Darmil khẽ thở phào một hơi. Mang ơn người khác quả thật là cảm giác chẳng dễ chịu chút nào, nhất là khi nó còn là kẻ đứng giữa cố gắng hòa hoãn mâu thuẫn vô hình giữa thành viên nhóm với đối phương.

Nghĩ đến thành viên nhóm, Darmil lại không thể không lên tiếng lần nữa:

– Ông thật sự chỉ là thương nhân?

Darmil không có ý gặng hỏi, nhưng Lapus dễ dàng nhận ra lý do nằm đằng sau câu hỏi. Đây nói cho đúng thì cũng là một cơ hội tốt để ông ta giải thích, hòng khiến cho việc gửi thư càng trở nên được xem trọng. Trên thực tế, không bị xem nhẹ đã là rất tốt rồi.

– Dưới cái nhìn của mọi người, tôi có lẽ không chỉ là thương nhân. Con thuyền này đủ sức vượt biển mà không cần phải lo ngại quá nhiều về các mối nguy cơ, lực lượng như thế hoàn toàn có thể so với quân lực của một quốc gia.

Darmil không cho ý kiến, tiếp tục lắng nghe. Đối phương muốn cho biết bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

– Tôi cứu được mọi người, nói thật cũng chẳng phải là tình cờ. Lộ trình của các cậu tôi có biết được chút ít, cộng thêm chút vận may, gặp được không khó.

“Vận may?” Darmil nói thầm, gật nhẹ đầu. Nó đối với vận may không quá xem trọng, nhưng là tin tưởng. Rất nhiều thứ có thể thành công đạt được đều là nhờ vào vận may. Có điều, nó lại không thích đặt cược. Dù là vận may, cũng cần bản thân giành lấy.

– Nếu mọi người không gặp nạn, ngược lại tôi sẽ không có cơ hội xuất hiện. – Lapus nói tiếp, khẳng định – Thật sự không có ý xấu. Đồng đội của cậu hẳn là đã nhận ra nhiều điểm bất thường nên mới có phản ứng như vậy.

Darmil lắc đầu tỏ ý phản đối, bảo:

– Họ là thận trọng, không giống với tôi. Tôi dễ dàng tin tưởng người khác.

Lapus nghe xong trầm mặc. Lời vừa rồi không khác gì đang ngầm chỉ trích. Quả thật thăm dò lộ trình người khác rồi tìm cơ hội gặp trên biển, nơi có đầy rẫy nguy cơ, là rất khó thể chấp nhận. Việc đã đến nước này, giải thích nhiều càng hóa thành có tật giật mình.

Darmil chỉ cần lời thừa nhận từ đối phương. Nó đến cùng vẫn thiên vị đồng đội của mình, tin tưởng họ sẽ không vô cớ làm khó dễ, ngược lại còn cho rằng bản thân quá ngốc để nắm bắt được vấn đề.

Bữa tối này là dịp tốt để Darmil làm rõ thái độ. Lapus nếu là nổi giận, vậy thì chỉ đành đánh lên. Người giận không chỉ có mỗi mình ông ta đâu. Đường đến lục địa phía Tây hội họp với Turan còn rất dài.

– Tốt. Tôi no rồi.

Darmil cất tiếng, đứng dậy rời đi luôn, không buồn để ý tới phản ứng của vị thương nhân. Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lập tức rời đi.

Vừa bước ra khỏi phòng, Darmil đột nhiên cảm nhận được một bầu không khí kì dị. Sương mù, đường hành lang có phần xa lạ và ngay cả chuyển động của con tàu cũng không phù hợp.

Từng bước chân vội vàng nhưng vững chắc nhanh chóng đưa Darmil ra boong tàu, từ đó thấy được chuyện gì đang diễn ra.

Quái ở khắp mọi nơi: trên biển, trên tàu và cả trên bầu trời. Chủng quái có đủ các loại, và chẳng chờ cho Darmil kịp quan sát thêm, một đám ba con Lửa ma đã lao đến từ các phía.


Không chút do dự, nó siết tay tung ra cú đấm vào một con Lửa ma, lách người, lấy chiếc chùy nện liên tục mấy cú vào hai con còn lại. Một con bị đấm văng đi và hai con khác xấu số hơn tan thành vô vàn đốm sáng li ti.

Quái tập kích. Darmil lập tức xác định điều ấy, cũng chẳng thèm nghĩ thêm, lao vào chiến đấu. Mấy ngày nay nó đã nhịn nhiều rồi.

Tàn hồn thủy thủ, đám bốn con, cùng với đó là hai con Ma da và một đám Lửa ma lơ lửng bất kì lúc nào cũng có thể tham chiến. Darmil nhào thẳng về trước, vung chùy đánh bật công kích của hai Tàn hồn thủy thủ, nện cái chùy vào một con khác. Cú nện không chỉ khiến con quái tan biến mà còn gây ra xung chấn khiến những con quái xung quanh nhận sát thương, run rẩy, thậm chí dường như còn cất tiếng rên rỉ vẻ đau đớn lắm.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, Darmil xoay người, sải bước, vung chùy kết liễu hai con Tàn hồn thủy thủ, thuận chân đạp văng con Ma da vẫn còn đang loạng choạng tìm cách đến gần. Cú đạp mạnh đến mức khiến con quái rơi khỏi boong tàu luôn, không biết sống chết.

Lửa ma bắt đầu tấn công, nhào từ trên xuống. Mấy con quái khác ở xa chừng như phát hiện ra kẻ địch nguy hiểm, dần tập trung lại.

Darmil nâng tay giơ cặp chùy lên cao đập vào nhau tạo ra tiếng vang lớn. Lửa ma vẫn tiếp tục lao xuống, nhưng có thể thấy được đốm lửa yếu dần đi. Darmil cũng chẳng thèm để ý nhiều tới vậy, quay người tránh né, vung chùy rồi lại đập chùy vào nhau lần nữa. Đám Lửa ma cứ thế từng con một tan biến thành vô vàn đốm sáng li ti.

Những con quái khác tập trung đến ngày càng nhiều, ước chừng có gần hai chục con. Darmil thấy vậy mỉm cười, không giấu nổi vẻ phấn khích, gầm lên.

Tiếng gầm vang xa chọc giận toàn bộ đám quái, cả những con ở rất xa đang chiến đấu cùng người khác, ở trên trời và cả ở dưới biển. Bọn chúng đều chuyển mục tiêu thù hận sang Darmil, bắt đầu không ngừng lao đến, tiến công.

Darmil sải bước, vung chùy, tránh một bên, gắng gượng chống đỡ một bên khác. Lửa ma nhào tới lại bị nó hung hăng hét một tiếng thổi tan. Thuận thế, nó xoay người, cặp chùy trong tay đập nát bất kì con quái nào dám tới gần.

Đập nát cũng không có nghĩa là giết chết, nhưng Darmil cũng chẳng thèm để tâm, nhảy phốc tránh đi, lại nhào vào chiến đấu với đám quái ở một bên khác.

Từng cú nện chùy, vung chỏ, đá, đạp, hét vang liên tiếp. Thù hận lên đám quái kéo càng ngày càng cao. Chúng bây giờ thậm chí chẳng thèm quan tâm có bị kẻ khác đánh tới chết, một mực chỉ muốn lấy mạng tên đấu sĩ điên cuồng này.

Đến càng nhiều, Darmil đánh càng hăng. Đòn đánh trúng nó lại càng khiến chiến ý dâng cao hơn bao giờ hết.

Có lẽ, Darmil nên nổi giận, phát nộ. Nhưng là thật không đáng. Dám quái này khó mà khiến nó xả được cơn giận trong lòng.

– Chết đi! Chết hết đi!

Darmil la lớn, cố ép cho cơn giận tràn ra, nhưng vô ích. Sự bất lực này ngược lại càng khiến nó thêm khó chịu.

Một bóng người lướt qua. Darmil nhận ra ngay đó là Kull, theo ngay sau đấy là cô nàng vũ công Shelah. Họ đến đầu tiên, và cũng chẳng mất quá lâu để thấy được nhóm người của Athenia xuất hiện.

Đám quái dần bị đàn áp, rơi khỏi boong tàu. Dù vậy, chúng vẫn tiếp tục xuất hiện không ngừng nghỉ. Đêm nay chắc hẳn sẽ là một đêm dài.

Thế cũng tốt. Đánh đến sáng, cơn giận của Darmil cũng nên bớt đi phần nào.

Thời gian trôi qua, một tiếng nổ lớn bất chợt vang lên. Darmil cảm nhận được gì đó, quay người nhìn sang, mặc cho con Tàn hồn thủy thủ lao vào bổ mình một đao, lại bị Kull chặn lấy rồi đâm liên hoàn khiến cho không còn hình dạng.



Darmil há miệng, gầm lên. Nó thấy được thứ vừa xuất hiện chỗ vụ nổ. Là một chiếc xúc tu to tướng.

Con Thủy quái chừng vẫn luôn đuổi theo cả nhóm. Bất kể mục đích của con quái là gì, Darmil nhất định phải đánh trận này.

– Thủy quái!

Kull la lên, như hét vào mặt Darmil. Cậu ta có lẽ định nhắc nhở nó về đối tượng mà nó định tấn công, nhưng nó tất nhiên biết thứ đó là gì, không cần phải nhắc.

Chiếc xúc tu hơi cong lại, muốn siết lấy con tàu. Động tác chẳng nghi ngờ gì là khiến cho người chủ con tàu vô cùng hoảng hốt.

– Nổ pháo! Bứt tốc!

Lapus hô lớn. Thế nhưng con tàu không hề di chuyển, và chỉ chốc lát chậm trễ, chiếc xúc tu đã thành công cuốn lấy con tàu.

– Động cơ bứt tốc đã hỏng! Pháo… đều gặp trục trặc.

Darmil thoáng nghe vậy, nhếch mép cười, hả hê, cũng chẳng rõ tại sao. Ngay sau đấy, nó nhảy phốc về trước, nện thẳng một chùy vào chiếc xúc tu đang siết chặt dần kéo con tàu xuống.

Cú nện chùy cực kì mạnh nhưng chạm vào xúc tu chỉ làm vang lên một tiếng trầm thấp. Chấn động từ cú nện làm tay Darmil tê cứng. Nó cắn răng, vung chùy, nện thêm lần nữa.

Không có tác dụng. Tay của Darmil oặt sang một bên, hoàn toàn mất đi cảm giác. Nó theo bản năng gầm lên, phát nộ.

Mặc kệ có cảm giác hay không, hai tay của Darmil vẫn giơ lên cao, chuẩn bị cho một đòn tấn công bạo kích. Kỹ năng chủ đạo khiến cho nguyên khí trong cơ thể vận chuyển một cách tàn bạo, dồn hết về hai cánh tay, cưỡng ép mang đến sức mạnh hủy diệt.

Thứ sức mạnh ấy dường như khiến cho chính con Thủy quái cũng cảm nhận được nguy hiểm, làm một chiếc xúc tu nữa bất ngờ xuất hiện, đâm thẳng về phía Darmil.

Trong khoảnh khắc, cảm giác tử vong hiển hiện. Darmil rùng mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cùng vào lúc ấy, kỹ năng ‘Cuồng nộ’ được kích hoạt.

Khí thế nổi lên. Cánh tay Darmil đang giơ chùy chẳng biết lúc nào đã vung sang bên, đánh thẳng vào chiếc xúc tu đang đâm tới. Vụ va chạm làm thành vụ nổ điếng tai đánh nát mọi thứ xung quanh, một nửa con tàu theo đó gãy vỡ, chìm xuống, nghiêng hẳn về một bên.

Chiếc xúc tu bị đau, rút về. Darmil cũng chẳng tốt hơn, văng ngược về sau đập vào thành boong tàu, in hẳn vết người lên đó.

Cơn đau khắp cơ thể trong chốc lát chuyển thành cơn thịnh nộ. Darmil lao người ra, nhào tới chiếc xúc tu đầu tiên đã sớm buông lỏng con tàu định từ bỏ.

Giơ tay, vung chiếc chùy đã bị cong ngược vào chiếc xúc tu. Lần nữa, vụ nổ điếng tai bùng phát, và chiếc chùy tan thành từng mảnh.


Chiếc xúc tu vậy mà chỉ rung nhẹ vài lần, hơi chuyển động, đập thẳng vào ngực Darmil, đánh nó bay đi thật xa, rơi xuống biển.

Lạnh buốt. Darmil chưa bao giờ nghĩ rằng nước biển về đêm có thể lạnh đến vậy. Cái lạnh bất ngờ xối qua cơ thể làm đầu óc nó tỉnh táo trong giây lát, vừa đủ để nhận ra rằng bản thân gặp rắc rối, lại lập tức bị cơn giận chiếm cứ.

Cơ thể hành động theo bản năng. Thanh đại kiếm được lấy ra vung sang, chém vào vật thể chưa xác định vừa nhào tới với vận tốc chớp nhoáng.

Vụ va chạm khiến cả người Darmil tê cứng, văng về sau. May thay thanh đại kiếm vẫn còn nguyên, bị nó siết chặt lấy.

Hoàn toàn không có thời gian thở gấp, chưa kể rằng bản thân còn đang ở dưới biển. Vật thể chưa xác định lại nhào đến, Darmil vội vàng vung kiếm. Lại bị đánh văng đi.

Còn chưa kịp cảm nhận vừa rồi là chuyện gì, cảm giác nguy hiểm xuất hiện từ bên dưới khiến Darmil không thể không xoay kiếm, áp sát người vào lấy làm khiên.

Thứ gì đó đánh tới, va chạm xảy ra đập văng cả người lẫn kiếm ra khỏi mặt biển bay lên trời. Darmil chới với, lại chợt trông thấy chiếc xúc tu xuất hiện từ mặt biển nhào thẳng tới mình, chỉ chờ nó vừa rơi đến thì sẽ đập một phát nữa.

Darmil thừa cơ hít sâu một hơi, vận chuyển nguyên khí, đạp mạnh, xoay người. Cả cơ thể nó xoay vòng kéo theo thanh đại kiếm làm thành như một cơn lốc xoáy nhào thẳng chiếc xúc tu đang chờ mình.

Chiếc xúc tu chẳng hề e sợ đón đỡ, và rõ ràng là không chỉ có một. Từ hai bên xuất hiện thêm hai chiếc xúc tu nữa đồng thời đâm thẳng vào cơn lốc.

Chẳng có gì bất ngờ, Darmil lại bị đánh văng đi. Toàn bộ cơ thể gãy nát, tứ chi vặn vẹo, gương mặt nhăn nhó và máu tươi đua nhau trào ra từ khắp nơi.

Cái chết đang đến gần. Kì thực, bằng chút ý thức còn sót lại, Darmil có hơi bất ngờ khi bản thân vẫn còn sống. Sức sống mạnh mẽ đến đáng sợ.

Và trong khoảnh khắc, Darmil tưởng chừng rằng bản thân còn có thể tiếp tục chiến đấu, một đốm sáng lẫn với màu xám nhạt chợt lóe lên ở phương xa. Nó mơ hồ nhận ra đốm sáng xuất hiện ở chỗ mấy chiếc xúc tu vừa đánh mình văng đi.

Từ đó, một luồng sáng bắn tới, đâm thẳng qua người Darmil, chiếm lấy hơn một nửa cơ thể bên dưới của nó, cuốn phăng đi chẳng để lại gì.

Darmil trừng mắt kinh ngạc. Cảm giác đau đớn truyền đi nhanh chóng bị chuyển đổi thành giận dữ. Nộ tích lũy lần nữa được đẩy lên cao ngay khi bản thân vẫn đang ở trong trạng thái ‘Cuồng nộ’.

Một nửa cơ thể còn lại xoay vòng, tiếp tục bay xa. Nguyên khí vận chuyển càng thêm táo bạo, khiến cho máu tươi bắn tung tóe như vòi phun. Khí huyết giảm mạnh, đã gần chạm tới điểm cuối, nhung rồi ngừng ở đó.

Trạng thái này hẳn sẽ không kéo dài lâu. Darmil vận dụng toàn bộ nguyên khí còn sót lại, siết chặt thanh đại kiếm đã sớm bị nhuộm thành màu đỏ đen, vung người, ném bay thẳng đi như một viên đạn pháo, trực chỉ đốm sáng vừa tấn công mình.

Rồi mọi thứ chìm vào trong đêm tối, bao gồm cả ý thức cuối cùng ấy.

Truyện hot của tháng không thể bỏ lỡ, thuộc thể loại triệu hoán nhân vật (chủ yếu là triệu hoán các nhân vật võ hiệp), xây dựng thế lực, map to rộng, main cơ trí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play