- Là hắn, Độc Cô Minh! Tự nhiên hắn lại giết người ở địa phận Huyết sơn, có bảy đệ tử ngoại môn bỏ mạng trong tay hắn rồi.
Đám đệ tử Huyết sơn đồng thanh chỉ về phía Phượng Minh.
Mã Đằng cười lạnh, thầm nghĩ phen này đã có cớ giết thằng nhóc ngông cuồng này rồi.
Chín vị trưởng lão nhìn Phượng Minh, chỉ thấy hai mắt hắn đỏ ngầu, hơi thở gấp gáp, áo thì nhuộm đầy máu tươi. Bị ánh nhìn nhiều người tập trung vào mình nhưng hắn vẫn không hề hoảng sợ, thậm chí còn cười lạnh khiêu khích.
- Muốn chết sao? Nói vì sao ngươi lại đầu têu chuyện này?
Vị trưởng lão râu rậm quát lớn.
Mã Đằng bước tới bồi vào:
- Chúng đệ tử Thi sơn là vì bị ngươi kích động, họ vô tội. Ngươi phải chịu hết trách nhiệm cho chuyện này…
Mọi người chờ đợi lời van xin giải thích từ Phượng Minh, nào ngờ hắn chỉ nhếch mép cười nửa miệng:
- Giết là giết, ma tông giết người còn phải giải thích sao? Chuyện hôm nay chỉ một mình ta làm, một mình ta chịu. Không liên quan tới các huynh đệ khác ở Thi sơn!
Phượng Minh tỏ ra quyết liệt vì hiện tại đã là địa phận của Thi sơn, chắc chắn Tùng Âm ma tôn đã phát hiện ra chuyện này. Với tư cách là chân truyền đệ tử, cộng thêm thân phận là người duy nhất ở Nam Thiệm tạo ra được Tuyệt Thi, khẳng định Tùng Âm ma tôn sẽ ra mặt không để ai làm hại hắn.
Chúng đệ tử Thi sơn thì cảm động vô cùng. Những tưởng Phượng Minh sẽ đổ tội để mọi người chịu chung, nhưng không ngờ hắn lại tự nguyện nhận hết về mình. Mặc dù số người hắn giết chỉ có bảy, còn bọn họ đã giết tới ba mươi mấy người rồi.
Mã Đằng giả vờ thở dài:
- Đã xá cho ngươi làm Dục Thi Nhân còn không biết an phận. Chuyện đã đến nước này, tông chủ cũng không trách ta trừng phạt ngươi được. Mọi điều ta làm đều là vì tông môn…
Mấy vị trưởng lão Huyết sơn vẫn chưa nguôi giận, hừ lạnh rồi ngoảnh mặt đi, chờ đợi Mã Đằng thi hành môn quy với Phượng Minh.
Về phần Phượng Minh thì vẫn ngẩng cao đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng về phía Mã Đằng, không chút kiêng kỵ.
- Mã trưởng lão, ta cũng tham gia giết đệ tử Huyết sơn, xin cho ta chịu tội cùng!
Đúng lúc mọi người đang nín thở chờ đợi thì bỗng một gã thiếu niên dáng vẻ gầy còm bước lên phía trước, run rẩy lên tiếng. Tu vi gã chỉ có Khai Nguyên sơ kỳ nhưng lại dám bước lên xin chịu tội chung, điều này khiến đáy lòng ai nấy đều rung động
- Ban nãy giết người cũng có ta. Ta ngứa mắt bọn Huyết sơn nên giết chúng! Không liên can tới Độc Cô Minh!
- Còn có ta. Từ lâu ta đã gai mắt với tên béo kia, thuận dịp hỗn loạn báo thù luôn!
Lần lượt từng người bước ra nhận tội, đếm sơ sơ thì có tới tám trăm người. Có kẻ nhận tội trong run sợ, cũng có kẻ ngông nghêng tỏ vẻ thách thức.
Đến lúc này thì Phượng Minh không thể giấu sự xúc động của mình được nữa. Sống mũi hắn cay cay, miệng đắng nghét, sự thanh tỉnh trở lại hoàn toàn.
- Độc Cô Minh đa tạ!
Phượng Minh ôm quyền hướng về chúng đệ tử vái một cái thật sâu. Tuy hắn nhận hết tội là vì biết mình không thể chết, nhưng cách đối đãi lại mọi người thật sự khiến hắn nhớ mãi không quên.
- Loạn, loạn hết rồi!
Mã Đằng tức giận không biết xử lý thế nào.
Bốn trưởng lão Huyết sơn hỏa khí bừng bừng, nhưng đây là địa phận Thi sơn nên bọn họ không dám làm càn, phải để các trưởng lão Thi sơn tự xử lý.
Đúng lúc này, Thích Tam trưởng lão vuốt râu cười ha hả:
- Môn quy không cấm giết người. Cũng đã lâu hai núi chúng ta chưa giao thủ với nhau, hôm nay thử chiêu một tí có hề gì.
- Đúng vậy, Triều Sinh ta ủng hộ chuyện này. Nhất Niệm tông vốn là ma tông, nhưng các ngươi dạo gần đây quá hòa hoãn, nhuệ khí bị bào mòn, động lực tu luyện giảm sút. Nên có chút cạnh tranh để mọi người cùng có động lực!
Bốn vị trưởng lão Thi sơn trừ Mã Đằng ra đều lên tiếng bênh vực Phượng Minh.
Sắc mặt Mã Đằng tái đi, đến nước này nếu không bảo vệ Phượng Minh thì hình ảnh sẽ xấu đi trong mắt chúng đệ tử và các trưởng lão. Y đành nghiến răng lên tiếng:
- Ban nãy ta chỉ nói cho vui, không ngờ đã thật sự kích phát được lòng đoàn kết của Thi sơn. Đúng vậy, hôm nay Thi sơn ta tuyên chiến với Huyết sơn đấy thì đã làm sao!
- Mã Đằng, ngươi dám đại diện cho Thi sơn sao? Được lắm! Chiến thì chiến, chúng ta sơn chiến với nhau. Đi về, chúng ta chờ chiến thư của ngươi!
Bốn vị trưởng lão Huyết sơn hậm hực kéo đám đệ tử của mình về.
- Hoan hô!
Thấy Huyết sơn phải rút lui, chúng đệ tử Thi sơn đều reo hò không ngớt. Mấy vị trưởng lão cũng đắc ý ra mặt.
Chứng kiến cảnh tượng trước mặt, lần đầu tiên từ ngày đến Đế đô, trên khóe môi Phượng Minh xuất hiện nụ cười ấm áp.
“Có thể mọi người đều có thành kiến với ta, nhưng đại nạn lâm đầu họ vẫn bảo vệ ta. Cảm ơn các ngươi, từ nay ta sẽ xem Thi sơn là nhà…”
Phượng Minh không hề biết rằng ở cách đó rất xa, trên đỉnh Thi sơn có hai lão già đang đứng cạnh nhau. Một lùn, một cao, hiển nhiên đây là Tùng Âm ma tôn và Bất Hối lão nhân.
Bất Hối lão nhân vuốt râu nói:
- Thấy chưa? Đệ tử của Phong Vô Ảnh năm xưa đã khuấy động cả Cửu Thiên vương triều. Nhận hắn vào Nhất Niệm tông, hắn sẽ giúp Nhất Niệm tông chúng ta một bước lên mây.
Tùng Âm không phản bác, nhưng vẫn nói:
- Ngươi đừng quên Hắc Thủ và Phong Kiếm, kể cả mấy người Phong Vô Ảnh, Tiêu Dao Tử, Cố Thương Sinh, Ngụy Tác… đều vì hắn mà chết. Kế đến, rất có thể là chúng ta…
- Thì sao?
Bất Hối nghiêm mặt:
- Thái Miếu xuất thế. Đám người đó khống chế linh mạch ở Nam Thiệm, khiến linh khí loãng đi, hành trình tu luyện của chúng tu sĩ gian nan hơn. Đã vậy còn rắp tâm tiêu diệt hết huyết mạch Hoang Thần. Bọn chúng chính là Linh Tiên tông thứ hai. Nếu không xuất hiện một kẻ có khả năng đảo lộn thiên hạ như Phượng Minh, một khi Thái Miếu thành công thì Nam Thiệm sẽ không còn là đất sống của người tu linh nữa.
- Ta hiểu! Vì hắn có thể tạo ra Tuyệt Thi nên ta càng kỳ vọng hắn sẽ giúp Thi sơn tái hiện huy hoàng năm xưa. Ta chỉ lo hắn sẽ giống Phương Tu. Hai bọn họ quá giống nhau, kinh tài tuyệt diễm nhưng tham vọng quá lớn.
- Yên tâm, chính Phượng Minh sẽ thay chúng ta giết Phương Tu… Còn nữa, ngươi thấy không. Sau chuyện hôm nay, Phượng Minh đã thực coi Nhất Niệm tông là nhà rồi…
Hai người im lặng nhìn xuống phía dưới, xuyên qua khoảnh cách xa tít từ đỉnh núi tới chân núi, dường như Phượng Minh cũng cảm nhận được lời nói câu chuyện của hai người. Chỉ thấy hắn ngước mặt lên, trong đôi mắt vốn đỏ ngầu giờ đang chứa đầy tia sáng kỳ lạ.
——————————————
Ngay ngày hôm sau, trong lúc chúng đệ tử Nhất Niệm tông đang chìm đắm trong sinh hoạt riêng của mình thì từ Thi sơn, bỗng có một tiếng nổ rền. Chỉ thấy pháo hoa bảy sắc phủ kín cả đỉnh Thi sơn, trong cái nhìn sững sờ của sáu vạn đệ tử, một bức chiến thư màu đen khổng lồ xuất phát từ đỉnh Thi sơn bay nhanh sang phía Huyết sơn.
- Cường giả vi tôn, thi đạo vô địch! Hôm nay Thi sơn vì dương danh thi đạo, tuyên chiến Huyết sơn! Các ngươi có dám ứng chiến!
Giọng nói ồm ồm của Tùng Âm ma tôn vang vọng khắp Nhất Niệm tông. Sáu vạn đệ tử ngẩn người ra, nhưng bầu không khí tĩnh lặng chỉ tồn tại được chưa tới một giây. Kế đến là một sự bùng nổ khủng khiếp xuất hiện ở tứ đại sơn.
- Sơn chiến!
- Trời ơi, ta có nhìn nhầm không, đã sáu mươi năm qua chưa có lần sơn chiến nào. Bây giờ Thi sơn tuyên chiến Huyết sơn…
- Con mẹ nó, thật đáng mong đợi. Chúng ta thân là ma tông mà còn hiền lành hơn cả đạo môn, phải chém giết mới thống khoái…
- Nhất Niệm sơn và Đan sơn có tham gia không?
- Đánh, đánh, Dạ Hành ma tôn ứng chiến đi, Huyết sơn chúng ta phải cho Thi sơn biết ai mới là đệ nhất sơn ở Nhất Niệm tông!
Làn sóng xôn xao lan tỏa khắp nơi, vô số cuộc cãi vã bình luận cũng xuất hiện. Không chỉ đệ tử Huyết sơn và Thi sơn mới rục rịch đánh nhau. Mà ngay cả đệ tử Nhất Niệm sơn và Đan sơn cũng bị lôi vào vòng xoáy tranh cãi.
- Ai nói Huyết sơn là đệ nhất sơn? Các ngươi quên hai chữ Nhất Niệm trong tên của tông môn là đặt theo Nhất Niệm sơn à? Còn nữa, tông chủ là người Nhất Niệm sơn, thiếu chủ cũng ở Nhất Niệm sơn. Nhất Niệm sơn mới là đệ nhất!
- Hừ, Đan sơn chúng ta quanh năm luyện dược nuôi lớn sáu vạn đệ tử Nhất Niệm tông. Các ngươi chịu ơn của Đan sơn, Đan sơn mới là đệ nhất!
- Bất Hối tông chủ, chúng ta chiến đi!
- Đan Ma Tô Mịch, chúng ta phải chiến!
Trên đỉnh Huyết sơn, Dạ Hành ma tôn đang ngồi trên bảo tọa trong đại điện của mình. Nhìn chiến thư màu đen bay phấp phới trên đầu, trong mắt y thoáng hiện ra vẻ hoài cổ.
- Thi chiến, thi chiến… Thế hệ của ta, Tùng Âm, Bất Hối, Tô Mịch… cứ cách ba năm thì sơn chiến một lần. Đến thời đại các ngươi, chiến tâm nguội lạnh, không còn giữ được khí chất ma đạo như tam tông kia. Lần này rất tốt, chiến thư đến tay, vì sao không chiến!
Từ đỉnh Huyết sơn bỗng phát ra dao động cực mạnh, khiến ai nấy cảm tưởng như sắp có một biển máu từ trên đỉnh núi chảy xuống muốn nhấn chìm cả Nhất Niệm tông.
- Huyết sơn, tiếp chiến!
Dư âm của chữ “chiến” vang vọng khắp tứ đại sơn, mọi người còn chưa hết sởn da gà thì đã nghe giọng nói kia kèm thêm một câu.
- Dạ Hành ta tuyên bố, Bất Hối tông chủ chỉ là một con ô quy, còn Tô Mịch, ngươi đã ẩn cư bao năm rồi, có khác con ô quy Nhất Niệm sơn là bao. Các ngươi, có dám cùng Huyết sơn sơn chiến không?
Triệt để bùng nổ, lời khiêu khích của Dạ Hành ma tôn khiến chúng đệ tử Nhất Niệm sơn và Đan sơn vừa tức giận vừa mong đợi. Đúng vậy, phải có một trận chiến kéo tinh thần và nhiệt huyết chúng đệ tử đi lên. Bọn họ muốn chứng kiến một ma tông điên cuồng chứ không phải một ma tông hiền từ như đạo tông thế này.
Một tiếng hừ lạnh vang lên từ Nhất Niệm sơn:
- Nhất Niệm sơn, tiếp chiến!
Ở Đan sơn, giọng nói tang thương của Tô Mịch cũng đáp theo:
- Đan sơn, tiếp chiến!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT