Nalisha đứng lặng người, cảm giác như thân thể và linh hồn mình đã bị tách rời thành từng mảnh, bất kì lúc nào cũng có thể tan biến đi mất.
Đau thương. Và khốn khổ. Mọi thứ tưởng chừng như đã bị chôn vùi trong dòng lịch sử, giờ lại bị đào bới lên, một lần nữa trở thành nỗi kinh hoàng cho cuộc đời cô.
– Karmal…
Nalisha rít lên, gần như rên rỉ. Cô đau khổ khụy người, quỳ phục xuống, chẳng còn chịu đựng nổi những cơn xúc động đang lan truyền khắp cơ thể mình.
Sợ hãi, lo lắng và thảm hại. Nữ chiến binh huyền thoại đứng đầu đế quốc Carnato này đây giờ lại chẳng khác gì một cô gái yếu đuối, trông đáng thương đến mức khiến bất kì ai cũng phải động lòng.
Hội Tử thần Sứ đồ, các đức Chính thần và bè lũ tay sai, chúng chưa từng từ bỏ. Câu chuyện đã viết ra đến cùng vẫn cần một hồi kết chính đáng. Nalisha lại đang trông chờ vào điều gì cơ chứ.
Bầu không khí trong phòng kho báu mất đến gần nửa giờ đồng hồ mới dần trầm lắng, trả lại nơi đây vẻ uy nghi nên có. Nalisha gượng đứng dậy, kéo lê thân xác đã sớm trở nên mòn mỏi vì gánh vác quá nhiều điều trên đôi vai bé nhỏ. Là một chiến binh, nhưng cô chưa từng dám tưởng tượng được chính mình lại có thể kiên trì đến tận bây giờ.
Nalisha dừng bước trước chiếc bệ mà cách đó không lâu Fyila đã nán lại để dò hỏi cô. Chiếc bệ vẫn trống trơn, nhưng ai dành chút sự chú ý liền sẽ nhận ra trên đấy đã từng có một món đồ được đặt lên, cho tới một tháng trước.
Sổ ghi chép ma pháp của Velduran, đó là tên gọi của món đồ. Trên thực tế chẳng có vụ trộm nào xảy ra cả. Nalisha chỉ đơn giản trả nó về cho chủ nhân cũ của mình mà thôi.
Đương nhiên, cô không thể trực tiếp đưa quyển sổ ghi chép cho đối phương, sẽ lập tức dẫn tới rất nhiều sự chú ý và chẳng bao lâu sự tình liền sẽ bại lộ. Đó nên là một vụ trộm, và cô cũng đang cật lực phái người điều tra để lấy về.
Tính đến, người được phái đi cũng là có năng lực không tệ, rất sớm đã tìm ra được đầu mối. Còn may là vẫn bị qua mặt nên chưa hoàn thành được nhiệm vụ, tránh được cho cô không ít phiền phức.
Chỉ đáng tiếc rằng đối phương đến cùng vẫn là chậm một bước. Hội Tử thần Sứ đồ có vẻ đã sớm hành động rồi, và các đức Chính thần cũng đã bắt đầu để mắt tới. Rất rõ ràng ý tưởng về việc khởi động tòa tháp Ma pháp Tối thượng là cực kì tồi tệ.
Nalisha thật khó mà hiểu nổi. Cô vốn dĩ cũng chẳng giỏi giang gì đối với mấy vấn đề yêu cầu suy tính nhiều thế này, đều là bị ép phải vắt óc, từng bước đặt chân đến vị trí như ngày hôm nay mà thôi. Chỉ có thể mong rằng đối phương còn có tính toán khác bên trong mà sự tình đang hiển hiện trước đôi mắt trần và trí khôn có hạn của cô.
“Có nên báo tin không…”
— QUẢNG CÁO —
Nalisha thốt thầm, và trong thoáng chốc liền bác bỏ ý nghĩ ấy. Việc báo tin là quá mạo hiểm. Trước đó cô đã chẳng dám làm, càng chẳng nói tới bây giờ. Để lộ tung tích của vị ma pháp sư chẳng khác gì tiễn hắn ta tới thẳng miền hư vô cả.
– Thật là đau đầu.
Nalisha than một tiếng, chẳng muốn nghĩ nữa. Cô vốn cũng đâu phải trông chờ gì vào cái kế hoạch viển vông của tên pháp sư. Trả thù hay đơn giản là cho những kẻ đã từng khiến mình khốn đốn một vố đau điếng đến cùng chỉ giúp hắn ta hả hê mà thôi.
Người đã chết là không thể sống lại được. Một cái chết thật sự.
Nalisha tặc lưỡi, đứng thẳng người dậy, phủ lên bản thân dáng vẻ nghiêm chỉnh thường thấy của mình. Cô trong chốc lát đã gạt bỏ mọi cảm xúc ủy mị vừa rồi. Chúng vốn không nên tồn tại trên người một chiến binh dũng mãnh.
Bước ra khỏi phòng kho báu theo lối cửa chính, Nalisha đưa mắt vội quan sát xung quanh một lượt. Có vẻ như hầu gái kia đã sớm rời đi, tập trung vào công việc của mình rồi.
Nhiệm vụ của cô hầu gái là có thật, cần quét dọn toàn bộ khu vực quanh đây. Đương nhiên sẽ không chỉ có mỗi mình cô ta tham gia làm việc mà sẽ còn có vài người nữa. Nalisha cũng lấy làm thắc mắc rằng bằng cách nào đối phương lại có thể giành được miếng kim loại gần như là chìa khóa duy nhất mở cửa phòng kho báu.
Nhưng gì thì gì, một cánh cửa khóa tầm thường như thế thì rõ là không thể ngăn cản được đối phương. Miếng kim loại nhiều lắm chỉ giúp cho quá trình trở nên hợp lý đối với một hầu gái mà thôi. Vậy nên rất nhanh thì Nalisha đã chẳng thèm để ý tới nữa, cô còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Nhấc tay nâng lên đặt ở bên tai mình một thiết bị nhỏ, lại chờ cho tín hiệu được kết nối thành công, Nalisha mới cất tiếng:
– Dừng lại toàn bộ kế hoạch. Tập trung quân lực, chuẩn bị tiến về lục địa phía Tây.
Phía bên kia im lặng một lúc lâu, xong mới cất giọng ngạc nhiên:
– Thưa tướng quân, không thể. Động thái đó sẽ bị coi là khai chiến với các quốc gia khác. Lục địa phía Tây cho tới giờ vẫn là một vùng đất trung lập được ngầm ước định bởi các bên. Hơn nữa, hoàng đế…
Nalisha thầm thở dài một hơi. Đúng là chính cô đã bảo vị tham mưu này hãy thẳng thắn nêu ý kiến nếu mình có ý tưởng ngu ngốc nào, nhưng giờ lại thành đưa bản thân vào thế khó. Vấn đề chính là cô đang muốn gây chiến với những quốc gia khác, gây náo loạn càng lớn càng tốt. Tồn vong của đế quốc thì có đáng là gì khi đối đầu với các Chính thần đâu.
— QUẢNG CÁO —
– Cứ theo lời ta mà làm. Về phía hoàng đế, ta sẽ lập tức đến diện kiến và trình bày, ông không phải lo.
Một khoảng lặng chừng vài giây trôi qua. Đối phương hẳn còn chưa có yên lòng, nhưng mở miệng phản đối mệnh lệnh từ tướng quân hai lần liên tiếp chắc chắn là điều không thông minh. Ông ta hoàn toàn có thể bị phán tội chống lại quân lệnh ngay lập tức và mất đi tất cả. Thậm chí kể cả khi hoàng đế có muốn đứng ra giúp đỡ thì mọi chuyện cũng đã muộn rồi, nước cờ thường thấy sẽ là sử dụng ông ta như là một quân cờ thí mạng giáng đòn nặng nề lên Nalisha hòng bù đắp lại tổn thất.
Huống hồ chi, vị tham mưu vốn là đứng về phía Nalisha. Ông ta nên hiểu rằng cô có lý do để làm ra quyết định ấy.
– Tuân lệnh, thưa tướng quân.
Cuộc gọi kết thúc ngay sau đó. Nalisha tiện tay bóp nát thiết bị truyền tin. Cô không rõ làm vậy có giúp được gì trong tình huống hiện tại hay không, nhưng cứ như thế cho chắc, tránh xảy ra sơ sót. Đế quốc Carnato cũng chẳng phải chỉ bằng một vài lời của cô là có thể làm ra được động tác lớn.
Bụng Nalisha có hơi đói, nhưng cô không bận tâm mà rảo bước thật nhanh hướng ra khỏi tòa nhà. Thời gian từ bây giờ cho tới lúc vị khách quý đến thăm vẫn còn khá lâu, cô hoàn toàn có thể tranh thủ chạy đến nơi nghỉ ngơi của hoàng đế để xin diện kiến. Đó tất nhiên là một hành động lỗ mãng và chắc chắn gây ra ấn tượng xấu, dễ dàng bị các thế lực thù địch lợi dụng, nhưng hoàng đế hẳn sẽ không thể bỏ qua cô mà không chịu gặp.
Tuy nhiên, cứ như thể đối phương đoán được Nalisha định làm gì, cô vừa mới rời tòa nhà một đoạn thì đã gặp một dáng người hớt hải chạy tới. Là một hầu gái, và không phải kẻ mà cô vừa mới gặp đây.
– Th-thưa tướng quân. Ngài công tước đã tới, hiện giờ đang chờ ở phòng khách quý.
Nalisha nhíu mày, vô thức phát Thần uy ra xung quanh khiến cho cô hầu gái cả người co rúm lại, miệng liên tục mấp máy chừng như muốn xin tha nhưng không dám thốt thành tiếng. Cơn giận của người ở cấp bậc như Nalisha, cô hầu gái khi đối diện chỉ có nước cam chịu mà thôi.
– Ta biết rồi.
Nalisha nói gọn. Cô không xác định sẽ đi gặp vị công tước bây giờ. Trước nhất, cô cần đoán được ý đồ của đối phương đã. Nếu là hắn ta tự mình hành động, chỉ đơn thuần muốn gây khó dễ thì hôm nay e là ngày xui xẻo của hắn ta rồi.
So sánh về tầm quan trọng của cuộc gặp với vị công tước và việc xin sự chấp thuận của hoàng đế thì rõ ràng cái sau cao hơn rất nhiều. Điều mà Nalisha lo lắng là hoàng đế có thể vì vài lời của chính vị công tước ấy mà bác bỏ đề nghị của cô. Thường thì hắn ta sẽ không làm vậy, nhưng đã chọc giận nhau rồi thì khó mà nói trước được.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi cho mọi khả năng có thể xảy ra, lại sửa sang dáng vẻ của mình đôi chút, tránh để đối phương nhận ra mình có việc gấp cần thực hiện, Nalisha mới đưa tay đẩy mở cánh cửa gỗ chỉ được đóng hờ để bước vào trong.
Phòng hiện chỉ có hai người: một người đàn ông đã có tuổi nhưng phong cách ăn mặc lại theo xu hướng trẻ trung mới nổi gần đây, cùng với một cô hầu gái kính cẩn đứng ở bên cạnh, hẳn là bị đối phương yêu cầu ở lại.
— QUẢNG CÁO —
Thấy Nalisha xuất hiện, người đàn ông vội đứng dậy, vẻ niềm nở bước tới, cất giọng:
– Tướng quân Nalisha. Ngài đã để tôi đợi rất lâu đấy.
Nalisha không vội đáp mà liếc mắt ra hiệu cho hầu gái rời đi. Chờ cho tới khi cô ta ra khỏi phòng và đóng kín cửa lại xong, cô mới nói:
– Ông nôn nóng đến gặp tôi như vậy?
Cùng với lời đó, Nalisha bước sang bên, quay lưng về phía đối phương.
– Ha ha. Chỉ là tôi đang bận bịu ở gần đây, sự tình lại xong sớm hơn kế hoạch nên thuận tiện tới thăm ngài luôn thể.
– Qua loa.
Nalisha thẳng thắn đánh giá. Đối phương còn chẳng muốn kiếm một cái cớ cho ra hồn.
Nghe vậy, vị công tước cũng chỉ đành nhún vai cho qua, bước về trước vài bước rồi bảo:
– Chúng ta ngồi rồi nói chứ?
Giờ thì đối phương lại làm như bản thân mình là chủ, còn Nalisha mới là khách. Cô vốn là cố tình bắt cái thân già không chịu được đi đứng quá nhiều của ông ta phải chịu khổ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT