Turan âm thầm lắc đầu. Nó mặc dù đã đoán trước được rằng nhà Falanzt sẽ sớm có hành động, nhưng lại không ngờ Isla sẽ là người đi đầu. Em ấy không thuộc dòng chính, còn là đứa nhỏ tuổi nhất trong thế hệ này, chỉ những điểm này đã quá đủ để tránh khỏi những điều thị phi đây rồi.

Lẽ hiển nhiên, Turan không cho rằng Isla tìm mình chỉ là để thăm hỏi hay có bất kì lòng tốt nào khác. Dù cho bản thân cô nhóc không có ý xấu, những kẻ đứng sau lại không được như vậy. Mà thực tế thì, có bao giờ em ấy được tự ý làm gì đâu.

– Mà… thật không phải khen… Isla em ấy trông xinh xắn hệt như búp bê vậy.

Shelah lên tiếng cảm thán, còn lộ ra chút ý ghen tị. Trở nên xinh đẹp là điều mà giới nữ luôn hướng tới, một số vẻ đẹp lại khiến người ta muốn yêu thương, đạt đến mức độ nhất định thì sức ảnh hưởng còn là vượt qua rào cản giới tính.

Isla không thể đánh giá là xinh đẹp, mà là xinh xắn. Người khi nhìn vào sẽ có cảm giác rất dễ chịu, vô thức muốn nâng niu, nuông chiều. Và giống như lời mà Shelah nói, em ấy hệt như búp bê.

Vì Isla đúng thật là như vậy. Isla, là một cô búp bê. Isla thật sự đã không còn nữa từ rất lâu rồi.

Isla bây giờ, chỉ có chỉnh thể linh hồn là còn phần nào nguyên vẹn. Thân xác đã sớm bị thay thế thành một đống khung xương và da thịt nhân tạo. Sự tồn tại như thế này được tạo ra nhờ vào một loại bí pháp nào đó của gia tộc, đã được lưu truyền lâu đời, nhưng dường như chìm vào quên lãng rất nhiều năm cho đến tận khi xuất hiện lại trên người Isla.

Turan khó mà xác định lần cuối cùng mà mình gặp được Isla với thân xác là con người là khi nào. Nó lúc ấy còn khá nhỏ tuổi, nhiều điều còn chưa rõ ràng, giờ chỉ dựa vào trí nhớ là không đáng tin cậy.

Có điều, Turan vẫn có thể chắc chắn rằng, khoảng thời đó chính là lúc mà Isla thay đổi. Em ấy vẫn xinh xắn và đáng yêu, chỉ là đã không còn thật sự sống nữa.

Nhưng như thế nào mới gọi là sống, Turan lại chẳng cách nào nhận định cho đúng. Gần đây, nó được tiếp xúc nhiều hơn với sức mạnh của các vị thần, mơ hồ chạm đến lĩnh vực của thần, càng đặc thù là các Tử thần Sứ đồ, do đó mà biết được nhiều điều bản thân tưởng là sự thật hiển nhiên, giờ lại lộ ra buồn cười cực kì.

“Isla có lẽ vẫn đang sống…”

Turan lẩm bẩm. Nó vẫn luôn tự nhủ như vậy, rồi lại chẳng để ý thêm, chỉ có khoảng cách với Isla là càng lúc càng lớn. Thế nên, nó khó mà phủ nhận rằng chính mình có ý xa lánh em ấy.

Cho tới khi Đại Thánh Thế xảy ra. Cuộc đời Turan khi ấy cũng lâm vào nhiều điều bất trắc, khiến nó buộc phải thay đổi. Nhà Falanzt, từ lâu đã không còn là nơi mà Turan dành lòng nhớ nhung nữa.

Shelah chẳng biết tự khi nào đã dời ghế đến ngồi cạnh Turan, ở một bên im lặng nhìn nó. Cô nàng có điều suy nghĩ, lại trông dáng vẻ trầm tư đầy ưu sầu của Turan, chẳng dám nói điều chi. Bầu không khí cơ bản không phù hợp.

Hồi lâu, Turan ho khan một tiếng, đứng dậy, bảo:

– Đi thôi.

Shelah mỉm cười vẻ bí ẩn, đứng dậy theo, nhưng hỏi:

– Đi đâu cơ?

– Chẳng phải cô bảo muốn tham gia đấu trường giả lập cùng tôi sao?

Turan thốt. Nó vốn định nghỉ ngơi một lúc, đồng thời tranh thủ căn dặn Shelah một vài chuyện liên quan đến kế hoạch sắp tới, nhưng vụ việc vừa rồi khiến tâm tình nó bây giờ không được ổn cho lắm. Vì vậy, sớm tham gia đấu trường giả lập, giải tỏa một đợt thì tốt hơn.

Nghĩ đến, chỗ đó cũng đúng thật là một nơi giải trí không tệ.

– Được. Đi thôi.

Shelah vui vẻ đáp. Turan hơi nhíu mày, khó mà hiểu được vì sao cô ta lại mang biểu cảm như hiện tại. Nhưng nó cũng chẳng để ý nhiều làm gì, chốc thì nhấc bước rời đi.

Tiến vào ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn xong, lại chờ cho Shelah thực hiện xong thủ tục đăng ký, Turan cùng cô ta tiến xuống tầng hầm. Bởi vì thời điểm này chẳng có mấy ai sẽ ở đây dùng cỗ máy đồng bộ nên Shelah dễ dàng chọn được cho mình cỗ máy nằm cạnh cỗ của Turan.

– Gặp nhau bên trong nhé.

Shelah hí hửng nói, lại chợt nhớ ra gì đó, thắc mắc:

– Chúng ta liên lạc như thế nào?

Vấn đề này, Turan nhất thời chưa nghĩ đến. Cỗ máy đồng bộ mặc dù nằm cạnh nhau, nhưng khi tiến vào thế giới giả lập lại là hoàn toàn độc lập. Trong các giải đấu, mọi người đều là báo danh trước, hoặc tiến vào phòng đấu đã được định sẵn.

Phương thức thông dụng nhất để hai người có thể liên lạc ngay với nhau ở lần đầu tiên là thông qua tên nhân vật. Thế nhưng Turan lại không muốn danh tính của nhân vật mình dùng ở thế giới giả lập bị biết đến.

– Tên nhân vật của cô là gì? – Turan dò hỏi.

Shelah lộ vẻ lưỡng lự, sau đó thì bối rối. Turan nhíu mày, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra rằng cái tên mà cô ta dùng cho nhân vật của mình hẳn là tương đối xấu hổ đi.

– Tôi sẽ vào trước để tạo phòng tập. Kế đó cô tùy ý tham gia là được.

Turan bèn đưa ra cách giải quyết như thế.

Về phần phòng tập, nó cũng mới được biết đến cách đây không lâu. Thứ này khi khởi tạo là có tốn phí, nhiều ít phụ thuộc vào chất lượng phòng tập, cùng với Thần cấp bản thân. Đối với Turan và Shelah mà nói, dùng để thành lập một cái lịch sử hoạt động là đủ.

– Ha ha. Làm phiền cậu rồi.

Shelah cười trừ đáp.

Turan làm ngơ, thay vào đó thả người vào trong cỗ máy đồng bộ, bằng một vài thao tác đơn giản, chẳng mấy chốc đã tiến đến thế giới giả lập, ngay tại căn phòng thân quen. Đến đây, nó chưa có vội tạo phòng tập mà chú ý đến một bức thư vừa được gửi tới.

Là của tên tộc Yai. Trận đấu trước đó hẳn đã gây ra cho hắn ta một sự đả kích không hề nhẹ, nên mới phải đến tận bây giờ mới gửi thư.

Nội dung bức thư tương đối đơn giản, chủ yếu nhằm xác nhận những gì mà hai bên đã bàn. Khiến Turan thắc mắc là đối phương chẳng hề nhắc đến chuyện nó sử dụng kỹ năng hệ tinh thần, dù rằng trong trận đấu hắn ta đã tỏ ra kinh ngạc.

Turan đóng lại giao diện. Nó không có trả lời thư. Bức thư này, nó không nhất định phải trả lời. Làm như thế ngược lại có thể khiến lộ ra một vài thông tin không mong muốn. Hiện giờ nó chỉ cần chờ đối phương chủ động liên lạc hoặc ung dung đến thời gian giải đấu diễn ra thì xuất hiện là đủ rồi.

Turan sau đấy tiến hành tạo phòng đấu tập. Thao tác thực hiện tương đối đơn giản thông qua giao diện giả lập, cứ thế chờ cho đến khi trên cánh cửa gỗ duy nhất của căn phòng hiện ra dòng chữ “phòng đấu tập sẵn sàng”.

Thoát ra ngoài thế giới giả lập, Turan thấy Shelah đã đợi sẵn, đôi mắt màu xanh nước biển vẻ mong chờ nhìn lấy nó.

Đằng hắng một tiếng, Turan bảo:

– Phòng tập đã tạo xong. Cô truy cập bằng đoạn mã này.

Cùng với đó là một tờ giấy nhỏ được đưa ra. Shelah chộp ngay lấy, vội vội vàng vàng nằm vào trong cỗ máy đồng bộ, vẫn không quên thốt một câu trước khi cửa buồng máy đóng lại:

– Gặp nhau bên trong!

Turan chờ đến khi cửa buồng đóng lại hoàn toàn mới thở hắt một hơi. Nó cảm giác mệt mỏi một cách lạ thường, còn hơn cả khi liên tục chiến đấu mấy trận liền nữa. Đây như là, nó đang phải hầu hạ người ta. Đến khổ.

Nhưng là, thực tế tình huống cũng không tới nỗi tệ như vậy. Ban đầu, Turan vốn định thông qua đấu trường giả lập để tăng cao trình độ vận dụng kỹ năng của bản thân, nhưng sau một vài trận đấu, nó nhận ra chuyện khó mà được như ý.

Vấn đề nằm ở chỗ uy lực kỹ năng mà Turan phát ra quá mạnh mẽ rồi. Đơn giản như trận đấu ở trên bức tường thành khổng lồ kia, nó vừa ra tay đã trực tiếp bóp nát đối thủ của mình. Mặc dù lần ấy giúp nó có được một phát hiện không tệ, nhưng cũng đồng thời lộ ra rằng nó không tăng cường thêm trình độ bản thân được.

Ở mấy trận đấu kế tiếp, Turan đã cố gắng nương tay, nhưng đối thủ chẳng rõ có phải vì quá yếu hay không mà đều chỉ sau một hoặc hai đòn tấn công là đã bị đánh bại. Kỹ năng hệ tinh thần quả nhiên mạnh mẽ và khó lường.

Như vậy lại mới thấy được tên tộc Yai có năng lực không hề kém. Chẳng trách hắn ta lại tự tin thách đấu Turan với tiền đặt cược lên đến một triệu xen. Chỉ tiếc là lòng tự tin của hắn ta đã đặt sai chỗ rồi.

Nếu là chiến đấu theo đội với Shelah thì tình hình hẳn sẽ chuyển biến theo hướng tích cực.

Thứ nhất, số lượng đối thủ mà Turan cần đối mặt sẽ tăng thêm. Cả hai kỹ năng hệ tinh thần mà nó đang sở hữu đều chỉ có thể nhắm vào một mục tiêu nhất định, cố gắng thi triển lên hai mục tiêu cùng lúc sẽ là một thử thách không hề dễ dàng. Ở thế giới giả lập, Turan tin rằng mình có thể làm được điều ấy, nhưng hao tổn bao nhiêu, diễn ra như thế nào, và quan trọng hơn hết là làm sao áp dụng được ở thế giới thực lại khó mà trả lời.

Thứ hai, Turan sẽ cần phải để ý tới đồng đội của mình trong trận đấu, cũng chính là Shelah, hay nhân vật của cô ta. Một chọi hai tự nhiên không phải một ý hay, và vì vậy nó cần kinh nghiệm thực chiến cho những trận đấu đội như thế này.

Cuối cùng là, biểu hiện cụ thể trong trận đấu. Turan tự nhiên không thể thỏa sức vận dụng kỹ năng của mình mà không kiêng kỵ gì. Shelah là biết danh tính của nó ở thế giới thực, nếu để lộ ra kỹ năng hệ tinh thần của nó quá mạnh mẽ sẽ không tốt. Nó sẽ cần phải tìm cách để thi triển kỹ năng mà không khiến cô ta phát hiện ra hay nghi ngờ điều gì.

Có điều, nếu Shelah có phát hiện ra thì cũng chẳng phải vấn đề lớn. Kỹ năng hệ tinh thần tuy là hiếm hoi, nhưng trên người Turan không chỉ có mỗi bí mật ấy. Dùng đó để che mắt kẻ khác khỏi những bí mật quan trọng hơn lại còn là một ý hay.

Nghĩ đến đây, Turan không khỏi lắc đầu vài cái. Bên trong thế giới giả lập, là không nhất định sẽ giống với thế giới thực. Chủng tộc, chức nghiệp và tất nhiên bao gồm cả kỹ năng đều sẽ được tạo dựng và phát triển riêng biệt tùy ý muốn của người tham gia. Shelah hẳn sẽ không nghĩ rằng nó vì có thể sử dụng kỹ năng hệ tinh thần ở thế giới giả lập mà ở cả thế giới thực cũng dùng được đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play