Thạch thành chủ đã trừ, lòng dân đã an. Đám người Lăng Vân, Vi Thanh Thanh, Từ Vi, Đường Nguyên chạy tới chạy lui để tổ chức và xây dựng lại cơ cấu trong thành.

Mấy việc này Phượng Minh không hiểu mà cũng không muốn hiểu.

Hắn đi dạo trên đường phố sầm uất, nhìn dòng người chen lấn nhau mà lòng có chút cô liêu.

Thành lập thế lực riêng, tranh hùng đoạt thiên hạ không phải điều hắn muốn. Hắn chỉ muốn mọi người có một cuộc sống êm đềm không phân tranh, ai cũng một lòng chuyên tâm cầu đạo. Tuy nhiên dần dần, hắn cũng hiểu để có được thịnh thế thì phải trải qua gió tanh mưa máu, xương cốt đầy đồng. Ngũ quốc phân tranh, nếu không có một vị anh hùng đứng ra dẹp loạn, thống nhất xã tắc thì thịnh thế kia đến bao giờ mới xuất hiện.

- Thạch Trư, ta vẫn nghĩ ta không phải là vị anh hùng được chọn để tạo ra thịnh thế này. Người đó phải mưu lược sâu xa, lòng ôm thiên hạ như Lăng Vân. Ngươi nói xem chí hướng của hội Phục Hoang cũng giống chúng ta, vì sao chúng ta rốt cuộc vẫn phải đối địch với nhau? Quyền thế nó có nhiều ma lực đến vậy sao?

Thạch Trư vẫn luôn ở trong hình xăm trên tay Phượng Minh. Dù Phượng Minh có khuyên gã nên ra ngoài đi lại nhưng gã vẫn nhất quyết muốn làm một hình xăm. Theo gã chỉ có như vậy thì kiếp này mới không thất lạc chủ công của mình, đồng sinh cộng tử.

- Chủ công, thời đại nào người cũng là người chói sáng nhất. Ở người luôn tỏ ra một sức hút khiến người xung quanh đều thuần phục muốn đem giao cả mạng sống cho người. Chỉ là Thạch Trư vẫn luôn cảm thấy người quá thuần lương. Loạn thế anh hùng sinh ra nhưng cũng chết đi, chỉ có gian hùng mới có thể bình định loạn thế, đưa thiên hạ quy về một mối. Ở một khía cạnh nào đó, gian hùng chính là anh hùng!

Phượng Minh hỏi:

- Như thế nào là gian hùng?

Thạch Trư đáp:

- Có một câu nói rất hay: "Ta thà phụ hết người trong thiên hạ, cũng không để người trong thiên hạ phụ ta!". Vì mục đích mà không màng quá trình, cái gì cũng có thể hy sinh, đó mới là gian hùng! Dẫu sao chỉ cần mục đích kia thành công, những thứ đem lại cho xã tắc dân chúng lớn lao hơn nhiều so với thứ quân tử rác rưởi chỉ biết giữ gìn cho bản thân mình.

Phượng Minh cười cười:

- Thạch Trư, ta thấy trí tuệ ngươi rất cao. Nếu ngươi tranh thiên hạ, ta nghĩ không ai có thể đoạt lại ngươi!

- Thạch Trư sinh vì chủ công, chết vì chủ công. Đó là lời thề vạn kiếp từ lúc được chủ công điểm khai linh trí. Ta từ hỗn độn nguyên khí sinh ra, không có cha mẹ. Với ta chủ công có ân của cha mẹ, lại có ân dạy ta tu đạo, chủ công chưa từng nhận ta làm đệ tử nhưng ân tình này Thạch Trư vĩnh viễn không quên!

- Được rồi! Ta không phải người kia. Kiếp này ta là Phượng Minh!

Nghe Thạch Trư nói như đóng đinh chặt sắt, Phượng Minh bất giác thấy hâm mộ "vị kia". Rốt cuộc là đại năng vĩ đại như thế nào mới có thể khiến thuộc hạ trung thành đến như vậy?

Nhưng hắn không phải người kia, hắn là Phượng Minh, năm nay mười sáu tuổi, chỉ vừa nhập thế được hơn một tháng. Thiên hạ rộng lớn này có quá nhiều phong cảnh, có quá nhiều bí mật, cũng có quá nhiều người hắn chưa được gặp.

Lúc này đây hắn đi dạo trên đường phố, bất giác đi ngang qua một sạp vẽ tranh của một họa sĩ. Thấy những bức tranh treo trên liễn trông rất có thần và đẹp mắt, Phượng Minh cũng muốn nhờ ông ta họa cho bản thân mình một bức.

- Quý nhân, quý nhân!

Họa sĩ mừng rỡ khi thấy Phượng Minh ghé vào.

Phượng Minh cười hỏi:

- Vẽ một bức tranh bao nhiêu đồng?

Họa sĩ vuốt râu, nhìn kỹ Phượng Minh rồi nói:

- Người bình thường ba đồng, người không bình thường một lượng bạc, còn người bất bình thường vẽ miễn phí.

Phượng Minh lấy làm thú vị, hỏi:

- Tiền bối thử giải thích ta xem?

- Người bình thường là dân chúng bình thường, bất kỳ một nét vẽ nào cũng có thể vẻ ra được. Người không bình thường là người được số phận để ý, muốn vẽ ra người này cần dụng tâm rất lớn. Còn người bất bình thường, số phận không xác định, không thể vẽ. Bức họa người này là vô giá, nên cũng là miễn phí.

Thấy mặt Phượng Minh nghệch ra, họa sĩ ghé tai hắn nói nhỏ, còn ánh mắt thì lấm lét nhìn lên trời:

- Tiểu hữu có cảm nhận được không? Thế giới của chúng ta giống như đang được số phận vẽ ra từng nét. Ngay cả tiểu hữu cũng vậy, bất quá số phận này còn chưa vẽ được tương lai của tiểu hữu.

Trong người Phượng Minh như có luồng điện khiến hắn giật bắn mình, da gà nổi lên, chân tay lạnh toát. Cảm giác bị một thế lực thần bí nhào nặn vô cùng khó chịu. Lão họa sĩ này rốt cuộc là ai mà nói ra những lời uyên thâm đến vậy?

Hắn nhờ Thạch Trư tra xét thì gã nói họa sĩ này chỉ là phàm nhân. Có thể đây là những câu nói lừa gạt mà lão thường dùng để lừa người mà thôi.

Sau khi nhận bức tranh của mình, trả một lượng bạc, Phượng Minh bèn đi ra xa rồi trốn sau một cửa hiệu.

Ít lâu sau có một thiếu niên mặt mày anh tuấn đi qua, sau khi nhìn vào sạp vẽ thì cũng ghé vào muốn nhờ vẽ tranh.

Chỉ nghe lão họa sĩ lặp lại những lời vừa rồi, nói thiếu niên là người khó vẽ. Thiếu niên này mừng rơn, trông bộ dáng giống như phát hiện ra thiên ý nào đó, vui vẻ trả một lượng bạc rồi rời đi.

- Lừa đảo, ông nội ngươi!

Phượng Minh tức giận định lao tới đấm đá lão họa sĩ đang cười hắc hắc bỏ nén bạc lên cân đo trọng lượng. Nhưng suy nghĩ lại thì do bản thân hắn ngu trước nên không trách người ta được.

- Coi như rút kinh nghiệm!

Phượng Minh hừ lạnh rồi ném luôn bức tranh xuống đất, rảo bước bỏ đi về phía Tây thành.

Con phố đông người qua lại, bức tranh cũng liền xuất hiện mấy dấu chân.

Chỉ thấy trong dòng người đông đúc xuất hiện một nữ quỷ mặt mày xấu xí. Nàng cúi xuống nhặt bức tranh lên, đưa tay lau đi những vết bẩn. Sau khi nhìn kỹ thiếu niên trẻ tuổi trong bức họa, nàng vui vẻ cất nó đi, rồi quay lưng đi ngược lại với hướng của Phượng Minh.

Chiều tà dần ngả bóng, gió lạnh miên man từng cơn khiến lòng người man mác buồn, có câu hát của ca kỹ nhẹ nhàng vang lên từ tửu lâu trên phố:

"Vô tình bất tự đa tình khổ, nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ. Thiên nhai địa giác hữu cùng thì, chỉ hữu tương tư vô tận xứ!"

(Kẻ vô tình đâu thấu hiểu nỗi khổ của người đa tình, một tấc tương tư cũng biến thành ngàn vạn sợi sầu khổ. Chân trời góc bể cũng có nơi cùng tận, chỉ có lòng tương tư là không có kết thúc)

#

Chớp mắt đã trôi qua hai tuần.

Hai tuần này Phượng Minh ở lại trong một biệt phủ riêng của mình. Hắn không tham gia vào việc xây dựng tổng đài Hắc Thủ nên vô cùng rảnh rỗi.

Rảnh rỗi như hắn còn có Tào Phi. Có lẽ vì nghĩ thân phận của mình sớm muộn mọi người cũng biết nên Tào Phi e ngại gặp gỡ họ hơn rất nhiều.

Cả hai đang ở trong sân luyện kiếm cùng nhau.

Trong lòng Phượng Minh có chút khúc mắc về việc phân chia sức mạnh tu linh và tu tâm nên nhờ Tào Phi áp chế cảnh giới để thí nghiệm.

Kết quả là một người tu linh sẽ tương được với một người tu tâm chỉ có một ý cảnh.

Về phần trình độ ý cảnh cao thâm thì có thể tương đương bốn người tu linh bình thường. Nhưng nếu so với thiên kiêu như Tào Phi thì sự cân bằng này tiếp tục diễn ra.

Chỉ khi Phượng Minh dùng hai loại ý cảnh thì mới hoàn toàn lấn áp được gã. Bất quá Phượng Minh lại một lần nữa thất vọng khi Tào Phi ngộ ra Thủy ý cảnh. Sự cân bằng giữa hắn và Tào Phi lại xuất hiện. Dù có cố cách nào thì cũng rất vất vả mới thắng được.

Khả năng thắng này là nhờ Phượng Minh hiểu sâu về ý cảnh hơn Tào Phi. Vì vậy chênh lệnh giữa cả rất nhỏ nhoi.

Điều này làm Tào Phi vui sướng không thôi. Bởi vì ở đêm luận kiếm cảnh tượng một mình Phượng Minh dùng ý cảnh đánh thắng thập cường đã tạo thành tâm ma cho gã. Hiện tại như gã thấy nếu mình cũng tu thành ý cảnh thì cả hai hoàn toàn ngang nhau.

- Thân thể không tu luyện được thật sự vẫn khiến chiến lực của ta giảm đi. Nếu muốn đè ép Tào Phi thì ta phải ngộ ra một loại ý cảnh thứ ba mới được, và ý cảnh này phải tu luyện đồng đều với Phàm Thánh ý cảnh. Ta có cảm giác đạo tâm này nếu tích lũy toàn càng lâu sẽ càng mạnh mẽ không thể tả. Vì vậy đành nín nhịn việc đột phá Tòng Tâm Hỏa Dục lại thêm một thời gian.

Phượng Minh âm thầm phân tích.

Mặt khác hắn dốc lòng lĩnh ngộ y đạo của Trần Ngọc Kỳ. Nhất là về kết cấu cơ thể, kinh mạch của con người lại càng quan tâm sâu sắc.

Trần Ngọc Kỳ tất nhiên vô cùng hoan nghênh. Trong lúc Phượng Minh học tập thì ở bên chống cằm nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt si mê.

- Chẳng lẽ không có con đường nào sao?

Đêm về đến phòng, nằm trên giường mà hắn vẫn vắt tay lên trán thao thức suy nghĩ.

- Chỉ cần luyện được thân thể thì toàn bộ thập cường như cũ không phải đối thủ của ta. Nhưng thân thể này quá phế vật! Khốn nạn!

Phượng Minh hét to, lao xuống đất rút Du Long kiếm ra chém đôi chiếc giường. Thấy hắn giận dữ như vậy Thạch Trư đành im lặng, cũng không an ủi. Thạch Trư hiểu phải đến hiểm cảnh, khó khăn bức bí đến tận cùng thì khả năng sáng tạo mới có thể đạt đến cực hạn.

Không dừng lại ở đây, Phượng Minh như phát điên chém nát cả cửa. Hắn lao ra sân múa kiếm điên cuồng. Đám hạ nhân tròn phủ thức dậy nhìn thấy đều sợ hãi, nhưng lại không dám làm phiền vì nghĩ hắn đang luyện công.

- Số phận khốn khiếp, ngươi là ai? Ngươi muốn nhào nặn ta sao? Ta chém ngươi!

Phượng Minh dùng toàn bộ sức lực chém lên bầu trời nhưng bầu trời vẫn trơ trơ chẳng suy chuyển gì. Hắn mệt mỏi ngã lăn ra đất thở hỗn hển, Du Long ném sang một bên.

- Ta không tin số phận có thể cản ta! Đúng rồi! Hoang Thần dùng máu Hoang Long Thái Cổ từ đó suy diễn ra con đường tu linh. Ta vì sao lại không thể làm giống vậy!

Hắn cười ha hả, đứng dậy tươi tắn trở lại. Đám hạ nhân thầm nghĩ vị chủ nhân này điên mất rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play