Giáng Trần phải mất khá lâu để giải thích mình là chính mình cho lão sư hiểu, đến giờ giải lao Tần Oanh Oanh quay sang nhỏ giọng hỏi:

"Chúng ta đi ăn cơm thôi."

Hai người sắp là người yêu trên danh nghĩa thế nên hắn không thể nào từ chối nàng được.

Ngồi trên lầu hai của quán ăn Tần Oanh Oanh lên tiếng trước:

"Hôm qua ngươi đi với lão sư dự tiệc có vui không?"

Giáng Trần thở dài đáp:

"Vui mới sợ, ngày hôm qua ta với lão sư tới đó mới phát hiện nới đó đâu phải tụ họp gì, trong đó chỉ là nơi để mấy người kia tụ họp lại chơi bời thôi."

Tần Oanh Oanh cảm giác khó tin hỏi:

"Ta nhớ tới đó toàn học sinh giỏi với giáo viên thôi, sao lại có thể xảy ra chuyện như thế được."

Giáng Trần biết Tần Oanh Oanh đơn thuần, ngày hôm qua mới nói tý nàng đã suýt khóc liền hiểu.

Hắn khẽ giọng nói:

"Ngươi nếu thấy cảnh hai nam nhân một trước một sau chơi nữ nhân chắc sẽ không còn nói thế được nữa. Hôm qua không phải ta nhanh trí thì lão sư lẫn ta đều bị gia hại rồi. "

Tần Oanh Oanh không dám nghĩ tới nữa liền né sang truyện khác:

"Tối này ngươi về nhà với ta, còn chuyện tỏ tình ngươi nghĩ sao?"

Giáng Trần trước đó nói tới chuyện này có thể không rành mạch, có điều sau khi trở thành nam nhân chân chính thì hắn ăn nói càng lúc càng ngọt ngào:

"Ta thật sự thích ngươi thế nên chắc không có vấn đề gì, chỉ sợ ngươi làm trái cảm xúc của mình biểu hiện ra ngoài khiến mọi chuyện lộ tẩy thôi."

Tần Oanh Oanh cũng biết mình da mặt mỏng nên đành hỏi:

"Thế ngươi nói xem ta phải làm sao, hay là dời kế hoạch lại để tính toán cho kỹ. Chẳng may nếu thất bại rồi An gia vạch mặt với Tần gia thì cha ta sẽ gặp phiền phức không nhỏ."

Giáng Trần nheo mày lại âm thầm suy nghĩ:

"Phiền phức thật sự, có điều một trong những ước nguyện của thằng nhóc kia là chinh phục được Tần Oanh Oanh, mình tiện tay cưa cẩm luôn cô gái này có khi lại một công đôi việc."

Trong thần thức của Giáng Trần một viên đá màu đen dần lớn lên mà chính hắn cũng không phát hiện ra. Còn lai lịch của viên đá này thì chỉ có chủ nhân trước kia của Đào Hoa Thần Quyết rõ ràng có điều người kia vẫn chỉ là hiểu một phần thôi.

Thứ này là một trong Thập Đại Bảo của vũ trụ trước kia Giáng Trần sống có tên là Thuần Âm Thạch, thứ này tuy mạnh mẽ vô cùng nhưng lại có linh tính rất thấp. Đã thế bên trong lại mang một lời nguyền vô cùng khủng khiếp, chưa kể tác dụng của nó tốt xấu còn phải tùy người đánh giá.

Nó với Đào Hoa Thần Quyết là một thể, cả thế gian sẽ chỉ có một người được tu luyện Đào Hoa Thần Quyết. Nếu chẳng may có kẻ khác tu luyện thì người tu luyện trước đó sẽ phải chịu cái chết, chưa kể một khi đã chạm đến nữ nhân thì coi như đã kích hoạt Thuần Âm Thạch.

Thuần Âm Thạch sinh ra đơn thuần là để đối phó nữ nhân khắp thiên hạ, khi đã bị kích hoạt thì chủ nhân của nó sẽ chịu tác dụng của nó trở nên thèm muốn nữ nhân, nữ nhân gục ngã dưới háng của chủ nhân thì nó sẽ thu được Thuần Âm Chân Khí chỉ nữ nhân mới có thể sản sinh ra.

Nó sẽ thu thập và chuyển toàn bộ Thuần Âm Chân Khí thành Nguyên khí tinh thuần cho chủ nhân, chính vì thế khi phối hợp với Đào Hoa Thần Quyết tốc độ tu luyện sẽ trở nên nhanh khủng khiếp.

Nam nhân một khi đã đạt được chỗ tốt một lần sẽ càng thêm phối hợp với nó chinh phục nữ nhân.

Chưa kể giữ Thuần Âm Thạch trong người đủ lâu thì nam nhân sẽ trở nên mẫn cảm với Thuần Âm Chân Khí của nữ nhân.

Trên thế gian nữ nhân càng sinh đẹp càng chịu thiên địa ban phước, Thuần Âm Chân Khi ngưng tụ càng nhanh khiến cho kẻ tu luyện Đào Hoa Thần Quyết bị hấp dẫn.

Sự hấp dẫn đó sẽ khiến cho chủ nhân của Thuần Âm Thạch nhầm lẫn thành yêu, thích, khát vọng sở hữu. Bản thân Thuần Âm Thạch cũng có khí tức khiến cho nữ nhân bị hấp dẫn thế nên kết quả ai cũng rõ ràng.

Giáng Trần giữ Thuần Âm Thạch đã hai ngàn năm nhưng một kẻ ế nhờ bản lĩnh như hắn thì vẫn chưa kích hoạt khiến cho Thuần Âm Thạch luôn yên tĩnh.

Hiện tại nó đã thức tỉnh sau kỳ nghỉ đông dài dằng dặc, nó bây giờ như một con bò sữa ham ăn nhưng lại gầy trơ xương cần ăn thật nhiều nên chuyển động của nó vô cùng điên cuồng.

Bản thân Giáng Trần như người chăn bò, Thuần Âm Chân Khí là cỏ, nó cho người chăn nuôi nó dòng sữa béo ngậy nhưng nó cần cỏ để ăn và Giáng Trần phải cũng cấp cho nó.

Chính nó trải qua bao đời chủ nhân tích lũy cuối cùng cũng đi vào giai đoạn chuẩn bị thăng cấp thế nên khí tức nó phát ra càng thêm điên cuồng.

Khi Giáng Trần bắt đầu ngồi vào bàn ăn thì nó bắt đầu xoay tròn càng lúc càng nhanh, cơ thể của Giáng Trần toát ra một loại mùi thơm nhè nhẹ đầy hấp dẫn.

Bản thân Giáng Trần khí chất lại càng khiến ngươi khác ghé mắt nhìn, tác dụng nhanh chóng tác động lên Tần Oanh Oanh khiến cho nàng muốn lại gần hắn hơn để ngửi cái mùi thơm kia thế nhưng nàng lại cảm thấy ngại nên có kiềm nén.

Giáng Trần hơi suy nghĩ một chút rồi nói:

"Hay chúng ta tối nay thử xem nhau là tình nhân rồi tập cho quen, tất nhiên những hành đồng như nắm tay hay ôm eo thì phải làm sao cho không cứng ngắc quá mức, theo ta nghĩ chắc cũng chỉ cần có thế."

Tần Oanh Oanh suy nghĩ một chút rồi nói:

"Mẹ ta ở nhà có mấy cái bộ phim nói về yêu đương, tình tiết nhẹ nhàng chúng ta cùng nhau xem rồi bắt trước theo là được."

Theo ký ức của chủ cũ thì thế giới này phim ảnh cũng rất được mọi người hưởng ứng, nam nhân tỏ tình thường bắt trước từ trong phim ra, Giáng Trần không có kinh nghiệm thế nên xem xét rồi chọn một ý tưởng để thực thi cũng không tồi một chút nào.

Hắn gật đầu rồi vừa nghĩ vừa nói:

"Tỏ tình với ngươi làm xuề xòa quá nếu ngươi chấp nhận thì ngươi khác cũng sinh nghi, hay cứ học theo trong phim là tốt nhất. Chiều nay ba giờ chúng ta được nghỉ tới nhà ngươi chắc cũng không lâu đâu nhỉ?"

Tần Oanh Oanh suy nghĩ rồi đáp:

"Cũng chỉ khoảng nửa tiếng, về đến nhà mẹ ta sẽ chuẩn bị cơm để mời ngươi một bữa ra trò, sau đó chúng ta tập làm quen trước."

Giáng Trần trong lòng cũng có chút ít lo lắng bởi nếu thất bại thì Tần gia có che chở hắn nữa không cũng khó nói. Nếu để người ta phát hiện ra là giả dối thì hắn đã phải đối mặt với An gia khi không có Tần gia giúp đỡ.

Viễn cảnh tiền mất tật mang trong khi thực lực yếu ớt khiến hắn cảm giác cần phải nghiêm túc. Trước kia có chết hắn cũng không làm chuyện nguy hiểm như thế này nhưng kiếp này không làm thì hắn ta có khi chết đói.

Đã thế hắn còn xảy ra quan hệ với Minh Hà lão sư, làm một nam nhân hắn không cho phép nữ nhân cung tiền cho mình.Nam nhân ai cũng giống nhau, có thể ở bên ngoài chịu nhục chịu khổ nhưng rất khó chấp nhận được nữ nhân của mình cũng không nuôi nổi.

Số tiền 100 triệu của Tần Nam chính là khởi đầu mà hắn cần. Vì số tiền này hắn chấp nhận dính vào mối quan hệ giữa Tần gia và An gia hai cái gia tộc lớn nhất Võ Quảng thành.

Nhưng hắn ta không còn cảm thấy ái ngại như xưa, bởi nếu hắn có chút nguy hiểm cũng không vượt qua thì nữ nhân của hắn gặp nguy hiểm thì làm sao bảo vệ nàng.

Hai người đang nói chuyện say xưa, buổi học cũng chẳng có gì đặc biệt xảy ra, cuối buổi Giáng Trần đi xa khỏi trường mới dám lên xe của Tần Oanh Oanh, hai người quả nhiên mất nửa tiếng mới tới nơi. Người lái xe hôm nay cũng không dùng xe ở ngoài mà đi thẳng vào trong phòng để xe mới dừng lại.

Tần Oanh Oanh dẫn Giáng Trần đi qua các dãy hành lang đến phòng khách, nhà này rộng vô cùng khiến hai người đi gần mười phút mới tới một căn phòng khá rộng.

Quản gia thì đi theo nàng từ lúc về đến giờ nên cũng tiện để nàng dặn dò:

"Lâm thúc có thấy mẹ ta không?"

Giáng Trần đang đi loanh quanh phòng để thăm quan nên cũng không để ý bọn họ nói gì, quản gia thấy thế mới khẽ giọng nói:

"Cũng là chuyện chuyển đến kinh thành, lão gia với phu nhân cãi nhau lớn khiến cho đồ đạc trong vài căn phòng đã bị đập nát hết, nàng còn ra lệnh cho hầu gái rời đi hết sau đó uống rượu đến say mèm."

Tần Oanh Oanh thở dài nói:

"Mẹ ta thật là, bình thường thì không sao nhưng hễ có chuyện uống rượu vào liền khó chịu vô cùng, thúc kêu người dọn độ ăn đến phòng để ta đãi bạn sau đó thúc cũng rời khỏi chính viện đi. Đợi ngày mai mẹ ta tỉnh táo lại rồi dọn dẹp sau cũng được, nàng chắc còn phải uống đến mai."

Lâm quản gia trong lòng cũng nhẹ nhõm liền nói:

"Ta đã biết thưa tiểu thư, nếu có chuyện gì cần thì ngài gọi điện cho ta để ta kêu người vào, phu nhân đã năm năm không dùng rượu rồi có điều lần này thật sự rất khó khăn đối với ngài ấy. "

Tần Oanh Oanh thở dài nói:

"Cha ta bao năm qua một tháng có khi ở nhà được vài tiếng, bây giờ lại còn vì dọn nhà cắt đi công tác của mẹ, nàng ấy không tức giận mới là lạ. Chẳng thể hiểu nổi cha ta đang nghĩ cái gì nữa, gia sản nhiều nữa thì làm sao bằng được gia đình, sống cảnh sung túc nhưng cả nhà không ai vui cả. Thậm chí cả tháng mới ăn được bữa cơm chung mà hai ngươi cũng chả nói với ta được mấy câu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play