Đừng nói người khác, ngay cả Trưởng công chúa Phong Linh và Quận chúa Phong Lan đều có chút động tâm, tu luyện nhanh hơn ai lại không thích. Các nàng tuy không thiếu nhưng lấy ra số lượng nhiều như thế này thì khó có cái đan sư nào làm được, khả năng rất cao là Giáng Trần chém gió.

Lướt ngang qua vài trăm cái khuôn mặt của thiên tài bình dân thì hai nàng lại không tin Giáng Trần liều đến như thế, với lại nếu nói dối thì hiện tại chắc sẽ rất lo lắng. Còn Giáng Trần hiện tại rất thản nhiên, trên mặt còn có vương chút ý cười, kiểu giống như lần này là chuyện trong tầm tay, nếu làm xong thì sẽ có một khoản hời lớn.

Quả thật nếu lần này làm xong chuyện thì hắn ta lời không nhỏ, vừa củng cố địa vị của mình, vừa nâng cao sức mạnh cho cái thế lực non trẻ do hắn tạo ra. Lượng thuốc dùng để chế sẽ tạo ra một lượng đan dược khổng lồ, dư ra đặt trong cống hiến đường dùng để đối lấy thứ hắn cần cũng quá lời rồi.

Lúc này Giáng Trần có chút tự hào vì sự nhanh trí của mình, ngẫu nhiên lập ra một cái thế lực mai sau sẽ có tác dụng rất lớn. Tác dụng lớn nhất chính là hỗ trợ hắn tu luyện, Vũ giả hay Pháp Sư tu luyện đều cần muôn vàn loại thiên tài địa bảo, kêu tự hắn ta đi tìm thì chết mất.

Đặc biệt là Vũ Giả thì các loại đan dược nhiều như sao trên trời, mỗi loại lại cần vô số dược liệu.Kiếp trước Giáng Trần có luyện đan chuyên dùng cho Pháp Sư nên luyện đan cho Vũ giả chưa chắc đã có thể thành công dễ dàng.

Một khi trong quá trình luyện đan thất bại thì sẽ phải luyện đi luyện lại cho đến khi nào làm được một lần thì mới coi như có cảm giác, thế nên con số có thể lên đến trăm lần, ngàn lần.Không nói đến công sức, chỉ tính những thứ mua bằng tiền được thì vẫn khiến hắn đau đầu vì quá nghèo.

Kiều Thiên Tân suy nghĩ một chút rồi nói:

"Ta cảm thấy ba thứ linh dịch này có thể trở thành cột sống cho Phụng Thiên Hội, ngươi cũng nên cho chúng một cái tên để danh tiếng dễ lan xa. Người ngoài nghe thấy danh tiếng cũng có thể nhờ đó mộ danh vào hội, với lại ta nghĩ đặt tên chắc cũng không khó."

Giáng Trần gật gù rồi sửa lại nhiệm vụ, ba thứ linh dịch kia lần lượt được hắn đặt tên là Kích Tâm Dịch, Tăng Thể Dịch, Phục Xuân Dịch. Tên của hai loại đầu thì còn nghe hợp lý loại thứ ba thì nghe có chút giống mỹ phẩm rẻ tiền.

Thấy mọi người vẻ mặt ái ngại Giáng Trần khẽ giọng:

"Thực ra ta đặt tên như thế bởi mấy thứ này có chút tác dụng phụ, đặc biệt loại thứ ba cũng tương đương với mỹ phẩm. Uống càng nhiều thì dung nhan già đi càng chậm, thứ này cũng có thể nói theo cách nào đó là mỹ phẩm."

Nghe thế lập tức trong phòng nữ nhân hô hấp đều dồn dập hơn một chút, chỉ có Phong Linh là tương đối bình tĩnh. Nếu thứ này đặc biệt như thế thì nàng cũng phải tìm cách có được, thế nhưng thực sự có thứ như thế sao.

Phong Linh suy nghĩ đắn đo một hồi rồi hỏi:

"Thế Phụng Thiên Hội của ngươi có nhận nhiệm vụ từ Hoàng gia hay Thế gia không?"

Giáng Trần gật đầu thản nhiên:

"Tất nhiên là có rồi, thế nhưng ngươi giao nhiệm vụ thấy không hợp chúng ta không làm thì thôi, còn nếu xác định được ai làm nhiệm vụ thì khác. Ngươi có thể nhắn tin thương lượng vối đối phương, Phụng Thiên Hội sẽ đứng trung gian đảm bảo. Nếu người của hội vi ước thì chúng ta sẽ có trừng phạt, còn nếu bên kia vi ước thì vĩnh viễn không làm ăn, còn nhận trả thù từ chúng ta."

Trần Lão Tứ cười khinh bỉ:

"Trả thù, các ngươi mấy cái dân đen thì trả thù được ai."

Giáng Trần không tỏ ra tức giận, ngược lại rất bình tĩnh nói:

"Mỗi cá nhân giao dịch, đặt nhiệm vụ ở Phụng Thiên Hội thì chỉ có hai phương pháp, ẩn danh thì giao tiền trước, không giao tiền thì phải lộ ra danh tính tự mình giao dịch. Thời buổi thông tin lan truyền dễ như thế này chắc ai cũng không muốn mang tiếng vi ước.

Còn Trần công tử hỏi như thế ta hoài nghi ngươi có ý đồ với hội chúng ta, từ nay về sau không giao dịch với Trần gia, nếu có chỉ chấp nhận giao tiền công trước. Ai vi phạm lệnh này đuổi ra khỏi hội vĩnh viễn không thu, chịu cả hội trả thù."

Nghe Giáng Trần nói chuyện Trần Lão Tứ tức giận:

"Đê tiện, hóa ra cũng chỉ là loại nhát gan."

Giáng Trần mỉm cười sau đó đột nhiên lạnh giọng:

"Nhát gan, thế ngươi dám sinh tử chiến với ta không, chấp nhận sinh tử chiến thì ta đây sẽ không bị luật pháp Thanh Long quốc buộc tội. Gan ta cũng chỉ có thế thôi, ai dám thì bước ra, không dám thì cụp đuôi vào."

Trần Lão Tứ âm trầm:

"Ngươi hình như có đi chút quá giới hạn rồi đấy."

Giáng Trần lúc này không còn lịch sự nữa thẳng giọng:

"Thế ta xin nói thẳng, ở cả cái phòng này không có ai hơn nổi ta, mặc dù các ngươi có thể gia ủng hộ tài nguyên rầm rộ vẫn không hơn nổi ta. Còn nếu không có thế gia ủng hộ ta sợ các ngươi còn thua cả các huynh đệ trong Phụng Thiên Hội nữa.

Nói cho cùng các ngươi chỉ giỏi mỗi đầu thai công đoạn, công đoạn về sau chẳng ra gì, tài nguyên đầy đủ mọi thứ hỗ trợ dư thừa. Thế nhưng tu luyện thua cả một kẻ tiền ăn từng bữa vẫn phải lo, đặc biết những kẻ còn không biết điều thì ta căn bản chẳng cần tôn trọng, giống như ngươi vậy."

"Ầm"

Trần Lão Tứ vỗ mạnh xuống bàn, từ bé đến lớn hắn chưa bao giờ chịu sỉ nhục đến mức này, hắn bây giờ chỉ muốn Giáng Trần phải trả một cái giá thật đắt:

"Ngươi có tin không ta sẽ cho ngươi sống không được chết cũng không xong."

Giáng Trần cười to nói:

"Thú vị để chút nữa ta gọi điện cho sư tổ của ta xem Trần Lão Tứ công tử muốn ta sống không được chết cũng không xong bằng phương pháp nào."

Trần Lão Tứ tức đến mức cơ mặt cũng bắt đầu run rẩy gằn giọng:

"Nếu ngươi không dựa vào Long tiền bối thì đối với ta ngươi chỉ là một con chó."

Giáng Trần lạnh giọng:

"Ngươi nếu không có cái cha tốt thì với ta ngươi thua cả con chó, nếu ta thích giết một ngón tay cũng thừa sức."

Trần Lão Tứ á khẩu không nói được thêm câu nào, người bên cạnh khẽ kéo áo của Trần Lão Tứ, nhìn ánh mắt người kia thì Trần Lão Tứ hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống. Giáng Trần nheo mày nhìn thanh niên kia, có vẻ người kia mới là lão đại trong đám đệ tử thế gia, hình như muốn ra mặt nói chuyện.

Du Hạo Minh cười híp mắt đứng lên:

"Xin lỗi Giáng Trần công tử, bạn ta lâu năm không ra khỏi kinh thành nên có chút không biết ăn nói, mong ngươi lượng thứ bỏ qua."

Mọi người đều nhìn sang Giáng Trần xem hắn ta xử lý như thế nào, đang căng thẳng như thế rất có thể nói chuyện thái độ sẽ không được tốt. Thế nhưng làm cho mọi người ngạc nhiên là Giáng Trần lại chắp tay rất có lễ tiết nhẹ giọng hồi đáp:

"Cái này thì không đến mức lượng thứ, Du công tử đã lên tiếng xin lỗi thay cho hắn thì ta cũng không tính toán làm gì. Thế nhưng ta không hiểu một người nhã nhặn như Du công tử sao lại giao du với loại người như thế, ta hỏi thế nếu có gì không đúng xin Du công tử bỏ qua."

Du Hạo Minh mỉm cười nói:

"Bạn bè nếu cái gì cũng giông nhau thì làm sao chia sẻ, Lão Tứ tuy cộc cằn ăn nói thiếu suy nghĩ nhưng là hắn nói gì cũng là huynh đệ của ta từ rất lâu rồi. Chỉ cần hắn không phụ ta thì dù có trở thành loại người nào cũng là huynh đệ của ta, hắn sai ta không bênh nhưng có thể giúp hắn đứng ra nói xin lỗi."

Giáng Trần cười cười nói:

"Du công tử nói rất hay, chuyện vừa rồi chúng ta bỏ qua đi."

Du Hạo Minh chắp tay với chưởng công chúa cười nói:

"Xin phép Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử cho chúng ta được lui trước, Trần Lão Tứ cần không gian và thời gian để bình tâm lại."

Phong Linh khẽ cười:

"Không vấn đề, các ngươi có thể lui trước."

Du Hạo Minh đúng lễ nghi cúi đầu tạ lễ:

"Đa tạ công chúa."

Đợi Du Hạo Minh rồi đi Phong Linh nhỏ giọng nói với Giáng Trần:

"Ngươi nói chuyện chạm tự ái của quá nhiều người, tuy rằng đúng là như thế nhưng cũng nên uyển chuyển một tý."

Giáng Trần thở nhẹ một hơi rồi nói:

"Ta không cần nhiều bằng hữu thế nên hôm nay coi như để cho tất cả mọi người thấy được thái độ của ta, chạm tự ái cùng lắm chỉ khiến họ tránh xa ta. Còn nói đến thù hằn đến mức trả thù thì chỉ có Trần Lão Tứ một người, sớm ngày đi vào Tứ Hồn học viện một chút thì chắc không có vấn đề gì."

Phong Linh thẳng thắn hỏi:

"Thế từ đầu đến giờ ngươi nói chuyện với ta cũng để tỏ thái độ."

Giáng Trần sửng sốt khi nghe nàng hỏi như thế, hắn không nghĩ tới một người làm chính trị như nàng lại nói toạc ra như vậy. Có điều mặc kệ bất ngờ hay không thì khi nàng đã trực tiếp thì hắn cũng có thể nói thẳng, nói ra một lần coi như mất lòng trước được lòng sau.

Hắn nhìn thẳng nàng rồi nói:

"Ta thực sự chưa từng nghĩ đến việc tin tưởng Hoàng tộc, nói cho cùng làm gì có nơi nào tranh đấu lừa lọc nhiều hơn Hoàng tộc và Triều đình. Thời gian quá quý báu thế nên ta không rảnh mang đi để thử nghiệm với bất cứ ai với thế lực nào, người có chí riêng mong công chúa hiểu cho."

Phong Linh giật mình, hắn nói chuyện chẳng khác gì Long Trấn Thiên lúc còn trẻ cả, ông nội nàng cuối cùng bất lực. Nàng trong lòng thầm than:

"Ta phải làm gì đây? "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play