Cả người Turan giật nảy một cái, đưa nó trở về với thực tại. Không mất quá lâu để nó nhận ra rằng mình vừa gục đi, nằm dài trên bàn.

Ngẩng đầu nhìn lên, Turan thấy được hai người đồng đội vậy mà đang ngồi chơi bài với nhau. Đúng thật là không xem đội trưởng của mình ra gì, dù thật lòng thì bản thân nó cũng chẳng nghĩ ra được rằng họ nên làm gì.

Thấy Turan đã tỉnh, Kull vội úp bài trên tay xuống, quay sang chờ đợi đội trưởng lên tiếng. Chần chừ trong giây lát, Turan hỏi:

– Lần này thì bao lâu?

Cảm giác thật sự là không ngắn.

– Gần hai giờ. – Kull đáp – Nếu không phải cậu tỉnh lại, chúng ta sẽ tốn không ít tiền gia hạn thời gian dùng phòng khách.

– Gia hạn đi.

Turan quả quyết bảo. Kull nghe xong, nhún vai, rồi cũng chạy đi làm công việc được giao.

Turan ngồi dậy, vươn vai mấy cái. Cả người của nó mệt mỏi một cách lạ thường, tinh thần thì lại tỉnh táo, hoàn toàn không phù hợp với những gì nó vừa trải qua. Có lẽ là do bản thân vừa được nghỉ ngơi đi, mà nằm dài trên bàn thì cơ thể mệt mỏi cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng mà, càng nghĩ lại càng không hợp lý. Du hành giả Thần cấp như Turan, vốn không nên chỉ vì hai tiếng đồng hồ ngủ sai tư thế mà mệt mỏi.

Thôi thì bớt nghĩ vẫn hơn. Tránh đau lòng.

Mười một miếng ngọc dưỡng thần đã bị Turan phung phí như thế, lại không thể thắp sáng được thêm bất kì đốm sáng tinh thần nào cả. Mặc dù cũng chẳng phải là hoàn toàn vô ích. Ít nhất nó có thể xác định rằng mười một miếng ngọc dưỡng thần là không đủ, mười hai miếng có lẽ sẽ khác. Ý nghĩ này nghe qua thì ngu ngốc, chỉ có bản thân đã trải qua như Turan mới thấy độ khả thi cao đến thế nào.

“Xem chừng, cuộc gặp với vị y thuật sư kia là không thể tránh khỏi rồi.”

Có một điều mà Turan vẫn chưa hiểu được là, đống năng lượng tinh thần kia đã đi đâu. Nó chỉ nhớ nổi rằng chúng phủ lấy khắp người mình, từng chút cắn xé cơ thể nó thành từng mảnh. Mọi thứ cứ thế dần trở nên nhạt nhòa, bao gồm cả ý thức. Và giờ thì nó ở đây.

Năng lượng tinh thần từ mười một miếng ngọc dưỡng thần, có nghĩ kiểu gì thì cũng không thể tự động tiêu hao trong vòng hai giờ được. Hẳn là đã có thứ gì đấy hấp thụ, hoặc kiềm chế chúng.

Giống như là viên đá màu xanh lam chẳng hạn. Turan chỉ nghĩ được đến đấy mà thôi. Nhưng gì thì gì, việc tìm hiểu giờ có thể để sang một bên. Nó nên tập trung vào những điều trước mắt đã. Như lời Kull đã nói, gia hạn thời gian dùng phòng khách là tốn không ít tiền.

Chờ đến khi Kull quay trở lại và ngồi ngay ngắn vào bàn, Turan mới lên tiếng:

– Darmil, vậy là cậu đã thăng đến Thần cấp 12 rồi?

Nó chỉ đơn giản là hỏi xác nhận, cũng không phải thông qua kỹ năng chủ đạo của mình. Vừa mới hội họp, điều đầu tiên mà Darmil làm chính là khoe khoang về Thần cấp bản thân. Có lẽ là do bị Kull thúc giục đi.

Turan đối với Thần cấp của Darmil lúc đầu không có ấn tượng, chỉ chúc mừng vài câu. Giờ nghĩ lại, tốc độ thăng Thần cấp của cậu ta quả thực không chậm chút nào, còn là hoàn toàn ngược lại. Hẳn là vì nó vô thức đem bản thân mình vốn đã Thần cấp 14 mà so sánh nên nhất thời không cảm giác được.

– Đúng vậy, Turan.

Darmil đáp, gương mặt vui vẻ hẳn lên. Cậu ta đối với chuyện này vẫn luôn thấy rất đáng tự hào. Dĩ nhiên, khoe khoang vẫn là một câu chuyện khác. Nếu không phải do Kull, trước mặt Turan, cậu ta đã sớm đổi thành quyết tâm phấn đấu rồi. Đến cùng, nản chí hay buồn bã là không thể nào xảy ra.

Việc có liên quan đến Darmil, nhìn chung chỉ có một: cần sắp đặt cuộc hẹn với quân đoàn Ungreilt. Trước đấy, Turan còn lo lắng rằng Darmil gặp đối phương sẽ gây ra những ảnh hưởng như thế nào, giờ xem ra, bản thân cậu ta mới là thứ có ảnh hưởng lớn nhất, đáng quan tâm hơn cả.

– Dạo gần đây cậu có nghe tin gì từ gia đình không?

Turan quyết định hỏi thẳng. Nếu phía nhà Altoris vẫn còn không có hành động nào, nó sẽ phải là người dấn bước, ép họ bày tỏ thái độ.

Niềm vui của Darmil nhanh chóng tan đi, nhưng cậu ta cũng chẳng biểu thị chút cảm xúc tiêu cực nào, rất điềm tĩnh đáp:

– Không có. Nhưng mà, tôi cảm giác mình sẽ sớm gặp lại họ thôi.

Turan gật nhẹ đầu xác nhận. Mặc dù nhà Altoris có khả năng thật sự không để ý tới chuyện này, nó vẫn nên cẩn thận làm việc thì hơn.

– Chúng ta sẽ có thời gian một tuần, bao gồm cả cậu Kull.

Turan nói, quay sang nhấn mạnh với Kull. Cuộc gặp chỉ cần có mặt Darmil, nhưng sự chuẩn bị phía sau thì cần nhiều hơn thế. Lúc này đây, cái cảm giác thiếu thốn nhân lực mới thể hiện rõ, khiến nó thật không an tâm. Kull giờ nếu còn bị phân tâm bởi những việc khác, sẽ làm rất nhiều tính toán của nó bị ảnh hưởng.

– Sau một tuần, chúng ta sẽ di chuyển tới thành Kyrult. Một trong số những việc quan trọng cần làm ở đó là cuộc gặp của Darmil với quân đoàn Ungreilt. Phía bên đối phương đã xác nhận chuyện này, và mặc cho họ là cả một quân đoàn lớn mạnh, tổ đội chúng ta vẫn không hề nằm ở thế yếu, hiểu chứ?

Hai người đồng đội vô thức gật đầu. Họ phản ứng như thể bản năng vốn không dám trái lời vậy.

Kull hẳn là đủ khả năng biết bản thân cần làm những gì. Turan về cơ bản cũng chỉ cần cậu ta bớt làm loạn, sớm dọn dẹp mấy mớ rắc rối liên quan, tránh để ảnh hưởng tới cuộc gặp vào tuần tới.

Về phần Darmil, Turan e là nó cần chỉ dẫn cậu ta cụ thể một vài điều. Dù sao, đối phương gặp là cậu ta, cũng không phải nó, nhiều vấn đề không thể cứ để nó ra mặt thay. Còn chuyện bản thân Turan là người có quyền quyết định sau cùng, hẳn là hai bên đều đã sớm rõ ràng.

Mặt khác, tại thành Kyrult, Turan có một nơi cần phải đến: Naveur. Hầu tước Ferrmen cách đây không lâu đã giao quyền sở hữu của nơi này cho nó, hứa hẹn nhiều điều thú vị.

Mục đích cơ bản chỉ có lẽ chỉ giới hạn ở mức dò xét. Naveur nhiều khả năng là cách mà hầu tước thể hiện quan điểm của mình thay cho lời nói trực tiếp. Dù sao thì, có nhiều thứ, rất khó mô tả thành lời, quan trọng hơn nữa là cần phải chứng minh là thật.

Cuộc họp bàn kéo dài thêm hơn tiếng đồng hồ nữa thì mới kết thúc. Nội dung ngoài cuộc gặp của Darmil với quân đoàn Ungreilt thì chủ yếu xoay quanh mấy vấn đề thường gặp của một tổ đội thông thường, như chi phí, địa điểm săn quái, kế hoạch càn quét phó bản, các đối tượng và tổ chức có thể và không thể giao lưu, vân vân.

Kì thực, một tổ đội là rất hiếm khi phải bàn về mấy vấn đề kể trên, tần suất cao lắm là một lần mỗi tháng. Tổ đội Turan khác biệt, vì các thành viên đều thăng Thần cấp quá nhanh, cộng với tình thế thay đổi liên tục, nên thường xuyên cập nhật là không thể tránh khỏi.

Những lúc như vậy, Turan lại muốn có một người thay mình thực hiện công việc quản lý này. Đáng tiếc là cho đến giờ, vẫn chỉ có mỗi mình nó mà thôi.

Rời khỏi ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn, Turan di chuyển thẳng đến cổng phía nam của thành Nortre. Từ đây đi về hướng nam đông nam hơn hai trăm cây số chính là thành Junil. Thành Junil về cơ bản không có gì nổi bật, thường chỉ được xem là một nơi dừng chân cho các du hành giả muốn tiến xa hơn về phía đông nam, cụ thể là thành Loirah – tòa thành nổi tiếng với sự tập trung lượng lớn quái cấp cao quanh mình.

Nhờ đặc điểm này, thành Loirah trở thành nơi mà các quân đoàn lớn mạnh ưa thích. Ở đó, chỉ cần chiếm được quyền quản lý một khu vực nhất định là có thể khiến thực lực tổng quan của quân đoàn tăng trưởng nhanh chóng và ổn định theo thời gian.

Vì nguồn lợi hấp dẫn này, nơi đây khó tránh khỏi xảy ra tranh chấp nảy lửa, thậm chí kéo theo cả không ít thế lực đến từ đất nước láng giềng – vương quốc Danlion. Dĩ nhiên, trắng trợn hành động trên đất người khác là họ không dám, nhưng chẳng có gì ngăn được họ hợp tác với các thế lực trong nước.

Nữ y thuật sư kia hẹn gặp ở thành Junil cũng không phải là không lý do. Trong thời gian chờ đợi Kull đến từ thành Tailor thì cô ta đã sớm có thể kéo đủ người của mình từ thành Loirah, hoặc thậm chí là ở những nơi xa hơn nữa.

Hiện giờ, vẫn còn khá sớm so với giờ hẹn khởi hành. Darmil và Kull được Turan cho phép chuẩn bị hẳn một tiếng đồng hồ, chủ yếu để họ có thể xử lý những công việc còn dang dở ở đây cho phù hợp với những thay đổi đã bàn.

Về phần bản thân, thành thật thì có thể nói rằng Turan đang khá rảnh rỗi. Một tiếng đồng hồ này chính là khoảng thời gian quý báu hiếm hoi của nó.

Vậy nên, Turan quyết định ghé vào một quán nước ven đường ở gần cổng thành phía nam. Tại đây, nó sẽ nhâm nhi một ly cà phê nóng, làm tỉnh người và thả lỏng suy nghĩ trước khi bắt đầu chuyến hành trình dài hơn hai trăm cây số, đi qua những bãi quái hung tợn, và chắc chắn không thể tránh được màn đêm buông xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play