Từ lần trước xuất phủ du ngoạn đến nay đã hơn một tháng, thời gian Mặc Sĩ Lân Hiên ở chung cùng Mặc Trần ngày càng dài, hơn nữa lần trước du ngoạn cả ngày, hắn phát hiện tình cảm của mình đối với Mặc Trần không như trước kia, có lẽ là thích Mặc Trần rồi (thích thật r chứ có lẽ gì nữa). Mặc Sĩ Lân Hiên vốn là người tính tình tiêu sái, hắn nhìn thẳng vào tình cảm của mình, quyết định phải nói cho Mặc Trần biết rõ tâm ý của mình.

Gần đây bụng Mặc Trần lớn lên một chút, đã có thể trông thấy nhô lên rồi. Hiện tại thói quen mỗi ngày của cậu chính là sờ bụng. Có chuyện hay không có chuyện cũng đều theo thói quen sờ bụng, cùng bảo bảo nói chuyện, đem chuyện xảy ra mỗi ngày cùng tâm tình nói cho bảo bảo nghe, cứ như vậy trải qua một ngày.

Một hôm, Mặc Sĩ Lân Hiên nói với Mặc Trần cho phép cậu được vào thư phòng đọc sách, Mặc Trần cao hứng không thôi. Vừa ăn trưa xong liền kéo Hỉ nhi chạy tới thư phòng. Hỉ nhi ở phía sau lo lắng hô: “Thiếu phu nhân, người chậm một chút. Người còn mang tiểu thiếu gia, không thể chạy nhanh như vậy, chẳng may bị đụng vào đâu thì biết làm sao. Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân người chậm một chút!”

Vừa đi qua nơi này, Mặc Sĩ Lân Hiên cũng muốn đến thư phòng nghe được liền vội vàng chạy tới ngăn cản Mặc Trần. Mặc Trần thấy Mặc Sĩ Lân Hiên tới, thoáng dừng lại, không dám có động tác. Mặc Sĩ Lân Hiên lo lắng nói với Mặc Trần: “Có chuyện gì, chạy nhanh như vậy?”

“Không, không có chuyện gì. Ta chính là vội vã đi thư phòng đọc sách…” Mặc Trần trả lời.

Mặc Sĩ Lân Hiên nghe nói vậy còn lo lắng hơn, còn hơi có chút tức giận, không tự giác đề cao âm lượng: “Nhỡ không may bị đụng phải thì làm sao? Coi như là muốn xem sách cũng không cần gấp gáp như vậy, sách ngày nào xem chẳng được, chạy nhanh như vậy nhỡ té ngã thì làm thế nào? Ta đồng ý cho ngươi vào thư phòng, cũng không phải để làm ta thêm lo sợ!”

“Đúng, thực xin lỗi, ta không phải cố ý đâu. Chỉ vì có thể đọc sách nên quá hưng phấn. Ta, ta không phải muốn dọa huynh đâu…” Mặc Trần hơi sợ, nói nhỏ.

“Ai… Được rồi.”

Dưới tình huống còn chưa kịp phản ứng Mặc Trần liền bị Mặc Sĩ Lân Hiên ôm lấy đi về phía thư phòng, Mặc Trần lại càng hoảng sợ, vội vàng ôm chặt lấy Mặc Sĩ Lân Hiên.

Sau khi Mặc Sĩ Lân Hiên ôm Mặc Trần tiến vào thư phòng liền đóng cửa lại, cho Hỉ nhi lui xuống. Thuận thế ôm Mặc Trần ngồi vào ghế, nhìn Mặc Trần thâm tình sau đó mở miệng: “Trần Nhi, ngươi bây giờ không chỉ có mình ngươi, còn có bảo bảo của chúng ta, còn có ta.”

Mặc Trần nghe xong có chút hơi không rõ ý tứ, lại có chút không rõ nguyên nhân. Đây là lần đầu tiên Mặc Sĩ Lân Hiên gọi tên cậu, lần đầu tiên gọi lại gọi được thân mật như vậy, vì vậy ngây ngốc liền muốn mở miệng nói gì đó: “Ta, ta…” Nhưng thật sự cậu không biết nên nói gì. Lúc này, Mặc Sĩ Lân Hiên lại cắt đứt suy nghĩ cùng lời nói của Mặc Trần, dù sao Mặc Sĩ Lân Hiên từ nhỏ cũng là thiên chi kiêu tử (con cưng của trời), chỉ có người khác lấy lòng hắn, tại phương diện tình cảm lại càng không cùng những người khác nói qua những lời này, vì vậy thoáng có chút ấp úng nhưng lại chăm chú mà nghiêm túc nói: “Ngươi bây giờ chính là vì bảo bảo, vì, vì ta, ngươi cũng phải chăm sóc tốt thân thể chính mình, không thể giống như trước kia được. Vừa rồi trông thấy ngươi như vậy, chạy nhanh như vậy, ta rất lo lắng. Đáp ứng ta, về sau không được như vậy.”

Mặc Trần lần đầu tiên thấy Mặc Sĩ Lân Hiên khẩn trương với mình như vậy, nhìn thấy hắn biểu lộ lo lắng, nội tâm Mặc Trần cũng có chút ê ẩm. Cậu cảm thấy mình đã làm việc xấu, hại Mặc Sĩ Lân Hiên lo lắng. Vì vậy liền nhích người về phía ngực Mặc Sĩ Lân Hiên, mở ta mắt, ánh mắt như nước long lanh trịnh trọng nói với hắn: “Ân, ta về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn, không bao giờ để huynh lo lắng nữa.”

Mặc Sĩ Lân Hiên nghe xong, ôn nhu sờ lên đầu Mặc Trần, nói với cậu: “Ngoan, vậy bây giờ đi xem sách đi, thích xem cái nào liền xem, có chỗ nào không lấy được liền nói với ta, ta lấy giúp ngươi.”

Mặc Trần ngoan ngoãn gật đầu đi xem sách rồi, Mặc Sĩ Lân Hiên liền gọi Hỉ nhi lại, bảo nàng xuống bếp mang một chút mứt táo chua cùng với quế hoa cao, còn có một bình trà hoa cỏ có lợi đối với người mang thai tới. Từ nay về sau, mỗi lần Mặc Trần đến thư phòng, chỗ đó liền chuẩn bị mấy thứ này.

Hết chương 7.

Beta: ngắn quá, đọc ko đã a T_T

Bạn beta đang bệnh + đang bận, tuần này post ko đều mong quý readers thông cảm T_T, tuần sau tui bù nghen

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play