"Lão sư nói xem tại sao ta lại chọn tên là Giáng Trần?"
Minh Hà kề sát người hắn, hai quả cầu thịt cọ vào tay khiến hắn cứng đờ cả người, nàng ta thấy hắn người đơ như khúc gỗ liền trêu trọc:
"Tiên nữ Giáng Trần hay e thẹn."
Giáng Trần mặt đen lên, trên trán hắn thêm mấy đầu nếp nhăn nhưng nàng nói không sai, nếu người ta không nghe hắn nói chuyện thì có khi còn tưởng hắn là nữ. Một cái nam nhân xinh đẹp quá cũng không phải chuyện tốt, thôi tìm cách khắc phục sau vậy.
Bước vào đại sảnh thì hai người phát hiện cũng không có bao nhiêu người, bỗng một người chạy ra vừa nhìn thấy Minh Hà thì đầu tiên ánh mắt sáng lên. Tiếp đó người này liền mở miệng hỏi:
"Minh Hà lão sư của Võ Quảng đệ nhất viện đúng không?"
Minh Hà gật đầu khẽ giọng nói:
"Đúng thế, không biết ngươi có thể dẫn ta tới phòng tiệc được không?"
Người phục vụ này cười nói:
"Ta còn bận pha chế đồ uống để phục vụ cho phòng tiệc, hai người cứ đi thẳng hết dãy hành lang lầu ba quẹo trái phòng thứ hai là phòng tiệc mọi người cần tới."
Giáng Trần ngay lúc này lên tiếng hỏi:
"Đống đồ uống này dùng để phục vụ phòng tiệc sao?"
Người kia thoải mái gật đầu đáp:
"Đúng rồi."
Giáng Trần không có hỏi thêm, đi theo Minh Hà tới cửa thang máy nhưng ngay lúc gần đến cửa thì hắn ta dừng lại khoảng hai giây. Tiếp đó hắn ta nhìn thấy người phục vụ kia bỏ vào những ly nước màu xanh một loại thuốc gì đó, vừa bỏ vào liền sủi bọt tan ngay.
Những ly nước màu đỏ thì hắn ta ngược lại không đụng tới, bỗng nhiên trong đầu của hắn có một suy nghĩ chợt lóe lên. Nét mặt hắn ta trở nên âm trầm, bước vào thang máy cùng Minh Hà trong lòng hắn ta còn đang thầm tính toán lấy.
Giáng Trần không chỉ giỏi pháp thuật, bản thân hắn ta du hành bao nhiêu năm không ra danh tiếng cũng bởi hắn gần như không bao giờ vướng vào phiền phức. Nếu không ra tay thì chạy không thấy bóng, nếu ra tay thì không một ai sống sót, người dạng này làm sao nổi danh.
Mấy cái thủ đoạn mời tiệc bỏ thuốc này hắn ta đã quá mức quen thuộc rồi, thế nhưng không thể bỏ lão sư ở đây được. Nói ra cho nàng biết thì chưa chắc nàng đã tin, tốt nhất là tùy cơ ứng biến.
Cả người hắn ta Pháp lực lan tràn, bỗng nhiên hắn nhớ tới khi đỗ xe hình như có thấy cảnh sông thì phải. Pháp Sĩ cảm nhận được nguyên tố tự nhiên độ đậm đặc trong vòng hai dặm, Giáng Trần có cách để nâng cao gấp đôi khả năng thăm dò.
Cuối cùng hắn ta phát hiện có một con sông ở mặt sau của khách sạn này, thoải mái tinh thần bởi đã biết được đường lui nên Giáng Trần chẳng trù chờ nữa. Hai người nhanh chóng đi vào phòng tiệc, cả phòng tiệc ngay lập tức bị vẻ ngoài của hai người làm cho chấn động.
Giáng Trần thấy ánh mắt của mấy người kia thì hơi khó chịu, loại ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta. Minh Hà thì đã quen với loại ánh mắt kia nên chỉ vui vẻ gật đầu chào:
"Ta tên Minh Hà giáo viên của Võ Quảng đệ nhất viện, còn đây là học sinh của ta Giáng Trần."
Một nam nhân trung niên đi ra tươi cười:
"Chào Minh Hà lão sư, ta tên Thẩm Kiến phụ trách tuyển sinh của Thiên Nam quận danh tiếng của ngươi ta đã nghe từ lâu, không ngờ ngươi còn xinh đẹp hơn ta tưởng tượng."
Mọi người khách sáo với nhau vài câu rồi mỗi người một vị trí trên bàn tiệc ngồi xuống, Giáng Trần nheo mày hỏi:
"Lão sư ta có chuyện muốn hỏi."
Minh Hà khẽ giọng cười nói:
"Ngươi muốn hỏi cái gì?"
Giáng Trần nhỏ giọng hỏi:
"Có phải dạng này tụ họp mỗi năm đều có đúng không?"
Minh Hà gật đầu phân trần:
"Loại này tụ họp mỗi năm đều diễn ra trước khi tuyển sinh khoảng hai tháng, chuyện này có gì lạ không, sao ngươi thắc mắc."
Giáng Trần kề sát vào người của Minh Hà, hơi thở nóng ấm tràn ngập nam tính khiến nàng ta run rẩy cả người. Thực ra hắn ta không muốn thế đâu nhưng hắn ta sợ mình cùng nàng nói chuyện bị người nghe thấy.
Hắn liếc mắt xem phản ứng của những người xung quanh thì thấy mấy nam nhân thì cười một cách bỉ ổi, mấy nữ nhân thì nhìn hắn như muốn ăn thịt vậy. Cảm thấy không ổn hắn ta liền hỏi:
"Lão sư ngươi có biết lần trước giáo viên nào của trường chúng ta đi dự tiệc này không?"
Minh Hà cũng phát giác ra ngữ khí của Giáng Trần không đúng liền hỏi:
"Ngươi phát hiện ra bữa tiệc này có vấn đề gì sao?"
Giáng Trần đang tính nói chuyện thì cửa phòng đột nhiên mở ra, một bàn đầy rượu được đẩy vào, phục vụ cực kỳ nhanh nhẹn đưa mỗi người một ly. Thẩm Nam đừng lên cười nói:
"Năm nay tụ họp vẫn như mọi năm, toàn là những gương mặt quen thuộc, hôm nay có thêm Minh Hà lão sư và Giáng Trần bạn học. Ly đầu ta kính mọi người chúng ta một ly cạn thì thôi."
Giáng Trần nheo mày lại nhưng cuối cùng vẫn cạn hết ly, khẽ cảm nhận thì hắn ta không thấy được gì, ít nhất trong đây không có độc dược. Bữa tiệc diễn ra được nửa tiếng rồi nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra, Giáng Trần thầm nghĩ:
"Không lẽ mình cảm giác sai rồi."
Có điều rất nhanh lại có dị biến, một cặp nam nữ bỗng nhiên ôm hôn nhau, nam nhân kia lột cả y phục của nữ nhân kia ra nhưng mọi người vẫn bình tĩnh như không. Thậm chí một nam nhân bên cạnh còn đưa tay ra xoa nắn đôi bồng đào của nữ nhân kia.
Minh Hà trợn mắt há mồm khi thấy hai nam nhân đương trường làm chuyện không tưởng như thế. Nữ nhân kia có vẻ như yêu ớt vô lực không hề có lực chống trả, thậm chí nhìn ra nữ nhân này cũng chẳng muốn chống trả.
Bản thân nàng cảm giác được trong người mình toát ra cảm giác vô lực, quay qua nhìn Giáng Trần thì thấy hắn ta mặt đỏ chót.
Giáng Trần khẽ giọng nói:
"Nước màu xanh dùng cho nữ nhân uống có tác dụng như mê dược nhưng giữ cho người ở trạng thái tỉnh táo. Đây chính là một bữa tiệc hoan lạc chứ không phải tiệc tụ họp gì cả, chúng ta phải nghĩ cách chuồn khỏi đây thôi lão sư."
Minh Hà biến sắc mặt như trò tàn, Giáng Trần thì cực kỳ bình tĩnh khẽ giọng nói:
"Lão sư ngươi hiện tại nhân lúc dược lực chưa phát tác hoàn toàn liền đi vào nhà vệ sinh, ta sẽ tiền tới ngay sau đó."
Nàng ta làm sao dám không nghe chỉ biết vội vàng đứng lên, có điều nàng đâu dễ được như nguyện. Thẩm Nam đứng ra cản lại ánh mắt trực thẳng thân thể mỹ miều của Minh Hà:
"Minh Hà lão sư ngươi muốn đi đâu, tiệc mới chỉ bắt đầu thôi mà."
Minh Hà bị người tính kế liền không biết đáp trả như thế nào, Giáng Trần biết nếu mình không ra tay thì không ổn. Hắn đứng dậy đi tới ôm lấy Minh Hà khẽ giọng cười nói:
"Thẩm Nam lão sư trải nhiều sự đời, ta thì hoàn toàn ngược lại, ngài sẽ không phiền để ta tới trước chứ."
Thẩm Nam cười tươi nói:
"Cũng không sao, chỉ sợ chút nữa ngươi đi vào rồi thì không mang nổi người ra thôi."
Giáng Trần cười híp mắt kéo Minh Hà hướng phòng về sinh, lúc này Minh Hà đã có chút đứng không vững. Hắn chỉ còn cách ôm nàng nhanh chóng hướng tới một mảnh ban công, khách sạn người thiết kế thật có tâm, đi vệ sinh vẫn có thể ngắm được cảnh sông.
Minh Hà sợ hãi nước mắt tuôn rơi hỏi Giáng Trần:
"Bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?"
Giáng Trần thì vẫn lo ngó ra ngoài, trong lòng âm thầm tính toán:
"Một mét thôi, nếu ôm lão sư nhảy lại thêm nguyên khí phụ trợ ít nhiều gì cũng ra được khoảng cách hơn ba mét."
Hắn chạy tới nhấc bổng nàng lên rồi nói:
"Ta sẽ không để lão sư ra chuyện gì, ngươi bám chắc vào ta."
Minh Hà theo bản năng bám chặt vào ngươi hắn ta, Giáng Trần lấy đà sau đó lao thẳng về phía ban công. Chân hắn đạp vào la can cả người lao vút ra ngoài, lực lượng của hắn cuối cùng vẫn lớn hơn hắn nghĩ, cả hai người lao ra tới ba mét ngoài bờ sống có thừa.
Thủy Lưu
Giáng Trần thi triển pháp thật để khiến hai người chạm nước một cách nhẹ nhàng hơn, nước kéo lên như muốn tiếp lấy hai người. Minh Hà vừa mở mắt ra liền thấy được tình cảnh này, nàng gấp giọng nói:"
"Ngươi còn có Thủy hệ dị năng, sao ngươi lại giấu lão sư, giấu nhà trường."
Giáng Trần cười khổ nói:
"Lúc nào rồi ngươi vẫn còn nghĩ đến mấy chuyện này, bây giờ quan trọng nhất là làm sao để đi ra bãi đỗ xe lấy xe đi về trước khi hai chúng ta đều không chịu nổi."
Hắn ta bị nước lạnh làm cho tỉnh táo, cảm giác khô nóng khi nãy rút lui bớt nhưng hiện tại mặt hắn ta rất đỏ. Dùng Thủy Lưu kéo bản thân vào bờ hắn liền một đường phi nước đại hướng tới mặt trước của khách sạn, trí nhớ của hắn ta cực tốt nên nhớ rõ được vị trí của chiếc xe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT