Trông thấy Lily, đối phương chợt mỉm cười. Nụ cười hoàn toàn lệch khỏi mọi thứ mà ông ta biểu hiện khiến cho thành thật khó coi. Nhưng sự cố gắng ấy không thể để phí được, nên Lily cũng nâng lên gương mặt vui vẻ, vừa bước tới vừa cười hô:

– Cha!

Tiếng gọi của tình thương đã vang lên suốt bao năm đến giờ vẫn vậy. Hoàng đế nghe được rất mừng, vội đặt chiếc quyền trượng trông thật nhỏ bé trong tay mình sang bên, bảo:

– Con gái. Buổi hẹn gặp thế nào?

Hoàng đế lời nói dịu dàng, khiến khó thể nào hình dung được dáng vẻ đáng sợ của ông ta trước mặt những người khác. Lily quen thuộc.

– Nhàm chán. Có điều, hắn ta nói rằng di tích có dấu vết của ma chú.

Hoàng đế không cảm thấy ngạc nhiên, thay vào đó tranh thủ tự mình chuẩn bị trà nóng cho bản thân và con gái, đặt lên chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh cùng một đĩa bánh ngọt xong rồi mới nói:

– Ta biết. Con định tự mình đi?

Lily thoáng nghĩ ngợi, đáp:

– Con không muốn.

– Tại sao?

– Lần này con định để tam hoàng tử đi.

Hoàng đế trầm ngâm. Ông ta không khó đoán được mục đích của Lily, nhưng vấn đề về ma chú, ông luôn rất cẩn trọng.

– Không được. – hoàng đế nghiêm giọng – Nếu xảy ra sơ sót, mất đi tam hoàng tử sẽ khó thể bù đắp.

– Hắn ta không chết được.

Lily vẻ tự tin bảo, đã sớm ngồi vào bàn bên cạnh; nhai miếng bánh, nhấp một ngụm trà ngon ngọt xong, cô nói tiếp:

– Con muốn ma pháp ‘Cực quang’.



– Rất khó.

Hoàng đế đáp ngay. Mục đích của Lily đến cuối cùng chỉ có món ma pháp này. Nếu dễ dàng đạt được đến vậy thì đã chẳng khiến cho phiền phức thành như hiện tại.

Tam hoàng tử từng tiến vào di tích chứa ma pháp ‘Cực quang’, cũng từng để lộ ra thông tin mình sở hữu sách ma pháp ‘Cực quang’ bản cổ đại. Hắn ta mặc dù đã dùng cách đó giấu được mọi người, nhưng lại không thể nào qua mặt được Lily.

Ma chú. Trên người tam hoàng tử mang theo ma chú kích phát ma pháp ‘Cực quang’ bản chính. Đây mới là thứ Lily trông mong.

Hoàng đế lại không biết. Ông ta chỉ cảm thấy khó hiểu vì sao Lily cố chấp với món ma pháp tầm thường này như vậy. Nếu biết đó là ma chú, ông ta sẽ không bỏ qua, thậm chí tự mình ra tay với tam hoàng tử.

Tình cảnh này thật sự rất khó xử. Thật lòng, Lily không đành nhẫn tâm hại tam hoàng tử, nhưng tra hỏi về ma chú thì đã chắc chắn là không có kết quả. Thứ đó chẳng phải muốn lấy là lấy, giống như chính bản thân cô vậy. Muốn lấy ra ma chú, quá trình có cực lớn khả năng sẽ giết chết đối phương. Mà nếu có may mắn sống sót thì cũng sẽ tàn tật suốt đời.

Cho nên Lily chỉ có thể dựa vào việc tiếp xúc với tam hoàng tử để thu thập thêm manh mối về ma chú. Cô không cần nhiều, nhưng lại hoàn toàn chẳng thể gấp được.

– Nhắc tới, ma pháp ‘Cực quang’, con học đến đâu rồi?

Hoàng đế cất tiếng hỏi. Ma pháp ‘Cực quang’ ở trong thư viện hoàng gia có, đủ để học đến sáu vòng.

Lily đã sớm học xong, nhưng cô không có năng lực thi triển. Nhiều nhất, cô chỉ có thể vẽ được đủ vòng ma pháp mà thôi. Nếu muốn kích phát, không có người phụ giúp là không thể nào.

Chẳng chờ Lily hồi đáp, hoàng đế đưa tay hướng về trước ra ý, bảo:

– Con thử ta xem.

Đây coi như là một bài kiểm tra. Lily vẫn thường biểu diễn ma pháp cho hoàng đế xem, và ông ta luôn luôn cảm thấy hài lòng với năng lực của cô. Quan trọng nhất vẫn là phần thưởng. Nếu đối phương đã hỏi thì rõ là đã có ý muốn giúp cô.

Không chút do dự, Lily đứng dậy, bước về trước. Cô lấy ra một chiếc gậy phép dài chừng một mét được làm toàn bộ bằng gỗ tinh luyện qua ma năng. Loại gậy phép rất phù hợp để vẽ vòng ma pháp bởi tính duy trì cao, nhưng tác dụng kích phát lại tương đối kém.

Lily nâng gậy phép lên bắt đầu vẽ. Hai vòng ma pháp đầu tiên cực kì đơn giản, vòng thứ ba khá tốn thời gian, đến vòng thứ tư thì mọi thứ bắt đầu phức tạp. Tuy nhiên chỉ như thế thì chẳng thể nào làm khó được Lily. Cô rất ổn định vẽ tới vòng thứ năm.

Điểm đặc trưng của ma pháp năm vòng là hư. Từ thật nắm bắt giả, dùng đó vẽ nên hư, lợi dụng hư dựng nên vòng ma pháp.



Tình huống thực tế, Lily còn rất khó xác định được hư. Cô cần dùng tới vật hỗ trợ, và cũng chính là cây gậy phép trong tay. Thế nhưng cũng bởi vì không cảm giác rõ ràng được, cô chỉ có thể vẽ theo những gì mình nhớ một cách máy móc.

Từng đường nét của ma năng hiện lên rồi chợt hóa loãng tan biến mất. Dù vậy, Lily biết chúng vẫn ở đó, dần thành hình. Mặt khác, cô vẽ theo trí nhớ, lại vẫn cần tập trung vào từng chút một ma năng được vận chuyển.

Vòng ma pháp thứ năm chỉ là khởi đầu. Độ khó tăng cao vượt bậc khi Lily cần vẽ vòng ma pháp thứ sáu. Cô không thể chỉ kết thúc ở vòng ma pháp thứ năm, mà cần chuẩn bị nó cho vòng ma pháp kế tiếp. Chỉ mới là vẽ vòng ma pháp, vòng vận chuyển ma năng trên người cô đã gần như bị rút cạn.

Nắm chặt cây gậy phép trong tay, Lily kích phát hiệu quả hồi phục ma năng từ nó. Một cảm giác mát lạnh chảy khắp cơ thể cô khiến cho khoan khoái, nhưng đó cũng đồng thời lấy mất cả nguyên khí và khí huyết của cô.

Mặt mày Lily tái đi, tay chân có hơi run rẩy. Mặc kệ những tác động xấu ấy, cô vẫn tiếp tục. Từng đường nét màu lam nhạt hiện lên rồi mất đi cho thấy vòng ma pháp vẫn đang được vẽ nên với tốc độ khả quan.

Đến vòng ma pháp thứ sáu. Đường nét ma năng chuyển sang màu đỏ, ít nhất là trong mắt Lily thấy được. Màu sắc không đại biểu được thứ gì, bởi cô biết đây là hư. Cô không nên tin tưởng, lại nhất định phải thực hiện.

Nhắm nghiền mắt. Lily tự cho rằng đây là một giải pháp tốt, bởi cô chỉ cần vẽ đúng là được. Trí nhớ của cô không bao giờ sai.

Chẳng rõ bao lâu trôi qua, Lily mở mắt. Cô cảm giác được đó đã là một khoảng thời gian rất dài, nhưng chiếc đồng hồ trên bàn lại cho thấy điều ngược lại. Chỉ mới có vài phút mà thôi.

Hai tay Lily siết chặt gậy phép, tập trung hoàn thành thao tác cuối cùng, kết nối vòng ma pháp thứ sáu với năm vòng ma pháp trước. Mặc dù không thấy được hết sự rung động của những vòng ma pháp, cô vẫn biết rõ chúng bây giờ cực kì mỏng manh. Chỉ một sai sót nhỏ thôi sẽ khiến mọi cố gắng của cô tan vỡ thành từng mảnh.

Thành công. Lily đoán biết như vậy bởi bốn ma pháp mà cô thấy được bỗng hiện lên quầng màu sắc đỏ và vàng quấn lấy từng đường nét một. Chúng hiện lên một cách mờ ảo, như là giả, nhưng cũng đồng thời là minh chứng cho việc sáu vòng ma pháp đã kết nối thành công.

Vừa định quay sang hoàng đế vui mừng cất tiếng, Lily chợt nghe được:

– Con hãy thử kích phát nó xem.

Đây không phải chuyện lạ. Hoàng đế thỉnh thoảng vẫn muốn Lily kích phát ma pháp mà bản thân không gánh chịu được, nhưng tất nhiên là ông ta sẽ đứng ra giúp đỡ hoàn thành và bù đắp, đồng thời giải quyết hậu quả nếu có.

Một ma pháp sáu vòng sẽ hoàn toàn rút cạn ma năng của Lily trong chốc lát, rồi kế đó sẽ máu thịt và toàn bộ sự tồn tại của cô, cuối cùng vỡ tan bởi không đủ điều kiện. Cho nên đây là một hành động cực kì nguy hiểm, chỉ có đối với người mà bản thân cực kì tin tưởng mới có thể làm.

Lily không thể không tin hoàng đế. Lựa chọn của cô chỉ có một. Cô đành phải làm, nhấc bước hơi hướng về trước, nâng gậy, đập xuống, tập trung tinh thần.

Một sức hút mạnh mẽ xuất hiện khiến Lily chới với, may mắn có bàn tay rắn chắc phía sau giữ lại, cũng đồng thời tiếp cho cô sự tự tin.



Ma năng bị rút ra một cách mãnh liệt, chỉ chốc thì vòng vận chuyển ma năng của Lily đã cạn kiệt. Cô rơi vào trạng thái suy yếu, mất đi gần hết cảm giác; riêng về thị giác chỉ còn thấy được ma năng di chuyển, khung cảnh thì tối mù.

Có điều gì đó không đúng. Lily chợt nghĩ như vậy, nhưng tâm trí và tinh thần trở nên sai lệch của cô khó mà hình dung cho rõ được.

Tình trạng ấy tiếp tục kéo dài, và phải đến khi tay chân của mình co rút lại và hơi thở mất đi, Lily mới nhận ra tình huống nguy hiểm của bản thân. Hoàng đế đã không giúp cô bổ sung lượng ma năng còn thiếu. Ông ta chỉ giữ mức tối thiểu để cô sống mà thôi.

“Tại sao?”

Trong đầu Lily vang lên câu hỏi. Nếu đối phương muốn giết cô, rõ là không cần phiền phức tới vậy.

Sự tỉnh táo mất đi. Lily cảm thấy lạnh, cực kì, và điều đó khiến cho cô buồn ngủ. Hai mí mắt dần khép lại, và mọi thứ hóa thành tối tăm.

Lily mơ, cơ thể nhẹ bẫng. Cô đứng giữa một đoạn hành lang cổ kính, bên ngoài có mưa rơi. Đằng xa phía trước, có ánh sáng màu lam nhạt lóe lên như một ngọn lửa. Nó đang chờ đợi cô.

Lily bước tới. Cô cảm thấy xa lạ, nhưng ngọn lửa màu lam ấy trông cũng thật hấp dẫn.

Nóng. Cái nóng bất chợt bao trùm lấy Lily. Cô đau rát, cả người quằn quại, nhưng bản thân lại không thể nào ngừng tiến về trước, như một con thiêu thân.

Chẳng biết tự khi nào, khung cảnh xung quanh Lily đã hóa thành một màu xanh lam. Lửa cháy khắp nơi. Lily đứng, ôm lấy hai mắt mình, nhưng cô vẫn có thể thấy rõ được mọi thứ mồn một. Cô thậm chí có thể nhìn thấy chính mình đang đứng đó.

Nhân sinh phiền não chốn dương gian
Biển khổ mênh mông suối lệ tràn
Nhân quả luân hồi kiếp nào thoát
Tam sinh tam thế cứ mãi mang.
Chỉ mong cơn say mang được nàng
Tay cầm mỹ tửu dứt phiền ưu
Đời này ta nguyện kiếp phong lưu
Thân dựa núi thả tiêu vô sầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play