Đột nhiên, từng tiếng ầm vang truyền đi đánh vào ngực Turan đau nhói, khiến nó bừng tỉnh, suy nghĩ cũng bị cưỡng ép gián đoạn.

Đó là tiếng cười, phát ra từ ngọn núi khổng lồ kia. Turan không kiềm chế được, cũng bật cười theo trông như điên loạn, nghe thành vô cùng ghê rợn.

– Ra là con chuột nhỏ nhà ngươi. Sao? Đã không ưa được sự tồn tại của ta ở thế giới này rồi?

Turan ôm lấy đầu mình, cố làm dịu đi cơn đau gây ra bởi từng tiếng ầm vang của ngọn núi kia. Rồi nó một tay bám vào thân cây bên cạnh, đứng đậy một cách khó khăn.

– Ăn nhờ ở đậu thì đừng có mà ra vẻ.

Thần Fyratr gắt lên. Dù vậy, có thể dễ dàng thấy được rằng cô ta phải cố hết sức mới cất lên được lời như thế.

Lại một tràng cười ầm vang được đánh ra từ ngọn núi màu xám đen kia. Bị bất ngờ, Turan suýt nữa thì gục mất, chỉ kịp ôm chặt lấy thân cây mà chịu đựng.

– Phải. Là ta đây quá thiếu lễ độ rồi. Ngươi…

Âm thanh từ ngọn núi phát ra được đoạn thì ngừng lại. Turan liếc mắt nhìn thì thấy những thân cây to lớn sải dài ở hai bên đang nhanh chóng co rút đi, ngọn núi cũng bắt đầu cuộn lại thành như một quả bóng màu đen khổng lồ.

Rồi quả bóng đó biến nhỏ dần, như bị thứ áp lực vô hình nào đấy ép chặt, cho đến tận khi kích thước của quả bóng đó dần như mất hút trong tầm mắt của Turan thì lại bất ngờ xuất hiện ở cách nó chỉ chừng trăm mét, hay cụ thể hơn là cách thần Fyratr không tới năm mét.

Trong lúc Turan vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì quả bóng kia lại biến đổi lần nữa.

Đầu, hai tay, đôi chân, bộ giáp, cặp sừng,… từng thứ một lần lượt mọc ra. Turan ngớ người, giương mắt nhìn chằm chằm không dám chớp. Cuối cùng, thứ mà nó thấy được, chính là một con người, chính xác là một sinh vật có hình dáng giống như con người, với một vài đặc điểm khác biệt, nổi bật hơn hết chính là cặp sừng xám đen hơi cong và nhọn hoắt.

Hắn ta có đôi mày dày, mắt xếch, tròng mắt màu xám đen và con ngươi đỏ rực chừng như muốn bốc lửa. Mũi hắn ta hơi cao, hai má có chút hóp vào, môi dày màu đen, tai thì nhọn ở chóp. Làn da hắn ta ngả sang màu xám, thân hình thì cao lớn, lại gầy nhưng trông vào rất có sức lực, nhất là khi cánh tay khẽ chuyển động, có cảm giác rằng nếu bị một thanh sắt chặn lại cũng sẽ dễ dàng bẻ gãy, thậm chí vỡ nát.

Hơn tất cả, hắn ta chỉ đứng ở đó, cười nhếch mép, Turan lại thấy như cả thế giới này sắp sụp đổ, chỉ bởi vì nụ cười ấy.

“Ảo giác sao? Hay là mình bị đánh cho ngốc mất rồi”

Suy nghĩ là vậy, Turan biết chắc rằng chính mình nhìn thấy là sự thật. Sự tồn tại trước mặt nó, vượt xa tầng thứ mà nó có thể cảm nhận được.

Đó, chính là Deln.

– Vẫn chưa đủ.

Thần Fyratr cất tiếng, vẻ khó chịu.

Deln vươn vai, lại đưa tay xoa bóp hai vai mình cho thoải mái, xong mới bảo:

– Không có cách. Thêm nữa thì rất phiền phức, mà ta thì không ưa thích phiền phức. Ta thích đập tan nó hơn. Hoặc là, thiêu rụi cũng được. Đều như nhau cả.

Giọng Deln hơi khàn và nặng, có lúc thì lại thành trong trẻo. Có vẻ như hắn ta không thường ở dạng này nên cách nói chuyện cũng khó mà kiểm soát. Nhưng ít nhất thì giờ Turan đã không còn bị ảnh hưởng quá nhiều bởi vài lời nói nữa. Nhờ vậy, nó có thể tranh thủ quan sát xung quanh cũng như đánh giá tình hình hiện tại.

Hai người đồng đội của Turan giờ đang khụy một chân gục trên đất, mặt mày nhăn nhó, rõ ràng là không dễ chịu gì. Điều đáng ngạc nhiên là họ chỉ có Thần cấp 5, vẫn có thể cầm cự được tới mức này, thế mà bản thân nó thì lại vô cùng chật vật, quả không xứng đáng là một người đội trưởng có Thần cấp 8.

Nhìn sang đám yêu tinh ở đối diện, họ cũng không khá hơn Darmil với Kull là bao. Có vẻ như trước áp lực của Deln, nhưng cá thể chênh lệch nhau vài Thần cấp đều là không có khác biệt.

– Thế, ngươi có việc gì ở đây? – Deln nói tiếp – Muốn gây phiền phức cho ta? Đừng tưởng rằng ở nhờ thế giới của các ngươi thì ta không dám làm một trận diệt thế.

Thần Fyratr không đáp ngay, liếc mắt nhìn quanh một lượt. Hồi lâu, cô ta cất tiếng:

– Hừm. Ta mới không rảnh như vậy.

– Không rảnh?

Deln thốt, mày nhăn lại, ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh.

– Không rảnh thì cút khỏi đây!

Cùng với lời đó, hắn ta mở trừng mắt mình, con ngươi màu đỏ rực liền bừng sáng lên.

Turan thấy nóng. Không phải dạng nóng bức do ánh nắng mặt trời thiêu đốt da thịt mà chính cơ thể nó như đang bốc cháy. Nhưng lạ là Turan lại không thấy có lửa trên da mình, cảm giác nóng rát thì vẫn tồn tại. Đưa mắt nhìn quanh, nó lại ngạc nhiên phát hiện rằng một vài cái cây ở gần Deln đã bốc cháy.

– Đừng có mà dọa nạt.

Thần Fyratr trầm giọng, vung tay sang ngang. Một cơn gió lốc lập tức được thổi tới. Cơn gió là rất mạnh, nhưng vẫn mất một lúc mới khiến những cái cây cháy kia tắt đi, còn sự nóng rát muốn cháy da cháy thịt thì không hề bị ảnh hưởng.

– Khí thế có hơi kém rồi. – Deln nói – Nếu ngươi đến đây chỉ với chút lực lượng này thì nên biến đi sớm. Ta không rảnh dây dưa với tên nhóc như ngươi.

Thần Fyratr không nhịn được dấn một bước về trước, nhưng rồi cũng không có bước thêm.

– Ta có chuyện quan trọng cần bàn với ngươi. – thần Fyratr nghiêm giọng.

Deln nhướn mày, lắc nhẹ đầu, bảo:

– Giữa ta và ngươi không có gì để nói. Nếu muốn thì gọi chị ngươi tới đây, ta còn có thể xem xét được.

Thần Fyratr bậm môi, nghĩ một lúc mới nói:

– Không cần phiền phức như vậy. Ta có thể thay mặt-

– Cô không thể.

Deln cất giọng không có vẻ gì là dùng sức, nhưng đến tai nghe lại như tiếng gầm của một cơn bão lớn đang chực cuốn phăng cả tòa nhà cao tầng.

Thần Fyratr nghe thấy, cổ hơi rụt lại, cả người run lên một đợt, bước chân theo đó cũng như một phản xạ mà bước lùi về. Mặt cô ta trở nên nhăn nhó, không rõ là vì tác động của tiếng gầm kia hay là vì bức xúc khi bản thân bị áp bức.

– Ức hiếp một cô nhóc như vậy, ngươi chỉ giỏi mỗi thế thôi sao?

Một giọng nói quen thuộc vang lên, không lớn không nhỏ, nhưng lại khiến bất kì ai ở đây cũng phải chú ý đến.

Turan liếc mắt nhìn, không khỏi bất ngờ khi thấy đó là mèo Jorz. Nó gần như đã quên mất sự tồn tại của ông ta kể từ khi thấy được khung cảnh hùng hồn đáng sợ kia.

– Ồ.

Deln thốt lên một tiếng gọn gàng, con ngươi thì bừng sáng lên, đánh ra cả tia lửa. Hắn ta phấn khích, Turan đoán như vậy.

– Chuyện có vẻ thú vị hơn ta tưởng đấy.

Deln nói rồi đưa mắt nhìn về phía thần Fyratr, lại bảo:

– Vậy ra bây giờ Syneir đã thành lập chút quan hệ với Jorz rồi?

Thần Fyratr không nói gì. Cô ta biết rõ chính mình bây giờ lên tiếng chỉ khiến mọi việc càng thêm tệ, vì quan trọng nhất là kể cả cô ta cũng không nắm biết được chuyện quái gì đang diễn ra.

– Dọa nạt một cô nhóc để kiếm chút thông tin bên lề nghe không được đẹp mặt lắm đâu, Deln.

Mèo Jorz nghiêm giọng, lắc nhẹ đầu. Rồi ông ta bay đến gần Deln hơn, nói:

– Sao chúng ta không nói chuyện riêng một chút nhỉ?

Deln đơ người ra một lúc, có vẻ vì ngạc nhiên. Cười nhếch mép, hắn ta đáp:

– Không tệ. Ta cũng muốn xem xem ông có mưu tính gì.

Nói rồi, Deln vung tay lên, ở ngón tay bén lửa, vạch xéo từ trên xuống, lại sang ngang. Làm liên tục vài hành động như vậy, hình ảnh của cả hắn ta và mèo Jorz bỗng chốc trở nên mờ ảo, rồi thì biến mất, như thể chưa bao giờ tồn tại.

Nhưng Turan biết chắc một điều là họ không hề rời đi. Áp lực do Deln gây ra vẫn còn đè lên vai nó, bất kì lúc nào cũng có thể biến lớn hơn mà ép thành thịt nát.

Turan thở hắt một hơi, nhìn hai người đồng đội của mình, xác nhận họ vẫn ổn thì mới cất bước tiếp cận chiếc giường đá mà Tiffia đang nằm lên. Tuy nhiên, khi nó cách chiếc giường chỉ còn chừng năm mét thì bỗng bị một lực nào đấy đẩy ngược trở về, ngăn không cho nó tiếp tục tiến tới.

Turan nhăn mày, quan sát thì thấy dưới chân đám yêu tinh đã có tuổi đang khụy chân vây quanh Tiffia hiện lên những vòng sáng. Và khi nó càng cố tiến lại chiếc giường đá thì những chiếc vòng liền phát sáng mạnh mẽ hơn. Đây có lẽ là một loại trận pháp hay lực lượng xuất phát từ nghi thức đặc thù nào đấy, và trước khi được hóa giải thì nó sẽ không đi xa hơn được.

Thở dài một hơi, Turan đành tạm thời bỏ qua việc cứu Tiffia ra. Cô nàng hiện tại hẳn là vẫn ổn. Việc nó có thể làm lúc này chỉ là chờ mèo Jorz trở lại mà thôi.

Quay đi, Turan thấy thần Fyratr vẫn còn đứng yên một chỗ, mặt mày trắng bệch. Nó nếu không chú ý kỹ thật sự là không thể phát hiện điều đó, vì thường làn da trắng nõn của cô ta cũng chẳng khác hiện tại là bao.

Hít sâu một hơi, Turan lấy hết can đảm tiến lại gần thần Fyratr. Cô ta dù có mạnh bạo đánh nó một trận thì cũng không thể phủ nhận đã đứng ra đối đầu với Deln, mà nguyên nhân sự việc rõ ràng do nó. Thế thì không thể bỏ mặc được.

– Cô… vẫn ổn chứ?

Turan cất tiếng, vẻ e dè. Và khi nó vẫn còn đang hồi hộp chờ đợi phản hồi thì dáng người nhỏ nhắn kia chợt đổ sập sang một bên.

Phản xạ ngay lập tức, Turan chồm tới đỡ lấy thần Fyratr, rồi phải ôm sát luôn vào người vì đột nhiên phát hiện cả người cô ta mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào.

– Cô-

Turan thốt, chẳng biết nói thế nào trong trường hợp này.

– Ta… sợ quá.

Thần Fyratr thều thào bảo, giọng nghe như tiếng rên rỉ. Mặt mày cô ta méo xệch, môi bậm đến ứa máu ra chảy dài đến tận cổ. Dòng máu màu đỏ tươi bóng loáng có ẩn chút màu xanh lam ngọc, lại phát lên ánh sáng le lói màu xám bạc trông hấp dẫn cực kì.

Turan nhìn đến mê mẩn, không nhịn được kề sát miệng lại, lưỡi thè ra toan nếm thử

– Giữ chặt- ta.

Turan giật mình, hốt hoảng trong giây lát. Thần Fyratr ngất mất rồi. Việc đối đầu trực diện với Deln có vẻ như nặng nề và khủng khiếp hơn vẻ ngoài rất nhiều.

Liếc mắt nhìn dòng máu chảy dài kia, Turan tặc lưỡi, vội lấy một miếng khăn giấy lau sạch đi rồi cất lại vào túi trữ vật. Nó không hiểu chuyện gì vừa xảy ra với mình, nhưng hẳn là có liên quan tới thứ máu này.

Tuy nhiên, Turan lại không dám dùng vật chuyên dụng để lấy máu, vì thần Fyratr chắc chắn sẽ không để yên. Nếu chỉ là một lớp khăn giấy lau đi, cô ta hẳn cũng không tiện phán xét cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play