyết hết đống bài tập còn lại. Chưa chờ hắn nhắc nhở, Lạc Thư đã vô cùng chủ động hỏi: “Bây giờ tớ có thể xem được chưa?”

Cậu sợ Tề Ngọc lừa mình. Tựa như lần trước, nói mập mờ vài câu để lừa gạt cậu. Tề Ngọc cũng không nói nhiều, “Tự xem đi.”

Video này là do mẹ của hắn quay. Không hỏi không biết, thì ra là trong tay mẹ Tề giữ rất nhiều video, ảnh chụp quá khứ của hắn. Hắn chọn một video khoảng mấy chục giây mà đảm bảo sẽ không dạy hư cậu bạn nhỏ. Lạc Thư ngồi thẳng ngay ngắn, khẩn trương nhìn chăm chú vào video trên laptop. Âm thanh trên video vô cùng hỗn loạn, có rất nhiều người, nếu cẩn thận nghe dường như còn có tiếng xe chạy vụt qua. Trong video tất cả đều là những người trẻ tuổi xinh đẹp ăn mặc thời thượng, bọn họ hò hét kêu gào, có lẽ là đang hoan hô. Màn hình lắc lư, sau đó ổn định hơn một chút. Trong mớ âm thanh hỗn loạn mơ hồ nghe thấy, “Tề thiếu tới, hôm nay được mở mang tầm mắt rồi.”

Một chiếc xe thể thao màu đen xuất hiện trong video, người lái là một chàng trai mặc áo sơ mi đen, để mở hai nút trên cùng, lộ ra làn da trắng nõn, trên cổ hình như có đeo một sợi dây màu đen, chỉ là không biết làm từ chất liệu gì. Trong video tuy rằng không thấy rõ mặt mũi, nhưng có thể nhìn ra diện mạo không tồi.

Khí chất bất cần đời, là loại phần tử ăn chơi trác táng. Dù đẹp trai, nhưng khí chất giống như mọi thời khắc đều đang nhắc nhở, người này không phải hạng lương thiện gì. Mấy giây sau, chàng trai bước xuống xe, lại có một chàng trai cao gầy khác xuất hiện trên video, hắn quay lưng về phía màn hình đưa thuốc lá cho chàng trai mặc áo đen, còn tiện tay châm lửa. Chàng trai mặc áo đen ngậm điếu thuốc, sau đó cả hai người đều đi về phía máy quay. Tướng mạo của hai người đều rất thu hút, chỉ là gương mặt của chàng trai đi bên cạnh người áo đen dữ dằn hơn, làm cho không ai dám tới gần. Lúc đi ngang qua máy quay, chàng trai áo đen hình như phát giác, nghiêng đầu nhìn về phía máy quay. Hắn không tức giận, chỉ là cong môi, nụ cười mang lại cảm giác lười biếng tà tính, còn tiện thể nhả khói thuốc về phía màn hình. Giữa sương khói, hắn khẽ nheo đuôi mắt có nốt ruồi nho nhỏ, khá gợi cảm. Đây là một yêu tinh làm tim người ta loạn nhịp. Biết rõ rất nguy hiểm, nhưng vẫn chấp nhận trầm mê trong đó, sống vì hắn chết vì hắn. Trong video có không ít âm thanh kích động vang lên, thậm chí có người còn hô lớn một câu ‘Tề thiếu nhìn em này!’ Chàng trai bên cạnh chú ý thấy, ánh mắt hung ác nhìn về phía màn ảnh, giống như đang nhìn một vật chết. Y là đang cảnh cáo bọn họ, không cho phép mơ ước tới người bên cạnh y. Chủ nhân video bị y uy hiếp, màn hình nhanh chóng chuyển sang hướng khác, sau đó tối đen. Video kết thúc. Tầm mắt của thiếu niên vẫn còn nhìn màn hình, trên đó đã bắt đầu phát lại. Lúc này đây, ngay cả chớp mắt cậu cũng cảm thấy luyến tiếc. Tại lần thứ tư phát lại, Tề Ngọc đóng laptop, thành công cắt ngang hành vi trầm mê của thiếu niên. Lạc Thư nhìn Tề Ngọc trước mắt, trong đầu không ngừng nhớ tới gương mặt vừa thấy khi nãy. Giống nhau như đúc, khí chất lại khác nhau như trời với đất.

Nói là cùng một người, chi bằng nói là anh em song sinh tính cách khác biệt. Nói thật, Lạc Thư đã bị hơi thở nguy hiểm trong video bao phủ, còn bị Tề Ngọc vô cùng hấp dẫn làm kinh diễm rồi. Tề Ngọc khẽ cười hỏi: “Vỡ mộng chưa?”

Lạc Thư lắc đầu, vô cùng chậm. Vẻ mặt của cậu hoảng hốt, giọng nói cũng rất mơ màng: “Thật sự là cậu?”

“Cậu cảm thấy sao?”

Cậu ngơ ngác gật đầu, không hỏi gì nữa. (7) Tề Ngọc trầm tư: Mới đó đã choáng váng? Trong video mình cũng đâu có làm gì quá lố, nhiều nhất chỉ là hút điếu thuốc, hơi ăn chơi trác táng một xíu. Chẳng lẽ là bị ánh mắt của Hứa Thanh Hà doạ sợ rồi? Năng lực tiếp nhận của tên nhóc này thấp đến vậy sao? Nội tâm của Lạc Thư: A a a siêu cấp đẹp trai luôn!!! Làm chân muốn nhũn, mình chết mất thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play