Turan đứng nép trong bóng râm của những tòa nhà, đưa mắt dõi theo cô gái vừa vội vàng bước ra từ nhà hàng đối diện. Cô gái tóc tím liếc nhìn nó một cái rồi xoay người tiến thẳng tới.

Turan thấy vậy thì bước vào sâu trong hẻm, lẩn sau một ngả rẽ. Nó không hề bỏ chạy, chỉ chờ đợi. Việc Turan có mặt ở đây lúc này tốt hơn hết thì không nên cho Darmil biết. Cậu ta dù gì cũng tự mình tiếp cận Phalsia chứ không phải theo yêu cầu của nó, nên nếu có thể thì nó sẽ không làm rối tung hết mọi thứ lên. Nó chỉ cần thông tin mình mong muốn mà thôi.

– Cô tìm tôi?

Turan lên tiếng khi thấy dáng hình mình theo dõi từ nãy đến giờ vút lên trước mặt.

– Đúng là cậu!

Phalsia thốt. Vẻ hốt hoảng không tin được của cô ta thể hiện rõ rằng cô ta đã không ngờ đến sự hiện diện của Turan ở đây. Không phải là Phalsia ngây thơ hay cả tin, mà là cô ta quá thưởng thức buổi hẹn của mình rồi.

– Phải, là tôi.

Turan đáp, nhếch mép cười. Nó chẳng định chọc tức Phalsia, chỉ khiêu khích cảm xúc nóng giận trong người cô ta. Lúc một người bị cuốn theo cảm xúc là lúc thông tin có thể dễ bị moi lấy nhất.

– Cậu còn… Tôi không đôi co với cậu. Sao cậu lại ở đây?

Phalsia hỏi, kiềm nén cơn giận của mình xuống. Cả cô ta và Turan đều biết rõ việc nó xuất hiện ở nơi này là không hợp lý chút nào, nhất là còn đứng lẳng lặng từ bên ngoài theo dõi bữa ăn của đôi nam nữ.

Phalsia không quá thông minh nhưng cô ta đủ tinh ý để nhận ra trong tổ đội ba người này, tất cả mọi thứ đều xoay chuyển quanh Turan. Và rõ ràng một người có thể khiến Tiffia và cả con trai cưng của quân đoàn trưởng quân đoàn Rumpal nghe theo thì quả là phi thường.

Turan cũng không muốn vòng vo với Phalsia. Nó còn có nhiều việc khác phải làm, nhất là với thông tin mà nó sắp nhận được từ cô ta.

– Ngắn gọn thôi. Hãy nói cho tôi nghe về Tiffia.

Phalsia nhăn mày nhìn Turan, không biết là ngạc nhiên hay hoảng hốt vì yêu cầu của nó nhưng cô ta cứ giữ vẻ mặt đó một lúc lâu rồi mới dãn ra.

Turan rất kiên nhẫn chờ đợi, không định thúc giục hay bắt ép gì Phalsia. Nó biết chắc chắn là cô ta có câu trả lời mà mình đang trông mong, và nó không muốn khiến cô ta hoảng sợ hay dùng lý do đó để thoái thác. Dù gì thì xung quanh những thông tin khác về Phalsia thì Turan cho rằng chuyện về Tiffia đối với cô ta chẳng đáng giữ bí mật cho lắm.

– Tôi và cô ta đã hứa sẽ không xâm phạm tới nhau nữa rồi.

Lời của Phalsia không làm cho quyết định của Turan thay đổi hay lay chuyển một tí nào.

– Tiết lộ một chút thông tin cá nhân không hẳn là xâm phạm. – Turan cất tiếng – Mà tôi thì là đội trưởng của cô ta, chỉ là chọn cách gián tiếp mà thôi.

Phalsia chỉ đứng im đó, vẻ chờ đợi. Turan biết Phalsia sẽ không dễ dàng bị thuyết phục, lại nói:

– Tôi sẽ không có ý kiến về mối quan hệ của cô với Darmil. Không ủng hộ ra mặt, nhưng cũng không ngăn cản.

Khuôn mặt Phalsia lộ rõ sự thích thú với đề nghị này của Turan, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm lấy nó đầy trông đợi.

Turan biết là Phalsia đang nhắm vào Darmil, và cả Heathier cũng vậy. Có thể Heathier là kẻ phát hiện đầu tiên về thân thế của cậu ta nhưng Phalsia lại có lợi thế lớn hơn hẳn. Turan chưa bao giờ nghĩ nhiều về chuyện thân phận một cậu ấm bị đuổi khỏi nhà lại gây chú ý lớn đến thế, và rõ ràng nó đã lầm. Dù Darmil không còn nằm chăn êm nệm ấm trong ngôi nhà thân thương của cậu ta nữa thì mối quan hệ với nhà Altoris và quân đoàn Rumpal, cùng cả tập đoàn Rumpali vẫn khắn khít như thường.

Quân đoàn Rumpal là tổ chức sánh ngang với quân đoàn Quả táo đỏ, và có ảnh hưởng tương đương một quốc gia. Nhưng cùng với tài lực từ tập đoàn Rumpali thì quân đoàn Rumpal có quyền lực lớn hơn hẳn quân đoàn tôn thờ thần Mastrua kia. Rất có thể dễ dàng thấy được ở thành Yeit, là nơi đặt trụ sở chính của quân đoàn Quả táo đỏ nhưng họ lại không thể tuyệt đối khống chế tòa thành chỉ vì sự tồn tại của nhà Altoris, mà trụ sở chính của quân đoàn Rumpal hay tập đoàn Rumpali lại chẳng phải ở thành Yeit.

– Thật sự?

Phalsia hỏi một câu hỏi không có mục đích, và cô ta cũng chẳng chờ Turan đáp, nói tiếp:

– Nhưng tôi cũng không thể nói nhiều cho cậu biết. Nếu là đội trưởng thì cậu nên tự đi hỏi cô ấy.

Turan không phản đối, nó thậm chí cũng đã làm như thế. Nhưng tình huống thực tế có chút phức tạp trong tổ đội của nó, dù nó có niềm tin rằng việc Tiffia tự đến giải thích cho mình chỉ là sớm hay muộn.

– Cậu gặp Tiffia lúc nào?

Turan đã không nghĩ rằng mình sẽ nhận được một câu hỏi khi mà người đối diện đang định kể cho mình về Tiffia. Nó có chút bất ngờ, nhưng vẫn đáp:

– Khoảng hai năm trước.

Đó cũng là khoảng thời gian mà Turan bắt đầu ở và làm việc tại quán rượu Lylat. Lúc nó đến đó thì đã thấy Tiffia làm ở đây, và rõ ràng là cô ta đã làm được khá lâu rồi.

– Vậy là sau chuyện đó chỉ mấy tháng.

Câu nói của Phalsia ngay lập tức làm Turan chú ý. Cô ta chắc hẳn đang định nói về một sự kiện quan trọng nào đó, hoặc ít nhất thì đó là điều nó cần biết bây giờ.

Nhưng Turan không có ý định thúc giục Phalsia. Nếu cần thiết, cô ta sẽ tự kể cho nó nghe.

– Cậu có biết về lũ buôn nô lệ không?

Lại một câu hỏi từ Phalsia. Turan tất nhiên biết về sự tốn tại của những kẻ buôn nô lệ, và tất cả mọi người trên thế giới này, chỉ cần có chút kiến thức thì cũng sẽ biết. Ý của Phalsia hẳn là cô ta sắp nói về chuyện có liên quan đến việc buôn nô lệ.

– Một chút. – Turan đáp hời hợt.

– Tiffia, cô ta đã từng là một nô lệ.

Câu nói ngắn gọn, và cũng đã được Turan dự đoán trước khi nghe đến lũ buôn nô lệ, nhưng rõ ràng là sự ngạc nhiên vẫn rất khó giấu được khi nó trực tiếp nghe thấy. Turan chợt cảm thấy mình không nên nghe tiếp nữa mà nên chờ Tiffia tự đến giải thích cho mình. Dù vậy, lý trí của nó quyết định phải tiếp tục lắng nghe.

– Cậu trông không mấy bất ngờ nhỉ? – Phalsia thắc mắc.

– Tập trung vào việc của cô đi. Và đừng đặt câu hỏi cho tôi nữa.

Turan gằn giọng. Nó không muốn lãng phí thời gian để nghe Phalsia tò mò về những chuyện vụn vặt đó.

Phalsia nghe vậy thì chỉ có thể nhướn mày, nhếch mép chịu phép, nói tiếp:

– Tiffia bị bắt làm nô lệ vì tin lời một người bạn của mình. Nhưng thứ thật sự khiến cô ta trở thành nô lệ là do chủng tộc của cô ta. Nếu không phải vì mang trên mình dáng hình của chủng tộc đó thì cô ta cũng chẳng bị nhắm tới.

Ở thế giới này, buôn nô lệ khách quan mà nói thì không phải là một nghề dễ dàng. Mọi người khi chết đi đều sẽ tái sinh, dù cho có là Nihr đi chăng nữa. Vấn đề chỉ là một người sẽ tái sinh lại ở đâu, và điều đó sẽ quyết vận mệnh tiếp theo của kẻ đó.

Thông thường thì khi chết đi thì một người sẽ được tái sinh ở ngôi đền hoặc điện thờ Chính thần gần nhất từ lúc Đại Thánh Thế bắt đầu. Tuy nhiên, điểm tái sinh cũng không phải là vĩnh viễn cố định như thế. Một người có thể đến cầu khấn tại một ngôi đền hoặc điện thờ để lập điểm tái sinh mới cho mình.

Mặc dù không phải ngôi đền hay điện thờ nào cũng có thể trở thành một điểm tái sinh, nhưng không ít nơi lại vô cùng thô sơ và chẳng có một chút vỏ bọc nào, thậm chí có khi chỉ là vài mảnh gỗ chấp nối lại với nhau. Để trở thành một điểm tái sinh, mấu chốt chỉ là một Chính thần chấp nhận mình được tôn thờ nơi đó, cùng với việc được Đại Thánh Tôn thông qua.

Và tất nhiên là không ai có thể biết được một Chính thần hay thậm chí là Đại Thánh Tôn có suy nghĩ gì mà lại chọn một vài mảnh gỗ làm nơi tái sinh của một người.

Từ những điều đó, một người có thể thật sự xem là bị bắt chỉ khi mà người đó chọn lập điểm tái sinh của mình ở một nơi thuộc quyền kiểm soát của kẻ khác. Như vậy thì kể cả khi chết đi, người đó vẫn sẽ tái sinh ở nơi đó, cũng tức là không còn lối thoát nào khác. Thế nên rất hiếm khi một người lại trở thành nô lệ để bị buôn bán như một thứ hàng hóa, hầu hết các trường hợp là họ chủ động bán mình vì mục đích nào đó.

Nhưng dù có là trường hợp nào đi chăng nữa thì buôn nô lệ cũng không được chào đón ở Enria này và cả nhiều quốc gia khác. Tất cả các hình thức trao đổi, bắt giữ người trái phép đều bị định tội rất nặng, và hình phạt thấp nhất là tù chung thân. Chỉ có điều luật pháp cùng hình phạt chỉ áp dụng khi nô lệ là con người mà thôi. Dù sao thì các quốc gia đều được vận hành bởi con người, và họ thì không có cái nhìn tốt đẹp về những chủng tộc khác.

Sau cùng thì, chỉ có sức mạnh mới có thể quyết định được vận mệnh của chính mình. Kẻ yếu nếu không được thương hại thì chỉ có thể bị chà đạp và chấp nhận số phận hẩm hiu.

– Chủng tộc của cô ta?

Turan cất tiếng hỏi. Nó không nghĩ rằng mình có thể nhầm lẫn về chủng tộc của Tiffia qua dáng hình và diện mạo của cô ấy.

“Nếu cô ta không phải là người thì chẳng lẽ lại là người thú của tộc vượn?” Turan chợt nghĩ, và nó thấy điều đó thật vô lý và buồn cười. Nhưng việc Tiffia không phải là con người thì chắc chắn là nghiêm trọng, đặc biệt là khi pháp luật của Enria chẳng thể bảo vệ cô ta khỏi gông xiềng nô lệ.

Phalsia không vội trả lời Turan mà tiến lại gần hơn, nói nhỏ:

– Là yêu tinh tộc.

Turan mở tròn mắt nhìn chằm chằm Phalsia, cố dò xét xem cô ta có đang đùa giỡn gì hay không dù rằng nó chắc chắn không ai lại đi đùa trong tình huống này.

Yêu tinh là những kẻ có thể hình giống con người nhưng diện mạo thanh tú hơn hẳn, dáng người thì thon gọn, cao gầy nhưng khác biệt lớn nhất là ở đôi tai dài và nhọn của họ.

Tiffia không thể nào là yêu tinh được, trử phi cô ta đã che giấu đôi tai của mình suốt mấy năm qua. Turan đã luôn thấy đôi tai hoàn toàn giống con người của cô ta, cũng tức phủ định khả năng đó.

– Cậu không tin? – Phalsia cất tiếng hỏi.

Turan tất nhiên không tin, nhưng ngay bây giờ nó đã có ý định quay về mà trực tiếp thi triển kỹ năng ‘Thông hiểu’ lên Tiffia xem cô ta có thực sự là yêu tinh hay không. Dù sao thì lời của Phalsia đáng để nó thử điều đã luôn tránh làm với Tiffia đó.

– Cậu có tin hay không thì cũng không phải việc của tôi. – Phalsia nói tiếp – Giờ thì nhớ giữ lấy lời của cậu.

– Được rồi. Cảm ơn cô đã hợp tác.

Turan đáp vội. Nó đang bận suy tính xem đang làm gì sau khi nghe được những thông tin của Phalsia.

Phalsia thấy dáng vẻ vội vàng của Turan thì cũng không nán lại làm gì nữa, quay người rời đi. Được mấy bước, cô ta bỗng nói với lại:

– Có là chủng tộc gì đi nữa thì cô ấy cũng là thành viên đội của cậu đấy.

Turan không hiểu ý của lời Phalsia vừa nói, nhưng cũng chẳng định gọi hỏi làm gì. Tiffia chắc chắn là thành viên đội của nó, và chẳng có gì thay đổi được điều đó. Thậm chí nếu cô ta đòi rời đội, nó sẽ không nhân nhượng mà khiến cô ta hối hận về điều đó suốt về sau. Đó là quy tắc Turan áp dụng và thực hiện cho toàn bộ thành viên trong tổ đội của mình.

Đây không chỉ là tổ đội, mà là cả sinh mạng đối với Turan, là tiền đề quyết định nó có thể đi đến đâu trên cuộc tranh đua Thần cấp này.

Tặng đậu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play