Chiều. Darmil đến muộn, trước đó ngay cả truyền âm cũng không có bắt tín hiệu. Turan do đó suýt nữa thì đã để cho Kull chạy đi tìm cậu ta nếu chẳng phải anh chàng kịp hớt hải chạy đến.
– Xin lỗi! Tôi nhầm sang cổng thành phía đông!
Darmil vừa thở hồng hộc vừa nói. Trông cậu ta như vừa chết đi sống lại, xong còn bị bắt chạy hàng trăm cây số mới tới được đây. Hẳn là lúc nhận ra mình nhầm liền phát hoảng, bằng hết tốc lực lao đến nơi này.
– Sao lại có thể nhầm được nhỉ?
Kull tự hỏi, lại thốt thành tiếng. Darmil nghe vậy thì mặt đỏ bừng, nhưng cũng không có lấy đó làm xấu hổ quá lâu, biến thành cười hề hề. Mất hết cả ý tứ.
Màn đối thoại sau đó của hai người đồng đội, Turan không thèm quan tâm tới nữa. Họ còn có tinh thần đùa giỡn là chuyện tốt. Đó vốn là thứ rất khó giữ gìn khi mà các du hành giả đã bắt đầu thấm nhuần lối sống tranh đoạt mà cái chết gần như là chuyện bình thường này. Những kẻ thường thường cười háo hức, kì thực lại là điên.
Có lẽ hai người họ cũng đều điên đi.
– Turan.
Kull ngồi ở ghế sau trong xe vươn người lên trước cất tiếng bảo với Turan. Tổ đội bây giờ đang trên đường rời khỏi thành Nortre.
– Tạm thời không cần để ý.
Turan đáp. Nó hiểu ý của Kull là về những ánh mắt xấu xa đang dõi theo mình. Lời của người đàn ông trước đấy ở quán nước không hề sai. Thành Nortre hiện tại, dễ vào khó ra.
Nhưng là, Turan có cách. Mặc dù không thể đảm bảo rằng tổ đội có thể nhẹ nhõm rời đi, lại không có ai có thể ngăn cản được cả.
Đến cổng thành, xe của Turan bị đội gác cổng yêu cầu dừng lại. Họ đến dò hỏi một số thứ, nghe qua rất bình thường như là ai, thuộc bộ phận nào, mục đích đến thành Nortre là gì, hay cả định đi về đâu. Đây rõ ràng chỉ là bước dạo đầu mà thôi.
– Có thể anh muốn xem cái này.
Turan cất tiếng, lấy ra một miếng gỗ có khắc vài con chữ bên trên đưa về trước. Là một tấm thẻ bài.
Người gác cổng nhíu mày, có vẻ khó chịu, nhưng rồi cũng nhận miếng gỗ, săm soi một hồi. Cuối cùng, anh ta hỏi:
– Đây là gì?
Turan thầm thở dài một hơi. Là nó đã đánh giá cao đối phương. Có lẽ anh ta cũng chỉ mới tham gia đội gác cổng không lâu, hoặc là chưa từng để ý đến mấy vấn đề như thế này.
– Đội trưởng của anh có ở đây không?
Turan hỏi. Nếu là đội trưởng, tin chắc sẽ nhận ra vật này có ý nghĩa gì.
– Không cần thiết. – người thanh niên dõng dạc bảo – Nếu như không còn chuyện gì khác, phiền cậu di chuyển sang phía bên kia, chờ thông tin xác nhận từ chúng tôi. Mau đi, còn tới lượt người khác.
Turan thoáng tức giận, nhưng không có biểu hiện ra ngoài dù chỉ một chút. Chờ thông tin theo lời đối phương nói, hẳn là mất đến mấy ngày trời, với muôn vàn lý do có thể nghĩ ra được. Huồng hồ chi, chỉ cần nhìn sơ cũng thấy rõ rằng chẳng có người khác nào đang chờ đến lượt hết. Thành Nortre bây giờ, ngoại trừ tổ đội Turan, có lẽ chẳng ai dám đường đột rời khỏi cả.
– Kull.
Turan nhẹ giọng nói. Nó không cần phải giải thích cho đồng đội của mình rằng nên làm gì. Cậu ta nghe xong, đã lập tức xông ra khỏi xe, thoắt ẩn thoắt hiện, trong chớp mắt đã đến sát bên cạnh người gác cổng.
Đối phương giật bắn mình, theo phản xạ nhảy sang bên. Thần cấp của hắn ta cơ bản không hề cao, ít nhất là khi so với Kull thì kém xa, càng chẳng nói tới năng lực trong chiến đấu.
Tuy nhiên, Kull không hề có ý sát hại đối phương, hù dọa một chút là được. Dù sao người ta có cả đội, và giờ đã vây lấy cậu ta rồi.
– Ngươi… Các ngươi muốn làm gì?!
Tên gác cổng vừa bị hù thốt lên. Hắn ta mang lấy bộ dạng hoảng hốt, và phải mất một lúc để xác định tình hình rằng mình đang ở phe có ưu thế hơn, mới dần bình tĩnh lại.
– Này ông anh. – Kull hơi nghiêng đầu bảo – Chúng tôi cũng chỉ là muốn rời khỏi thành Nortre thôi, không hề gây khó dễ gì cả. Đâu nhất định phải… đôi bên cùng chịu tổn thất thế này?
– Đừng- đừng nói nhảm! Nếu các người vẫn còn muốn rời khỏi thành thì mau làm theo yêu cầu của tôi!
Kull nghe thế thì nhún vai, làm vẻ thất vọng, đáp:
– Tiếc là, trông có vẻ như ông anh không cản chúng tôi được.
Sự thật là vậy, nhưng đó là khi chỉ tính có mỗi đội gác cổng. Một khi có xung đột xảy ra, chắc chắn những kẻ đang nhòm ngó tổ đội Turan từ sớm đến giờ cũng sẽ hành động. Bọn chúng mới là đám đáng lo ngại nhất. Mấy tên này, chiến đấu trực diện không quá mạnh, giỏi nhất lại là lợi dụng sơ hở của người khác.
Để cho Kull ra mặt trước tiên vốn cũng là để đề phòng bị nhắm tới ngay lập tức. Cậu ta nên đã quen thuộc với những tình huống như thế này, sẽ không có vấn đề.
Darmil ngồi ở ghế sau, chồm về trước, siết chặt hai tay, cả người nóng hừng hực, trông chừng muốn đánh nhau lắm rồi. Tuy nhiên, cậu ta là người không nên xuất hiện nhất bây giờ. Chuyện có thành như thế nào thì chừng mực vẫn là phải có. Để Darmil ra trận, lỡ tay giết người sẽ không tốt. Đến lúc đó, cho dù có tấm thẻ bài kia để dùng thì cũng rất khó để khởi hành kịp trong hôm nay.
Thế nên, nhiệm vụ chính của Turan hiện tại là bằng mọi cách giữ cho Darmil không làm loạn. Tiếp đến, chỉ có thể nhờ Kull rồi.
– Thử mà xem!
Người gác cổng hô lên, nhưng bản thân hắn ta lại không lao đến, thay vào đó là mấy người khác trong đội bắt đầu công kích. Ba đấu sĩ và một thuật sư, đội hình không quá tốt, vũ khí cũng chẳng phải là loại có phẩm chất hay cấp độ cao. Chênh lệch thật sự có hơi lớn.
Kull dễ dàng tránh né đòn công kích của hai đấu sĩ nhào tới trước tiên, dùng chân đạp một tên té chúi nhũi, tên còn lại thì bị cậu ta gạt chân cho nằm ngả ngửa trên đất, chẳng biết sống chết.
Tên đấu sĩ thứ ba lúc này mới lao tới, thấy đồng đội của mình dễ dàng bị hạ gục thì phát hoảng, tay chân luống cuống, làm thành bổ một rìu chẳng có bao nhiêu lực. Vậy nên Kull lập tức bắt ngay cơ hội tuyệt vời ấy, đưa con dao găm của mình, chặn đứng đòn bổ của đối phương một cách dễ dàng. Nhìn vào, cũng là có chút ấn tượng.
Trong lúc ấy, Kull vẫn còn chưa có quên mất tên thuật sư. Cậu ta quay đầu nhìn sang, dùng tay còn lại chỉ về phía đối phương. Rồi cậu ta tặc lưỡi, bảo:
– Cẩn thận đấy. Bùa chú không dễ sử dụng như vậy đâu.
Tên thuật sư đang vội vàng truyền ma năng và nguyên khí theo đúng cách thức để mà kích hoạt tấm bùa mình đang cầm, nghe vậy thì có bối rối trong giây lát. Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Hắn ta vẫn còn rất tự tin vào năng lực bản thân.
Nếu Turan không nhầm, đó là một tấm bùa phép ‘Thổi lửa’, cấp độ hẳn là vào khoảng 10. Nó chẳng có ý định dùng tới kỹ năng chủ đạo của mình, nhất là đối với những thứ bản thân có thể tự nhìn thấy được.
Sử dụng phép ‘Thổi lửa’ vào lúc này, cho thấy rõ rằng tên thuật sư chưa có nhiều kinh nghiệm trong chiến đấu với du hành giả. Có lẽ là thuộc lớp người sau khi quá mệt mỏi vì những chuyến săn giết quái thì được chiêu mộ vào đội gác cổng. Du hành giả như thế này không hiếm. Dù sao thì cũng giảm bớt nguy hiểm và áp lực, tiền lương lại là không ít.
Du hành giả phần lớn đều sẽ dừng lại ở giới hạn Thần cấp 5. Những ai vượt qua được mức đó, kì thực quãng đường tiếp theo có thể đi được cũng chẳng có bao xa, nhưng hoàn toàn có thể dựa vào thời gian dài săn giết quái cấp thấp, tích lũy Thần tinh một cách chậm rãi mà nâng cao Thần cấp đến giới hạn kế tiếp – Thần cấp 10. Có điều, nếu là theo cách này mà đi đến, năng lực chiến đấu chỉ có càng lúc càng bị mai một mà thôi.
– Ồ. Tệ thật đấy.
Kull thốt, vội vàng cúi người, đạp mạnh chân tránh đi. Ngọn lửa thổi bùng đến không thể xem thường. Bản thân cậu ta là một sát thủ, chuyên về tốc độ chứ không phải là khả năng chống chịu. Trúng một đòn thổi lửa, chưa kể đến sát thương lớn, còn sẽ gây ra bỏng – một trong những loại trạng thái xấu tồi tệ nhất, vừa khiến du hành giả nhận thêm sát thương khi trúng đòn, mỗi khi bản thân ra đòn cũng phải chịu thương tổn, mà còn là khiến cho trạng thái bỏng càng nặng thêm.
Kull tránh được, đám đấu sĩ ba người thì lại không được như vậy. Bọn họ chìm trong ngọn lửa màu vàng cam, phát ra những tiếng kêu đau đớn. Bị lửa đốt, dù cho có mặc lớp giáp thật dày cũng là không thể gánh chịu được. Dù sao thì, trạng bị của họ vốn chẳng phải là loại tốt.
– Đây không phải do tôi nhé!
Kull đối với tên gác cổng lúc đầu thốt lên. Cậu ta có lẽ là cố tình chọc tức đối phương, tạo cơ hội cho bản thân, nhưng cũng có thể chỉ đang đơn thuần đùa vui mà thôi.
– Đồ ăn hại!
Tên gác cổng mắng một tiếng, chân bước hờ tới trước, lại đột ngột rụt về. Hắn ta sợ, thật sự. Cảnh tượng ba người đấu sĩ đang bị thiêu đốt rơi vào trong mắt không hề dễ chịu gì, còn là kèm theo tiếng kêu thê thảm. Lúc này nên có một y thuật sư hoặc bất kì chức nghiệp nào khác chuyên về trị liệu đứng ra cứu giúp. Tiếc là không có một ai. Ở thành Nortre này, tìm được một người như thế quả thật là điều xa xỉ.
Có điều, chết thì cũng không đến mức. Chỉ cần họ trong vòng một tiếng đồng hồ được đưa kịp đến điểm trị liệu thì liền có thể sống sót. Bản thân du hành giả, sức sống vốn đã cao hơn người bình thường rất nhiều rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT