– Chỉ là một chút nông nổi thời còn trẻ mà thôi. Khi đã có tuổi, mọi việc đều trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Muốn tiến thêm một bước, e rằng cả đời này vẫn là không thể.

Turan nghe, hơi suy nghĩ, vội vàng nhớ lại những mẩu thông tin mà mình lấy được về bà lão thông qua kỹ năng chủ đạo. Khi xưa, không rõ bà lão đã gặp khó khăn gì mà phải dừng bước, nhưng hiện tại, nhiệm vụ tấn thăng của bà ấy thật không dễ dàng.

Nhưng gì thì gì, nghe từ giọng điệu của đối phương, Turan không có cảm giác rằng bà lão còn muốn đột phá giới hạn Thần cấp. Hẳn chỉ là một vài lời than thở của tuổi già đi.

– Bà ở đây một mình ư?

Turan hỏi. Vấn đề này Darmil đã hỏi qua, nhưng nó biết chắc bà lão sẽ chọn trả lời theo một cách khác. Thông tin theo đó cũng là nhiều hơn.

– Quán trọ này là của thằng con trai mua cho bà. – bà lão đáp – Thằng dở hơi ấy có tiền mà không chịu nghĩ, suốt ngày chỉ lo chạy đôn chạy đáo mà thôi, muốn gặp mặt một lần mỗi tháng cũng khó. Càng khổ hơn là thằng đó nhất quyết không chịu cưới vợ, bảo cái gì mà cả đời này sẽ chỉ yêu và lấy một người mà thôi. Đã bao nhiêu tuổi rồi cơ chứ… Cái thằng bất hiếu…

Bà lão nói giọng nghe như tức giận, nhưng trông dáng vẻ lại không như thế, chỉ có bi thương. E rằng, câu chuyện đằng sau mấy lời vừa rồi cũng chẳng hề đơn giản.

Turan còn định hỏi thêm vài câu, nhưng nghĩ lại thôi. Nó ở mức độ nhất định mà nói thì đã có đủ thông tin cần thiết rồi. Những thứ khác, để sau này hỏi cũng chưa muộn. Dù gì thì trong vòng vài ngày tới, tổ đội của nó là sẽ dành thời gian ở đây.

Quá trưa. Sau bữa ăn đạm bạc nhưng ngon vô cùng đến từ bàn tay khéo léo của bà chủ quán trọ, tổ đội ba người của Turan bắt đầu cuộc họp ngắn trong phòng riêng. Nơi này thật tốt là hiện thời không có vị khách nào khác, nhưng mấy biện pháp phòng chống bị dò xét và nghe lén vẫn cần được thực hiện. Tin chắc bà lão cũng không câu nệ gì mấy thứ này đi.

Nội dung cuộc họp về cơ bản chỉ là cập nhật tình hình, kế hoạch lại không có sự thay đổi nào. Theo đó, Kull nhanh chóng rời nhà trọ để bắt đầu công việc của mình. Darmil thì sau một hồi cân nhắc cũng được cho phép đến ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn, đương nhiên là chỉ khi Turan đã xác định được rằng cậu ta nắm rõ những quy tắc khi sinh hoạt tại thành Junil mà mình đã nêu ra.

Về phần Turan, nó trước hết nán lại quán trọ chừng nửa giờ đồng hồ, chọn ngồi ngay sảnh chờ, ý đồ xem xem bà lão có gì muốn truyền đạt hay không.

Có vẻ là không. Đã thế, nó cũng nên bắt tay vào công việc.

Buổi chiều ở thành Junil an lành đến lạ, với bầu trời dần ngả sang màu đỏ hồng, gió hiu hiu lạnh và thỉnh thoảng vang lên âm thanh của một vài du hành giả hối thúc nhau mà chẳng dám lớn tiếng, như sợ rằng ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân nơi đây.

Turan đứng ở một bên đường, âm thầm nhìn theo một nhóm du hành giả thuộc quân đoàn nào đấy đang vận chuyển hàng hóa rời đi. Họ hướng về phía nam, ý định tương đối rõ ràng, hẳn là mang các loại vật phẩm và trang bị cần thiết cho lực lượng đang đóng quân ở thành Loirah.

Cảnh tượng như thế này tại thành Junil kì thực không hề hiếm, một ngày diễn ra chí ít cũng phải đến mười lần. Tuy nhiên, các quân đoàn và thế lực đều có tuyến đường riêng như thể đã thống nhất từ trước. Thậm chí, cả thời gian sự việc diễn ra cũng là khác nhau.

– Cậu đợi đã lâu?

Giọng nói thân thiện nhưng cũng không thiếu phần nghiêm nghị vang lên. Sự nghiêm túc của đối phương như là đến từ trong tiềm thức, không cách nào khống chế cho biến mất hẳn được.

Turan không đáp. Người đàn ông khoác trên người chiếc áo khoác da dài đến quá đùi, đội thêm chiếc mũ phớt cùng màu nâu sẫm với chiếc áo thấy thế cũng không nhiều lời. Ông ta từ tốn dọn ra một chiếc bàn gỗ cộng thêm hai cái ghế con, lại đặt lên bàn một bộ ấm tách, ra ý mời.

Turan lúc này bèn ngồi xuống theo ý muốn của đối phương, sau đó nhận lấy tách trà nóng hổi vừa được pha.

Hương trà rất thơm, nhưng đồng thời cũng biểu thị vị đắng của chính mình. Turan nhấp nhẹ một ngụm, cảm giác tỉnh cả người, liền không dám uống thêm. Thứ này, đối với người không chuyên như nó, tốt nhất nên ít dùng.

– Cậu chủ nhắc đến cậu không ít. – người đàn ông cất giọng.

Turan cười một tiếng, bảo:

– Trước hết, ông cần cho tôi biết mình đang làm việc cho ai đã.

Nếu không thì, nó thật sự chẳng dám chắc “cậu chủ” ở đây là người nào.

Người đàn ông nghe vậy thì tỏ vẻ áy náy, hơi cúi đầu biểu thị ý xin lỗi, xong mới đáp:

– Cậu Kindra đã hoàn toàn chiếm được sự tin tưởng và lòng thành của tôi. Cả đời này, tôi sẽ chỉ phục vụ cho một mình cậu ấy.

Turan hít sâu một hơi. Là Kindra, thật không ngoài dự đoán của nó. Có điều, nó vẫn khó mà tin được rằng đứa nhóc tưởng chừng sẽ mãi không chịu trưởng thành đó cuối cùng lại lựa chọn con đường ấy.

Một vài hình ảnh của ký ức trôi thoáng qua tâm trí của Turan. Nó chậm rãi cảm thụ, xác định bản thân không có nhầm lẫn cái gì thì mới lên tiếng:

– Tôi đến đây không phải để gặp ông.

Đây là điều cần làm rõ đầu tiên.

Người đàn ông ngừng động tác của mình lại trong giây lát, tỏ ra ngạc nhiên. Rồi ông ta thắc mắc:

– Vậy không biết, cậu đang trông chờ điều gì?

– Vài ngày tới, phía bên kia biên giới sẽ đẩy mạnh hành động.

Lời nói ra rất nhẹ nhàng, vào tai người đàn ông lại thành tin động trời, không thể nào tin được. Dù vậy, đối phương vẫn không để lộ quá nhiều suy nghĩ của bản thân, chỉ bảo:

– Lời nhắc nhở của cậu, tôi xin nhận.

Turan thầm thở dài một hơi. Nó đã cố tình làm rõ ý mình ngay từ đầu, người đàn ông vẫn còn đề cao bản thân như vậy. Có lẽ, là do vị thế của nó hiện giờ không đáng là gì trong mắt ông ta đi.

Đã thế, Turan có nói gì thêm nữa cũng là vô ích. Nghĩ đến, đối phương chịu dành thời gian gặp mình đã tính là rất nể mặt rồi. Hẳn ông ta cũng chỉ tò mò rằng người thanh niên cứ được cậu chủ của mình không ngừng nhắc tới rốt cuộc là như thế nào thôi.

Mục đích duy nhất khiến Turan dù biết bản thân sẽ đối mặt với tình huống như hiện tại mà vẫn cố hẹn gặp đối phương là vì nó không muốn vương quốc Enria, vốn đã chịu thiệt trước vương quốc Danlion trên chiến trường tranh đoạt mạch nguyên khí tiên thiên ở dãy núi Taurus, lại tiếp tục chịu thiệt thêm lần nữa ở chiến trường khác. Mà hơn hết là, một phần không nhỏ lại bắt nguồn từ hành động có tính ích kỷ của nó.

Đây cũng chẳng phải là lòng tốt, mà là hòng tránh khiến những kế hoạch tương lai của Turan gặp thêm quá nhiều khó khăn.

Thành Junil và cả thành Loirah đều cần có sự chuẩn bị trước, tập trung lực lượng để đối phó với tình thế sắp chuyển biến. Turan biết chính mình khó mà tác động tới những kẻ nắm quyền ở thành Loirah, cũng chẳng có thời gian di chuyển, lại còn chưa kể đến chuyến đi nếu có diễn ra cũng sẽ không dễ dàng.

Vậy nên thành Junil là lựa chọn thích hợp nhất. Nếu Turan có thể thành công, tự nhiên sẽ tạo thành một phản ứng dây chuyền gây tác động không nhỏ tới thành Loirah. Hiệu quả mặc dù kém, nhưng vẫn còn hơn không.

Đáng tiếc là, đối phương không xem trọng. Turan chỉ đành tìm cách khác phù hợp hơn cải thiện kế hoạch của mình.

Gió thổi lạnh, đột ngột. Tiếng lá xào xạc phát ra khiến bầu không khí vốn đang trầm tĩnh và nặng nề trở nên sống động hơn chút ít. Kể đến, ngồi nhâm nhi tách trà chiều ở bên lề, lại ngắm nhìn đường phố vắng bóng người dần chuyển sang đêm, cảm giác cũng thật không tệ. Giống như là, mọi trải nghiệm đầy căng thẳng do toan tính, tranh đấu hay cả săn giết đều còn tồn tại nữa. Chúng đã mất hết đi ý nghĩa. Con người, hóa thật tầm thường.

– Được rồi. Cũng không còn sớm nữa. Ông hẳn là bận rộn.

Turan cất tiếng, tỏ ý muốn đứng dậy.

Người đàn ông hơi suy nghĩ, bảo:

– Nếu không, trong thời gian ở thành Junil, cậu đến chỗ của tôi nghỉ ngơi, thế nào?

Một lời đề nghị nghe qua thì hấp dẫn, nhưng Turan lại chỉ thấy bản thân mình bị lợi dụng. Nếu tin về nó gặp gỡ người đàn ông rồi chẳng có lòng hiếu khách ra hồn nào được thể hiện lọt đến tai của Kindra, ông ta có lẽ sẽ phải trải qua một đợt không dễ chịu gì. Quả là không thành thật.

– Vẫn không nên làm phiền ông thì hơn. Tương lai nếu cần, tôi sẽ không ngại nhờ vả đâu.

Đáp lại tự nhiên là lời khách sáo. Turan vốn không muốn gây quá nhiều chú ý, xuất hiện ở chỗ người đàn ông sẽ không thể tránh khỏi ánh mắt của những kẻ có ý đồ riêng. Huống hồ chi, việc mà tổ đội của nó định làm nếu mà bại lộ ra, chỗ đó sẽ lập tức trở thành nơi nguy hiểm nhất.

Cuộc nói chuyện sau đó chẳng bao lâu liền kết thúc. Turan đi thẳng trở về quán trọ. Một buổi chiều của nó cứ như vậy mất đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play