Một nhóm bốn người cùng với một con mèo di chuyển vội vàng hướng càng lúc càng sâu vào rừng hơn. Chừng mười phút sau, cả nhóm cũng tiếp cận khu vực giới hạn của tộc yêu tinh, và ngay lập tức có ba bóng hình xuất hiện chặn ở phía trước.

Là ba yêu tinh, hai nam và một nữ. Với kỹ năng chủ đạo, Turan có thể nhanh chóng xác định họ có Thần cấp lần lượt là 10, 11 và 10. Đang lúc nó còn đang xem xét nên xử lý theo hướng nào thì Kull đã ở bên tai nói nhỏ:

– Còn có thêm năm kẻ nữa.

Turan rùng mình nhẹ một đợt, nhưng cũng không có hoảng hốt quay nhìn lung tung. Nó thật sự đã không nghĩ rằng lượng du hành giả yêu tinh tộc giám sát ở vòng ngoài lại lớn đến vậy. Phải biết, nếu chỉ riêng ở đây đã có tận tám du hành giả Thần cấp khoảng 10 canh giữ thì tính luôn cả những nơi khác sẽ có không ít hơn vài chục người, thậm chí lên đến hàng trăm. Có lẽ việc vua yêu tinh phải đích thân dẫn binh rời khỏi tộc đã khiến canh phòng trở nên nghiêm ngặt hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, điều này cũng đồng nghĩa với việc đây rất có khả năng là lớp phòng thủ cuối cùng của tộc yêu tinh. Chỉ cần vượt qua được, nhóm Turan có thể đi thẳng đến chỗ Tiffia rồi giải cứu cô ta luôn mà không gặp thêm trở ngại gì.

– Natalie? Thật sự là cô?

Nam yêu tinh có Thần cấp cao nhất trong ba người bước về phía trước, thốt lên đầy ngạc nhiên.

Natalie cười một tiếng, tay vẫn ôm lấy mèo Jorz bên vai, vừa vuốt ve vừa tiến đến trước mặt nam yêu tinh, đáp:

– Lothan, chỗ này cứ để tôi. Cậu cùng đội của mình nên đến vị trí khác canh giữ. Một cây số về phía đông nam, tôi chắc là đang thiếu người, đúng không?

Nam yêu tinh được gọi là Lothan nhăn mày. Anh ta đưa mắt dò xét nhóm người phía sau Natalie một lúc mới cất tiếng:

– Bọn họ là ai? Tôi không nhớ từng gặp qua.

Trong mắt Lothan, ngoài Natalie ra thì đám người Turan đều có hình dáng bên ngoài của loài người. Dù anh ta biết rằng các yêu tinh khi làm nhiệm vụ vẫn thường hay sử dụng thuật ngụy trang, nhưng tới mức đến gần khu vực giới hạn vẫn không hóa giải thì rất đáng ngờ, nhất là trong tình hình nhạy cảm như hiện tại.

– Yêu tinh tộc có không ít. – Natalie đáp ngay – Cậu không nhớ cũng là chuyện bình thường. Xem đây là gì.

Nói rồi, cô ta nâng mèo Jorz lên, thả về trước. Con mèo cứ thế lơ lửng trước cả bọn, và điều đó ngay lập tức khiến sắc mặt Lothan trở nên hoảng hốt, rồi thành thích thú, thốt:

– Đây là… linh thú?

– Đúng vậy.

Natalie xác nhận, xong thì vỗ vỗ mấy cái lên người con mèo mập. Hiểu ý, ông ta liền cất tiếng:

– Các ngươi là yêu tinh nắm giữ khu rừng này?

Giờ thì không chỉ Lothan mà cả ba yêu tinh đều mở tròn mắt ngạc nhiên, trông vô cùng phấn khích, chừng muốn nào tới tóm lấy mèo Jorz xem đây là thật hay giả. Mất một lúc Lothan mới nhận ra lời vừa rồi là một câu hỏi, nghĩ rồi đáp:

– Không dám. Chỉ là đây là quê hương, mảnh đất sinh ra vô vàn thế hệ của bọn ta, tất nhiên phải bảo vệ, không cho phép xâm phạm. Lại nói, giờ…

Lothan lưỡng lự một hồi, quyết định không nói tiếp mà hỏi:

– Chẳng biết ngươi đến từ đâu? Xuất hiện ở đây có việc gì? Mối quan hệ với Natalie là như thế nào? Còn nữa, ngươi-

– Dừng. – mèo Jorz thốt, đưa cái chân trước của mình lên – Ta với cô yêu tinh này cũng chỉ là tình cờ gặp nhau mà thôi. Còn nguyên nhân đến đây, thì là ta bị hấp dẫn bởi sức mạnh to lớn phát ra ở sâu trong khu rừng.

Mèo Jorz tuyệt nhiên không nhắc gì tới câu hỏi đầu tiên. Lothan cũng biết chẳng nên hỏi nhiều, bèn đáp:

– Quả đúng là như vậy. Mà, những điều ngươi muốn biết, hỏi Natalie sẽ tốt hơn là ta.

– Ừm. – mèo Jorz gật gù bảo – Đã thế, không làm phiền ngươi nữa.

Nói rồi, ông ta chủ động hướng về trước tiến đến. Ba yêu tinh trở nên lúng túng trong giây lát, nhưng rồi cũng nhường đường. Họ giờ là không có lý do để cản nhóm Turan lại, càng không dám trái ý của Natalie. Nếu cô ta mà còn không tin tưởng được thì cả tộc yêu tinh này chẳng còn mấy người đáng tin nữa rồi.

– Họ vẫn còn theo sau. Ít nhất là hai người.

Bên tai Turan lại vang lên tiếng của Kull. Nó khẽ nhăn mày. Những yêu tinh này thật sự quá cẩn thận. Nếu cứ bị theo dõi như vậy, cả nhóm sẽ không thể vô cớ rời khỏi khu vực này mà tìm tới chỗ của Tiffia.

Như hiểu được nỗi lo của Turan, Natalie cất tiếng:

– Ba người bọn cậu tự mình đi tiếp. Tôi sẽ ở lại giữ chân họ. Mang theo cả con mèo này, đề phòng trường hợp còn có đội gác khác.

Đề nghị của Natalie là rất không tệ. Trước hết, khu vực này là cần có người giám sát, nếu không sẽ lập tức phá vỡ lời của cô ta rằng sẽ canh giữ chỗ này thay cho đám yêu tinh kia. Mặt khác, dù cho hai yêu tinh vẫn còn theo dõi phát hiện điều khả nghi, vẫn sẽ e ngại Natalie mà chần chừ không dám động, chỉ có thể báo tin đợi đồng đội tới mới có thể tiến lên, tức sẽ giành cho nhóm Turan được không ít thời gian. Còn lại, chính là mèo Jorz.

Linh thú có lẽ là thứ gì đấy khá đặc biệt đối với tộc yêu tinh, hoặc là cả với con người mà bản thân Turan kiến thức vẫn còn nông cạn nên không nắm biết được. Lúc mèo Jorz úp mở về Deln của khu rừng, đám yêu tinh rõ ràng đã tỏ ra lúng túng, nhưng cũng là có chút mong chờ. Dường như linh thú đối với loài rồng là có sự liên hệ nào đấy.

Tổng hợp lại, sự xuất hiện của nhóm Turan là có mắc nối với rất nhiều vấn đề, khiến cho chỉ một đám yêu tinh là không dám manh động. Khả năng bất lợi lớn nhất có thể xảy ra, là họ sẽ tìm cách báo lại cho phía trên của tộc, như các trưởng lão, hoặc thậm chí là vua yêu tinh để có thể đưa ra phương án đối phó phù hợp.

Vậy thì điều mà nhóm Turan cần nắm bắt nhất bây giờ chính là thời gian. Trước khi có đội ngũ yêu tinh mạnh mẽ tìm đến, nó cùng đồng đội của mình phải cứu ra được Tiffia, với cả thoát được ra khỏi khu rừng này.

– Được. Cô cẩn trọng.

Turan đáp, bước chân thì đã vội vàng di chuyển về trước.

– Yên tâm. – Natalie nói – Tôi cản không được họ, lại còn chẳng chạy trốn được ư?

Turan cười nhạt. Lời của cô nàng không sai, nhưng nó ngờ là cô ta sẽ thực sự chạy trốn trước khi xác định được Tiffia đã được cứu. Dù sao thì cô ta là người dám mạnh mẽ phản bội lại tộc của mình vì bạn thân, không giống kẻ sẽ bỏ chạy chỉ vì vài mối nguy hiểm.

Nhóm Turan theo chỉ dẫn của Natalie, mất gần nửa giờ mới tìm được tới nơi được cho là ngục giam của tộc, cũng chính là nơi đang giam giữ Tiffia. Suốt đoạn đường cả nhóm chẳng gặp phải một yêu tinh nào, có lẽ đã được Natalie tính toán cẩn thận. Để làm được như vậy là không dễ dàng, và thật khiến Turan phải nể phục.

– Xem ra là ở đây rồi.

Turan cất tiếng, lại nhìn xung quanh một lượt. Xong, nó nhướn mày khó hiểu. Ngay cả ở ngục giam vốn nên được canh phòng nghiêm ngặt, giờ lại chẳng có bóng dáng một yêu tinh nào. Nếu Natalie có thể tác động được tới mức độ này thì thật quá đáng sợ rồi.

– Không đúng. Kull.

Turan vừa dứt lời, Kull liền lao người chạy thật nhanh về trước với những bước chân thoăn thoắt. Dù giờ nó đã là Thần cấp 8, nhìn một du hành giả chỉ có Thần cấp 5 như cậu ta, vẫn thấy rằng khó mà bắt kịp được. Đối đầu với Kull hẳn sẽ không dễ dàng, càng chẳng nói tới chuyện bắt giữ nếu cậu ta muốn bỏ chạy.

Chốc, ở phía xa, ngay sát cửa ngục giam, Kull vẫy tay ra hiệu không có người. Lúc này, Turan cùng Darmil và mèo Jorz mới di chuyển lại gần.

Ngục giam của tộc yêu tinh nhìn từ bên ngoài trông như một mỏm đất lớn với cây cỏ và dây leo mọc chằn chịt lên trên. Nhà ngục mà nhóm Turan đang ở ngay phía trước chỉ là một trong số vài ngục giam của tộc, và theo như lời Natalie chính là lớn nhất.

Hơn hết là, Natalie đã đinh ninh rằng nơi đây đang giam giữ chỉ có một người, cũng chính là chỉ có mỗi Tiffia. Kì lạ thay, Turan hay Kull đều chẳng thể tìm thấy một bóng dáng nào ở trong ngục.

– Là bị đổi chỗ rồi? – Darmil cất tiếng.

Turan lắc đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng. Rồi nó bảo:

– Buổi hiến tế diễn ra vào giữa trưa, mà cách đó không lâu vua yêu tinh lại phải dẫn binh đi cứu con trai mình, bọn họ rõ ràng là không có thời gian làm chuyện thừa thãi ấy. Chỉ có hai khả năng: Tiffia có nhiều hơn một người giúp đỡ, đã tự mình trốn thoát được; hoặc là cô ta đã bị bắt đi hiến tế theo đúng thời gian biểu.

– Không thể nào! – Darmil thốt lên – Nếu vậy, chúng ta…

– Đừng hoảng. – Turan vội nói – Natalie không thể nào bỏ sót khả năng đó được. Có thể là có sự thay đổi cách đây không lâu.

– Nhưng… vậy chúng ta biết tìm Tiffia ở đâu?

Kull thắc mắc đúng vấn đề mà giờ Turan đang phải vắt óc suy nghĩ. Hiện tại, thời gian lại càng trở nên gấp rút hơn, mà nó thì hoàn toàn không tìm được chút manh mối nào.

– Chẳng phải cô ta sẽ bị đưa đi hiến tế ư? – mèo Jorz lên tiếng – Vậy thì đến đó sẽ gặp thôi.

– Ông biết chỗ đó? – Turan hỏi.

– Ta không biết. – mèo Jorz đáp ngay – Nhưng chỗ của Deln thì ta biết.

Turan lập tức nắm được điểm mấu chốt. Nếu Tiffia được hiến tế, vậy thì khả năng rất cao sẽ ở gần Deln của khu rừng, thậm chí có thể sẽ gặp mặt con rồng ấy luôn.

– Được. Ông dẫn đường. – Turan dứt khoát nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play