Đáng tiếc thay, một tên du hành giả hèn mọn chỉ mới Thần cấp 15 như Turan rõ ràng là chẳng có cách nào chạy khỏi được một vị chính thần. Nó chỉ vừa mới cất ra bước chân thứ năm thì phía lưng đã cảm nhận được một cơn đau nhói tột cùng lan tỏa đi khắp cơ thể.

Cột sống của Turan trở nên tê điếng. Nó trong giây lát mất đi khả năng kiểm soát phần thân thể phía dưới của mình, rồi cứ thế ngã oạch trên mặt đất. Đau đến quằn quại.

Trước bộ dáng thê thảm đó của Turan, Fyr ngửa mặt cười đầy sảng khoái, mắng:

– Cho ngươi biết tay.

Hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ của một cô gái thùy mị mà cô ta đã gây ấn tượng cho Turan ngay trước đấy không lâu.

Thế nhưng Turan nào dám lên tiếng đánh giá điều gì. Nó giờ phải rất khó khăn mới quay người lại được, vẫn chưa thể ngồi dậy, rướn đầu chỉ thấy cô gái tóc màu nâu đỏ trước mặt mình vung vẩy khúc gậy lớn trong tay, hăm he đánh thêm phát nữa chừng như rất ưa thích.

Cũng còn may Turan giờ đã là du hành giả Thần cấp 15 rồi, nếu không thì chẳng biết đòn vừa rồi sẽ khiến nó sẽ phải nằm liệt giường mất bao lâu.

Turan rít một tiếng, cố tình tỏ vẻ bi thương. Có lẽ đối phương sẽ không vì thế mà mềm lòng, nhưng cảm thấy thỏa mãn hẳn là đủ đi. Dù sao thì vẫn là do nó đã chọc giận người ta.

– Đau chứ?

Fyr thốt, ngồi xuống ở bên cạnh Turan. Giọng nói nhẹ nhàng khác lạ làm nó rùng mình ớn lạnh, vội vàng vận chuyển trí óc để nhận định xem tình hình hiện tại cụ thể là như thế nào.

Kì thực, việc lôi thần Syrathr – chị của Fyr ra để dọa cô ta là điều đúng đắn. Không như vậy, vị Chính thần của Không khí này sẽ rất dễ dàng làm loạn, hay nói một cách cụ thể hơn, là tự làm mọi việc theo ý mình.

Trông vào phản ứng của Fyr, Turan có thể xác định cô ta đến tìm nó mà không có sự cho phép của thần Syrathr, hoặc ít nhất là chị cô ta chẳng hay biết gì về chuyện này. Nếu thế thì nó hoàn toàn có khả năng khiến Fyr chịu nghe lời đôi chút, bằng cách đưa ra một vài lời đề nghị có lợi cho cả hai bên.

Tất nhiên, Turan không có ý định chiếm lợi từ Fyr. Đối phương là một vị thần, không phải kẻ ngốc. Kể cả khi mọi chuyện suôn sẻ, chờ đợi nó ở tương lai sẽ chỉ là hậu quả vô cùng khủng khiếp.

– Dĩ nhiên là… đau.

Turan đáp, kết thúc bằng tiếng rên rỉ nhẹ vang lên. Lúc nói chuyện, nó vẫn không quên chằm chằm quan sát biểu tình của đối phương, để còn tùy thời mà phản ứng cho kịp.

– Biết đau thì tốt. – Fyr hả dạ bảo – Biết đau, sau này ngươi mới không có lại chọc giận ta.

Turan nhẫn nhịn. Đối phương hả dạ, thì nó vui lòng. Có như thế này nó mới sẽ không chịu thêm bất kì thương tổn nào nữa.

– Ngồi dậy đi. Ta biết người không bị thương quá nặng.

Fyr lên tiếng, hơi có ý thúc giục.

Turan vâng lời, ngoan ngoãn kéo cái lưng suýt tí nữa bị đánh thành tàn phế của mình lên. Nó cho đến giờ vẫn nhất định không tin Fyr sẽ tới tìm mình chỉ để chơi. Cô ta ắt hẳn là có ý đồ riêng, mặc dù việc ham chơi vẫn là sự thật.

– Báo cho ngươi biết một tin.

Fyr nói, rồi ngừng ngay ở đấy, hai mắt quan sát phản ứng của Turan, bản thân thì như đang chờ đợi nó đáp lời.

Turan thừ người ra một lúc, sực nhận ra đối phương muốn mình mở miệng hỏi chứ chẳng chịu chủ động báo tin. Bụng dạ cô gái này thật sự đủ nhỏ nhen.

– Tin gì? Nói tôi nghe.

Turan cất tiếng, làm vẻ nhún nhường. Nó biết chắc tin tức mà khiến một vị thần đích thân đến tìm mình là không thể nào xem nhẹ được. Hơn nữa, đây rất có thể là điểm mấu chốt để nó bắt nhịp, bước đầu làm cho đối phương chịu nghe đề nghị của mình.

Fyr hơi vênh mặt lên đắc ý, nhưng cũng không có giở trò gì, nói:

– Con sói nhỏ của ngươi đã được thả ra.

Turan ngạc nhiên, nhất thời khó mà tin được lời của Fyr. Con sói nhỏ mà cô ta nhắc đến không nghi ngờ gì chính là nữ người sói Camilier. Thần Syrathr đã từng bảo sẽ thả nữ người sói khi nó đạt tới Thần cấp 15, và điều đó đã thật sự xảy ra.

Vấn đề là, Turan thắc mắc rằng tại sao đức Chính thần của Sự sinh trưởng lại chẳng báo gì cho nó trước cả. Turan vẫn nhớ rằng, bản thân đã nhận một nhiệm vụ từ thần Syrathr, và giờ nó đã đáp ứng đầy đủ mọi yêu cầu của nhiệm vụ. Nếu cô ta đã biết rằng nó đã đạt tới Thần cấp 15 thì nên cho phép nó hoàn thành nhiệm vụ trước mới phải.

Tự nhiên, Turan không tin rằng đối phương chưa biết gì về việc thăng Thần cấp của nó, hay cả chấp nhận thả nữ người sói bất kể nó có hoàn thành nhiệm vụ hay chưa. Ở đây ắt có điểm đáng ngờ, và điều đấy lại chẳng phải tốt lành gì.

– Ngươi không vui?

Thấy phản ứng của Turan ngoài dự đoán của mình, Fyr không khỏi hỏi.

– Thần Syrathr để cô báo tin? – Turan cất tiếng.

– Ta là đang hỏi ngươi! – Fyr cáu gắt thốt.

Turan không nói gì, im lặng chờ đợi câu trả lời. Hồi lâu, Fyr đành chịu phép. Dù sao thì biết đối phương vui hay buồn cũng chẳng phải điều gì quan trọng, chỉ là nó khiến cô ta cảm giác lời của mình bị xem nhẹ.

– Không có.

– Vậy thì sao cô lại biết?

Turan tiếp tục hỏi. Fyr tỏ ý khó chịu, nó cũng biết rõ điều đó. Thế nhưng nếu giờ nó không hỏi, sau đó sẽ chẳng biết còn gặp phải những bất ngờ gì.

– Ngươi không tin ta? – Fyr nói.

– Tôi tin cô. – Turan đáp ngay.

– Vậy sao còn phải hỏi? Ngươi chỉ cần biết điều ta nói là sự thật là đủ rồi.

Fyr hoàn toàn có thể bịa ra một cái cớ nào đấy, đơn giản như rằng chính cô ta là người chịu trách nhiệm giam giữ nữ người sói chẳng hạn. Tuy nhiên, giờ cô ta lại tránh né câu hỏi của Turan, khiến cho chuyện này càng thêm đáng ngờ.

“Nhưng thế thì có ý nghĩa gì?”

Turan thầm thắc mắc. Suy nghĩ của các vị thần thật sự nằm ngoài tầm hiểu biết của nó. Cũng chính vì vậy mà nó chưa bao giờ có ý định qua mặt họ, nhiều lắm là khiến bản thân bớt chịu thiệt thôi.

– Được rồi. – Turan cất tiếng – Tôi có thể biết giờ cô ấy đang ở đâu không?

Fyr thấy Turan đổi câu hỏi thì tạm an tâm, đáp:

– Hẳn là ở đâu đó gần vùng núi tuyết phía bắc của vương quốc Danlion. Chỗ đó là nhà của cô ta mà, đúng chứ?

Turan nhíu mày, lòng nổi lên chút tức giận. Nó còn nhớ rõ lý do vì sao mà nữ người sói trở thành nô lệ. Mặc dù chi tiết thì nó chưa biết hết, nhưng chỗ gọi là nhà của cô ta đã sớm bị biến thành một đống hoang tàn rồi. Cô ta bị đưa đến đó, nói không chừng chẳng bao lâu sẽ lại bị tóm, một lần nữa trở về với thân phận đáng nguyền rủa kia.

Có điều, Turan cũng thắc mắc rằng liệu chuyện đó có khả năng xảy ra thật hay không. Điểm hồi sinh của nữ người sói đã không còn ở bất kì đâu thuộc vương quốc Danlion nữa, trừ phi thần Syrathr cố tình thao túng. Một kẻ sở hữu tính tình nóng nảy, hành động quả quyết như cô ta hẳn sẽ không chút do dự mà chiến đấu đến chết.

Nhưng gì thì gì, Turan không thể cứ ngồi yên được. Nó cần phải mau chóng tìm ra nữ người sói trước khi mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát.

– Ngươi đúng là rất quan tâm con sói đó.

Fyr nhận định.

– Cô có ý gì?

Turan khó hiểu hỏi.

Fyr nhìn liếc mắt, ra vẻ suy nghĩ một hồi mới bảo:

– Ngươi hẳn là đã biết con sói đó là thứ gì. Ở bên cạnh nó, bất kể chuyện thành như thế nào, kết cục đều sẽ là vô cùng tồi tệ. Còn ngươi… sẽ rất thê thảm.

Turan nghe, nhắm hờ mắt lại trong giây lát. Nó tự hỏi bản thân rằng tại sao mình lại cố gắng che chở nữ người sói làm chi. Đó đúng là ý muốn che chở, chứ không phải hòng lợi dụng. Turan thấu lòng mình, nhưng lại chẳng rõ ràng lý do.

– Tôi không biết.

Turan khó khăn thốt lên. Nó chợt thấy bản thân mình thật thảm hại, giống hệt như một kẻ ngu đần chỉ biết đâm đầu tìm cái chết.

Fyr nhún vai, cố tình làm ngơ biểu hiện của Turan, nói:

– Chị của ta hẳn đã biết chuyện người thăng lên Thần cấp 15. Ước chừng vài ngày nữa thôi thì chị ấy sẽ chủ động liên lạc, hoặc là không, nhưng chắc chắn sẽ bằng cách nào đấy báo tin cho ngươi về con sói đó.

– Như đây chẳng phải cũng là một cách. – Turan nhướn mày.

– Ngươi nói ta?

Fyr thốt, hơi suy nghĩ, cũng cảm thấy điều này rất có khả năng. Chỉ là, Turan sau đấy lại bảo:

– Hẳn không phải. Chị của cô sẽ không lợi dụng cô như thế, càng không rảnh rỗi chơi đùa vô ích.

Fyr mở tròn mắt, vẻ khó mà tin được nhìn Turan. Rồi cô ta nói:

– Ngươi nói như thể hiểu chị của ta lắm vậy… Không đúng! Ngươi đang châm chọc ta chơi đùa vô ích!

Lần này thì đến lượt Turan mở tròn mắt. Nó thật chẳng thể nào tin nổi đối phương lại suy diễn lời của mình thành như vậy.

– Tôi không có.

Turan vội thốt. Nhìn vào vẻ mặt của Fyr, nó biết cô ta đúng là nghĩ nhiều, không phải đơn thuần gây chuyện.

– Ngươi cho ta là ngốc?! – Fyr gắt lên.

– Không có.

Turan vội vàng chối bỏ. Có thần Istrant mới biết cô gái tóc màu nâu đỏ này sẽ làm nên chuyện gì. Tính tình cô ta thật sự là đã thay đổi, mặc dù rằng trước đây cô ta cũng không phải là kiểu người dễ nói chuyện.

– Ta không cần biết. Phải đánh!

Fyr giận dữ nói, toan giơ khúc gậy của mình lên.

Turan thấy thế liền hô:

– Đừng đánh. Tôi dẫn cô đi chơi!

– Thật sự?

Fyr hỏi, khúc gậy trên tay vẫn tiếp tục được nâng lên cao.

– Thật! – Turan nói, gật đầu lia lịa – Đi- đi ngay bây giờ.

– Được. Đi thôi.

Dứt lời, cô gái tóc màu nâu đỏ liền xách nách Turan lôi cho đứng dậy. Sức lực của cô ta thật sự lớn, khiến nó suýt nữa bị trẹo xương, nhưng thế nào thì vẫn là rất đau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play