Chuyến du hành của Kull và Darmil cứ thế kéo dài đến gần trưa thì phải tạm dừng. Nguyên nhân hoàn toàn nằm trong dự tính: số quái trong khu vực đã bị tiêu diệt hết cả. Từ giờ, muốn đợi cho đám quái bắt đầu xuất hiện lại cũng phải mất đến một tiếng đồng hồ, thậm chí nhiều hơn.
– Năng suất làm việc của chúng ta càng ngày càng cao nhỉ?
Kull đùa một câu, nhưng nhìn người đồng đội của mình không mấy hứng thú thì nhanh chóng dẹp bỏ ý định ấy. Cậu vốn đã đoán trước tình huống như hiện tại, nhưng vì tổ đội chỉ có hai người nên đánh dấu khu vực săn giết quái không thể quá nhiều được.
Tất nhiên, Kull và Darmil luôn có thể di chuyển sang khu vực khác bất chấp có du hành giả nào ở đấy hay không. Đến cùng, việc đánh dấu ở ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn chỉ mang tính hỗ trợ chứ không hề áp dụng bất kì phương thức cưỡng chế nào. Nếu không thì ngay từ đầu đã chẳng có mấy vụ xung đột xảy ra.
Nhưng khi làm như vậy, hai người sẽ phải đối mặt với nguy cơ mang tiếng xấu và bị các du hành giả khác nhằm vào. Sự tình có thể còn nghiêm trọng đến mức khiến các quân đoàn và hội nhóm lớn nhúng tay nếu bị đánh giá là ảnh hưởng tới lợi ích của họ.
Đây là hoàn toàn khác biệt với việc bất đắc dĩ đi ngang qua mà kéo theo đám quái rồi đành phải diệt sạch hòng đảm bảo an toàn bản thân. Mặc dù kết quả của cả hai trường hợp chẳng khác nhau bao nhiêu, nhưng mọi người thường cũng chỉ cần một cái lý do thỏa đáng để dựa vào mà thoái thác trách nhiệm. Hay nói đơn giản hơn thì, phải khiến đối phương còn có chỗ để làm một cuộc hòa giải, cũng tức bao gồm việc đền bù. Lợi ích đủ lớn, chẳng ai lại đi từ chối cả.
Do dự một hồi, Kull mới lên tiếng:
– Sang đằng kia xem thế nào.
Đang nói, cậu chỉ tay về phía xa, có thể trông thấy một đám Hề cục súc đang hoạt động. Nếu như Kull không có nhớ lầm thì chỗ này chưa có ai đánh dấu cả, ít nhất là cho tới khi cậu rời ủy ban Đại Thánh Tôn hiệp đoàn.
– Được.
Darmil lập tức đáp ứng. Đối với cậu ta, có thể du hành liền là chuyện tốt. Mấy vấn đề lặt vặt khác, vẫn ít quan tâm đi thì hơn. Dù sao thì, cơ bản là không hiểu nổi, càng nghĩ nhiều càng nhức đầu.
Nhờ đấy, chuyến du hành của Kull và Darmil được tiếp tục. Mọi chuyện diễn ra êm xuôi tới giữa trưa thì phiền phức xuất hiện.
Đối phương là một tổ đội du hành giả tám người có Thần cấp trung bình trong khoảng từ 8 tới 10. Dựa vào phản ứng của một số thành viên, Kull có thể nhận ra là họ cũng không có đánh dấu khu vực này, thậm chí có khi là cùng chung suy nghĩ với mình.
Cuối cùng, sau một hồi bàn tính, chàng trai xạ thủ có vẻ là đội trưởng liền tiến lên, hỏi chuyện:
– Hai người không có tổ đội sao?
Câu hỏi tương đối nhạy cảm. Mặc dù thực tế chỉ có mỗi Kull và Darmil ở đây, nhưng nếu thành thật xác nhận thì chẳng khác nào tự đưa bản thân vào vị thế yếu hơn. Đối phương có lẽ cũng không muốn làm khó, tuy nhiên rất nhiều thứ vẫn là nên tránh.
Nghĩ rồi, Kull bước tới trước, cất tiếng:
– Mọi người đến đây có việc?
Cậu trực tiếp bỏ qua câu hỏi của đối phương. Như vậy cũng không tính là thông minh, nhưng giờ vốn chẳng phải lúc để tâm tới chuyện đó. Bất đắc dĩ, nhờ Darmil ra tay là ổn.
– Việc dĩ nhiên chỉ có một. – chàng trai đáp một cách qua loa, lại bảo – Nếu không ngại, cùng hợp tác một đoạn đi. Thành quả có được, chia theo đầu người.
– Không cần thiết.
Kull từ chối ngay. Chưa kể chuyện ăn chia như thế là không hợp lý, có thần Istrant mới biết trong đầu tên du hành giả này là đang toan tính cái gì.
Mục đích của Kull cho tới giờ cũng chỉ có để cho hai bên hướng về hai phần khác nhau của nơi này mà hoạt động, chẳng ai phiền đến ai. Nếu đối phương muốn đánh nhau một trận thì còn tốt, vấn đề là họ rất có chừng mực. Cưỡng ép chiến đấu mặc dù vẫn có thể, nhưng không phải lựa chọn hay.
Darmil hành động là dựa theo cảm tính. Cậu ta đúng là sẽ ưu tiên đồng đội của mình, tuy nhiên, trắng trợn cướp đoạt và đánh giết chẳng nghi ngờ gì sẽ gây ra ảnh hưởng xấu.
Vậy nên Kull mới đánh giá chuyện này thật là phiền phức. Tổ đội du hành giả này nếu là những người đã đánh dấu khu vực, sau đó vì bị xâm phạm lợi ích mà đòi bồi thường, làm lớn lên thành đánh nhau một trận thì đã đơn giản.
– Hai người không cần căng thẳng. – chàng trai xạ thủ cười bảo, không có vẻ gì là sẽ dễ dàng từ bỏ – Chúng tôi là tổ đội Lá vàng rơi, hẳn là cậu có nghe qua rồi, đúng chứ? Được cùng chiến đấu, hỗ trợ các du hành giả gặp nhau trong lúc du hành luôn là niềm yêu thích của chúng tôi.
Vấn đề là, Kull chưa từng nghe qua tổ đội nào có tên như thế. Không loại trừ khả năng rằng thông tin của cậu có thiếu hụt, nhưng đáng tin cậy hơn vẫn là đối phương đang nói dối.
Tuy nhiên, còn chưa để cho Kull nghĩ xong, Darmil đã lên tiếng:
– Tôi có biết mọi người.
– Thật tốt. – chàng xạ thủ đáp – Nếu vậy, cậu sẽ cân nhắc chứ?
Kull vẻ ngờ vực nhìn đối phương một chút, xong lại nhìn Darmil. Ánh mắt sáng lên kia cho thấy rằng cậu ta đang vui vẻ, háo hức lắm. Tình hình này, chuyện hợp tác săn giết quái e là không tránh khỏi rồi. Quả thật là bất ngờ.
Thế nhưng chuyện diễn ra tiếp theo lại càng khiến Kull bất ngờ thêm nữa.
Truyện Truyện Teen– Cùng tôi đấu một trận.
Darmil lớn tiếng bảo, chừng sợ rằng đối phương không nghe được lời mình. Và như để tăng thêm độ tin cậy cho bản thân, cậu ta còn nâng thanh đại kiếm lên, huơ qua lại vài cái tỏ ý đã sẵn sàng.
– Ừm… Không đến mức… chứ?
Anh chàng xạ thủ gượng cười hỏi. Hắn ta hẳn không biết chính mình đã làm gì đắc tội Darmil. Cả Kull là đồng đội cậu ta đây còn không biết nữa là.
Nhưng vài giây sau, trông vào cái bầu không khí có phần quen thuộc này, Kull liền hiểu. Darmil nhiều khả năng là đã nghe qua không ít tiếng tăm về tổ đội Lá vàng rơi, rằng đối phương là một tổ đội với những du hành giả mạnh mẽ, hoặc điều gì đó gần như vậy. Kết quả cho đến giờ khá là dễ đoán: cậu ta muốn thử sức mình, thách đấu một trận.
Tuy nhiên, trong lúc du hành, chẳng có mấy du hành giả sẽ chịu chấp nhận một lời thách đấu cả. Chiến đấu với quái không phải là chuyện đùa, hơi sơ sẩy chút liền sẽ hối hận, nên việc hao phí sức vì một trận đấu là không được phép xảy ra. Nếu muốn đấu, hai bên hẹn một dịp thuận tiện sẽ tốt hơn.
Kull mỉm cười. Cậu biết giờ mình cần phải làm gì. Trước tiên, là không để cho đối phương có cơ hội trốn tránh.
– Hai đánh với tám, không quá đáng nhỉ? – Kull cười bảo.
Lời này, đối với Darmil chỉ như đang mô tả tình hình thực tế. Bản thân cậu ta cũng rất trông chờ vào việc đương đầu với thử thách, càng khó khăn tốt. Dù sao thì Darmil luôn cảm thấy một mình mình là đủ để đánh bại toàn bộ đối phương.
Nhưng vào tai tổ đội Lá vàng rơi liền không giống. Đây là trắng trợn muốn gây xung đột với họ. Đối tượng mình muốn cùng hợp tác săn giết quái giờ lại đòi đánh một trận, còn là không câu nệ chênh lệch đánh một trận, rõ ràng là không thể xem thường. Huống hồ chi, chính Darmil lại đang cầm thanh đại kiếm mang đầy tính đe đọa kia của mình vung ngang, chiến ý nổi lên càng lúc càng cao.
Anh chàng xạ thủ ở gần nhất, nhưng có vẻ lại là người duy nhất còn giữ được tỉnh táo. Những thành viên tổ đội khác đã tiến vào trạng thái cảnh giác cao độ, sẵn sàng tấn công, hẳn là vì lo lắng cho đội trưởng đi.
Nghĩ đến, Kull và Darmil vẫn chưa hề nói gì về tổ đội của mình. Xét lời vừa nãy của cậu, hoàn toàn có thể suy diễn thành đã chuẩn bị một đợt phục kích.
Du hành giả với nhau, luôn là có sự đề phòng và dè chừng như vậy. Dễ dàng tin tưởng kẻ khác, không khác gì tự đưa bản thân vào mồm đối phương, mặc cho xâu xé, cắn nuốt. Tổ đội Lá vàng rơi bảo rằng yêu thích cùng chiến đấu với du hành giả khác, Kull là không thể nào tin tương được. Đó có chăng là cách thức họ mô tả lại việc mình dùng sức ép để bóc lột công sức đối phương như thế nào mà thôi.
Tóm lại, nếu họ không phải là kẻ xấu, chính chúng ta làm kẻ xấu là được. Chịu thiệt là không bao giờ được Kull chấp nhận.
– Mọi người bình tĩnh-
– Nói có hơi nhiều rồi đấy.
Kull gằn giọng, đồng thời nghiêng người nhào về trước với con dao găm sắc lẻm trong tay và một tấm bùa đang được kích hoạt ở tay còn lại. Xạ thủ đang ở ngay trước mặt, bỏ qua thật không xứng làm một sát thủ chút nào.
Chàng xạ thủ xì một tiếng, đạp mạnh chân, cũng rút ra một quả lựu đạn ném về trước. Có điều động tác quá chậm, còn chưa có đi được bao xa thì mũi dao nhọn hoắt của Kull đã đâm tới.
Âm thanh va chạm chói tai vang lên. Kull cảm giác được mình vừa đâm vào thứ gì đó rất cứng, và nhanh chóng nhận ra rằng đó là một lớp màn chắn màu vàng đất. Thuật sư của đối phương đã ra tay.
Chẳng những vậy, thông qua vùng lĩnh vực đã phủ rộng, Kull còn phát hiện một lượng ma năng lớn đang được tập trung lại. Họ đã không thể nhẫn nhịn thêm được nữa.
Hai bên, giờ chính thức là địch.