Sáng hôm sau, Turan bị đánh thức bởi cảm giác nhồn nhột pha lẫn với ngứa ngáy ở mũi. Nó hơi mở mắt, rất muốn nhảy mũi một cái nhưng cứ như bị nghẹn lại, không làm được.
Cho đến khi hình ảnh trước mắt hiện rõ lên, Turan giật bắn mình, vội vàng ngồi dậy, đồng thời lùi vào sát lưng giường một cách đầy hoảng hốt.
Là Fyr. Cô ta chẳng rõ bằng cách nào vào được phòng của Turan, giờ đang cầm một cọng lông vũ đung đưa, gương mặt thì mang theo sự thích thú. Cảm giác ngứa mũi vừa rồi chắc chắn là do cô ta gây ra.
– Cô… Sao cô lại ở đây?
Turan hỏi một câu hỏi bình thường nhất có thể nghĩ ra vào lúc này. Thần Fyratr tự nhiên có không ít cách để bỏ qua lớp phòng bị và cảnh giác của nó mà tiến đến đây, nhưng điều quan trọng hơn cả là lý do mà cô ta làm vậy cơ.
Turan hồi hộp nhìn chằm chằm Fyr hẳn một lúc lâu. Trí óc nó không ngừng vận chuyển, cố gắng hình dung rõ sự tình đang diễn ra ở hiện tại.
Hôm qua, Turan dành thêm không ít thời gian để tìm hiểu và thử nghiệm tương tác giữa kỹ năng hệ tinh thần với kỹ năng chủ đạo của nó. Nó cũng đồng thời đọc thêm nội dung sách kỹ năng ‘Luyện tinh thần’, từ đó lấy ra được không ít kiến thức quý báu.
Nhưng Turan lại vì thế mà hao tốn nhiều sức lực, trở nên mệt mỏi đến mức không thể không rúc vào chăn mà đánh một giấc. Đây âu cũng là điều tốt, bởi thực tế là bây giờ nó đang có cảm giác khỏe khoắn hơn trước nhiều, sẵn sàng cho một ngày mới bận rộn.
Vấn đề là, Fyr đột nhiên xuất hiện ở đây, với lý do đơn giản là cô ta chán. Mặc dù xét về thời gian thì Turan đã nên dậy từ vài phút trước, nhưng cô ta vẫn thật sự là đang làm phiền nó. Một người đang yên giấc thì bị gọi dậy, còn là bằng cách chẳng mấy tốt lành như thế, tâm trạng trở nên bực tức, khó chịu là điều hiển nhiên.
Turan không hề là ngoại lệ, chỉ có điều nó cố gắng khống chế tâm tình, nhẹ giọng bảo:
– Hôm nay tôi sẽ đi gặp mấy người đồng đội của mình, cũng tranh thủ lấy một vài món đồ. Cô không có kế hoạch nào chứ?
– Không có.
Fyr đáp ngay, thả người ngồi vào chiếc ghế gỗ ở cạnh giường, làm vẻ chờ đợi.
Turan đưa tay nâng đầu, xoa nhẹ một bên thái dương. Fyr là một biến số khó thể nào kiểm soát nổi, khiến cho nó nhất định phải tính toán lại thật kỹ càng kế hoạch của bản thân. Turan vốn còn tưởng rằng sau buổi mua nô lệ ngày hôm qua, Fyr sẽ tự mình rời đi mà làm việc riêng, nhưng xem chừng cô ta thật sự rảnh rỗi, và muốn gì làm đó.
“Chẳng lẽ cô ta không lo rằng sẽ đụng phải chị gái của mình sao?”
Turan tự hỏi. Theo như lời của chính Fyr, chị của cô ta sẽ sớm thông báo cho Turan về nhiệm vụ, tình huống của Camilier và hẳn sẽ bao gồm cả sự chuẩn bị cho chuyến đi tới lục địa phía Tây. Hoặc là, Fyr có cách để tránh thoát khỏi tầm mắt của chị mình.
Nghĩ ngợi một hồi, Turan quyết định ngừng thắc mắc về những gì mà Fyr có thể làm. Năng lực của một vị thần, nó khó thể nào mà nắm biết được. Vậy nên bây giờ nó tốt hơn hết là cứ chiều theo ý cô ta, chỉ cần nằm trong khả năng bản thân, sau đấy thì tùy tình huống mà thay đổi kế hoạch.
– Vậy, cô đi cùng tôi.
Turan chỉ nói ngắn gọn như thế. Nó muốn chờ xem đối phương có ý gì khác hay không. Nhưng Fyr chỉ bảo:
– Được. Ta đi cùng ngươi.
Dứt lời liền đứng dậy, rảo bước đến cửa rồi cứ thế tiến ra ngoài. Sự việc diễn ra một cách gọn gàng và nhanh chóng tới mức Turan nhất thời tưởng rằng Fyr xuất hiện chỉ để gọi mình dậy mà thôi. Điều đó tất nhiên là không có khả năng. Nó sẽ chẳng thể nào tin tưởng nổi.
Sau một hồi chuẩn bị, Turan bước ra ngoài. Nó không tìm thấy bóng dáng của Fyr, ít nhất là ở quanh đây. Cô ta có lẽ còn có việc, và cũng chẳng phải nôn nóng chạy đi chơi làm chi cả.
Chỉ có điều, Turan sẽ không thể cứ thế rời đi mà không mang theo Fyr. Do đó, giờ nó lại phải lo đi tìm cô ta.
Turan trước hết hỏi một người thú trong làng ở gần đấy, nhận được câu trả lời là chẳng hề thấy ai bước ra hay vào phòng của nó cả dù đã quanh quẩn chỗ này từ khá sớm rồi.
Trong lòng Turan nổi lên nghi hoặc. Fyr có lẽ đã lại dùng năng lực ẩn thân đặc biệt của mình. Như thế thì chuyện tìm kiếm cô ta sẽ càng khó khăn hơn, vì nó dường như chỉ có thể dựa vào chính bản thân.
– Gượm đã.
Turan chợt thốt. Nó bỗng dưng nhận ra rằng đây rất có thể là một kiểu chơi của Fyr. Cô ta trốn, và muốn nó tìm thấy. Nếu là vậy thật thì, phiền phức.
Lòng buồn bực không thôi, Turan lại không thể không loay hoay rảo bước đi khắp nơi mà tìm. Nó mới đầu còn định lên tiếng gọi, nghĩ lại thôi. Đối phương nếu đã cố tình trốn, cất tiếng gọi hoàn toàn là vô nghĩa.
Trừ phi Turan chịu thua. Vấn đề là kể cả như thế, Fyr vẫn chưa chắc sẽ chịu ló mặt. Cô ta chơi chưa đủ vui, gặp nó dễ dàng nhận thua, nhất định sẽ càng làm loạn bằng một kiểu chơi khác.
Đúng là tai hại. Thời gian của Turan vốn chẳng dư dả gì. Mặc dù từ giờ cho tới thời điểm kế tiếp của kế hoạch vẫn còn không ít, lại không có nghĩa là nó nên hao phí cho chuyện này.
“Hay là gọi ngay cho thần Syrathr?”
Turan nghĩ thầm, trong giây lát liền bỏ qua ý định ấy. Việc mách chuyện cho chị của Fyr dù có thể giải quyết được vấn đề hiện tại, nhưng không làm đến tận gốc, hậu quả là khó lường. Suy đến cùng, ưu tiên hàng đầu là nó cần xác định rõ mong muốn của đối phương, từ đó mới làm ra hành động đối ứng phù hợp. Khiến cho một vị thần vui vẻ sẽ bớt được cho nó nhiều công sức lắm.
Qua lại một hồi, Turan bắt gặp Shelah. Cô nàng vũ công đang ngồi dùng bữa sáng ở nhà ăn cùng cô nhóc người cáo Rafalei mà nó đã từng giao nhiệm vụ để cô ta dạy hát cho. Hai người đã trở nên thân thiết hơn nhiều, và cô nhóc thì giờ đang vừa ăn vừa cười nói rất vui vẻ. Shelah quả nhiên là bậc thầy trong việc này.
– Turan! Trùng hợp thế, Rafei đang muốn gặp cậu.
Tiếng gọi của Shelah vang lớn. Cô ta hẳn là cố tình làm vậy vì trông thấy Turan đã chú ý tới mình nhưng lại vội vàng lướt qua.
Turan hơi do dự nhưng rồi cũng bước lại, nhưng thay vì hỏi chuyện về Rafalei thì cất tiếng:
– Cô có trông thấy Fyr ở đâu không?
Gương mặt của Shelah tối sầm xuống, ánh mắt sắc lại. Cô ta đang giận dữ, không rõ vì điều gì.
– Cậu quan tâm cô ta tới vậy? – Shelah gằn giọng.
– Trả lời câu hỏi của tôi trước đã.
Turan nghiêm mặt nói. Nó chẳng biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng giờ không phải là lúc để nó bị vướng bận.
Rafalei ngồi ở một bên thấy bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề thì cúi thấp đầu, hai tai cụp xuống, vẻ lúng túng mà ăn lấy phần súp của mình. Cô nhóc rất muốn viện cớ rời đi, nhưng giờ kể cả việc lên tiếng cũng là rất khó.
Shelah nhăn mày, làm vẻ bực tức, xong rồi cũng đành chịu phép, cất giọng cáu gắt:
– Sáng sớm cô ấy có bảo sẽ chờ cậu ở cổng, sau đó thì không thấy nữa.
– Ở cổng?
Turan thắc mắc. Nó cũng không phải là chưa nghĩ đến khả năng này, nhưng bản thân đã từng đưa mắt nhìn qua và hoàn toàn là không thấy bóng người nào giống như là của Fyr. Cô ta hẳn không có lý do lại giả trang hay thay đổi nhân dạng đi.
– Được rồi. Cảm ơn cô đã cho tôi biết.
Turan nói rồi quay đi luôn, nhưng chợt nhận ra mình quên điều gì đó, vội vàng quay lại, hỏi:
– Rafalei, em muốn gặp anh?
Rafalei nghe gọi đến mình thì liếc mắt nhìn lên, trông thấy bầu không khí đã bớt căng thẳng thì mới dám cất tiếng nhỏ nhẹ như sợ bị nghe được:
– Phải. Em nghe chị Shelah bảo là anh để chị ấy dạy hát cho em, có phải không?
– Đúng vậy.
Turan gặt đầu đáp. Chuyện này cũng chẳng có gì đáng phải giấu cả.
Rafalei đứng dậy, hít sâu một hơi, lấy hết can đảm, lên tiếng:
– Em cảm ơn anh ạ!
Turan trông, vừa ngạc nhiên, lại có cảm giác hơi buồn cười. Rafalei muốn gặp nó thì ra chỉ để nói lời cảm ơn. Nó còn tưởng là Shelah đang nhờ cô nhóc gây chú ý với mình vì lý do nào đấy.
– Ừm. Ngoan lắm. Em thấy vui là tốt rồi.
Turan nói qua loa mấy lời. Nó cũng không có an ủi hay khuyến khích gì Rafalei làm chi cả. Dù sao thì bản thân nó hay cả Shelah rồi cũng sẽ sớm rời khỏi đây, chẳng biết mất bao lâu mới có thể trở lại, nhất là khi mục đích duy nhất đã đạt được. Giống như lúc ở làng Veilr vậy, chỉ là đối tượng có phần khác nhau mà thôi.
– Em… Em nhất định sẽ luyện tập thật tốt rồi hát cho anh nghe!
Rafalei thốt, ánh mắt hiện lên sự phấn khích và lòng quyết tâm. Trông vào có thể đoán được rằng cô nhóc đã có một khoảng thời gian khó khăn khi năng lực ca hát của mình bị hạn chế. Cất tiếng nói thì bình thường, nhưng hát lại không thành tiếng nghĩ đến quả là một cảm giác chẳng dễ chịu gì.
– Thế còn chị thì sao?
Shelah làm vẻ không vui xen vào một câu. Rafalei nghe xong liền bối rối, vội vàng bổ sung:
– Tất nhiên là cho cả chị nữa. Em sẽ hát cho cả hai anh chị nghe, cho tất cả mọi người trong làng.
Shelah lúc này mới hài lòng, đưa tay xoa đầu cô nhóc.
Cô nàng vũ công thật sự đã cứu Turan một bàn thua trông thấy. Nó đối với lời hứa hẹn của Rafalei thật khó mà đáp lại. Muốn hát cho người khác nghe, cũng cần phải có người nghe trước đã. Mà cơ hội ấy, Turan chẳng dám đảm bảo cho cô nhóc ngây thơ này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT