Thời gian tựa thoi đưa, chớp mắt đã trôi đi hơn nửa tháng, khiến người ta không kịp nắm bắt bất cứ điều gì.

Mỗi ngày Mặc Trần đều chìm trong ngọt ngào hạnh phúc cùng Mặc Sĩ Lân Hiên ân ân ái ái. Mặc Trần vốn da mặt mỏng, thường sẽ không làm trò trước mặt người khác, nhưng Mặc Sĩ Lân Hiên thì ngược lại từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen, người ngoài đánh giá thế nào hắn mặc kệ, chỉ cần bản thân thích là được. Hai người tình cảm ngọt ngào, mà cặp đôi Tô Mạt Nhi cùng với Diệp Tiêu cũng là phu xướng phụ tùy. Tô Mạt Nhi cũng không giống nữ tử bình thường hay thẹn thùng, ngược lại tính cách khá hào sảng tự nhiên.

Gần đây vì vấn đề tình cảm mà Thẩm Kỳ Nhi cũng không còn bộ dáng hoạt bát trước kia, thường xuyên cau mày nhăn mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy oán khí, nhìn mọi người ân ái mà càng thêm chua xót trong lòng.

Một ngày nọ, người gần đây bận đến tối mặt, muốn gặp cũng khó là Nam Cung Dực lại đột nhiên đến Mặc Sĩ phủ, nói là đã lâu không gặp nhau.

Thẩm Kỳ Nhi nghe được tin này liền tâm tình nhảy nhót, vội về phòng thay quần áo, muốn mình thật chỉn chu khi đứng trước mặt Nam Cung Dực.

Nam Cung Dực sau khi hàn huyên cùng mọi người liền đi thẳng đến phòng của Thẩm Kỳ Nhi. Lúc này y còn đang phiền não xem nên mặc cái nào thì đẹp, bỗng có người xuất hiện phía sau lưng. Ngửi mùi hương quen thuộc khiến mình an tâm, y chậm rãi đỏ mặt vì xấu hổ.

Hai người cứ thuận theo tự nhiên mà hôn môi lẫn nhau, dần dần không khí xung quanh trở nên rung động mập mờ, nhiệt độ không khí cũng tăng lên.

Nam Cung Dực chậm rãi đẩy Kỳ Nhi lên giường, người cũng đè lên.

Quần áo lần lượt bị cởi bỏ, không rõ vì đây là lần đầu của Thẩm Kỳ Nhi hay là do Nam Cung Dực có tâm sự khiến cho y không hề cảm nhận được ôn nhu của Nam Cung Dực, ngược lại có chút thô lỗ khiến y không hề thoải mái.

Sau khi y thích ứng, trong phòng liền một mảnh xuân sắc. Y cuối cùng cũng buông tha cho phòng tuyến cuối cùng.

Qua bữa trưa Thẩm Kỳ Nhi mới tỉnh lại. Y ở trên giường mở to đôi mắt không có tiêu cự nhìn lên trần nhà, đưa tay vuốt ve nơi Nam Cung Dực nằm đã mất đi độ ấm.

Không biết vì sao, trong lòng y luôn thấp thỏm bất an, vừa rồi do bị phân tán nên không có quá chú ý, nhưng hiện tại lại cảm thấy thật bất an.

Bản thân y cũng không muốn đòi hỏi quá nhiều. Trước đó Mặc Trần đã từng nói với y hãy để bản thân thoải mái, thả lỏng tinh thần.

Chỉ có Mặc Sĩ Lân Hiên biết rõ nội tình cho nên cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.

Kỳ Nhi không biết rõ nội tình, chỉ là nghĩ đến Nam Cung Dực thì tâm tình lại tốt lên, y lập tức ném sự không thoải mái ra sau đầu rồi rời giường chạy vào phòng bếp.

Gần đây y cùng đầu bếp học làm vài món ăn, đều là những món Nam Cung Dực thích. Do có nhiều món khá tinh xảo cho nên yêu cầu về kỹ thuật cũng cao hơn. Chính vì thế mà trong quá trình học tập Kỳ Nhi đã bị thương không ít, nhưng y cũng không để ý những điều này. Lòng y chỉ nghĩ muốn làm những món ngon cho Nam Cung Dực mà thôi.

Bận rộn đến trưa, đồ ăn rốt cũng cũng làm xong. Đem những món ăn này bưng lên bàn, Kỳ Nhi lại cố ý đi thay bộ đồ màu nguyệt nha thành cẩm bào  viền màu xanh thuý trúc, chỉ vì có lần trong lúc vô tình Nam Cung Dực đã nói rằng hắn thích y mặc bộ đồ này.

Nghĩ thế, Kỳ Nhi mặt lộ nét cười ngượng ngùng. Vốn là khuôn mặt kiều nộn đáng yêu cùng với khuôn mặt cười tươi lại càng thêm linh động, hai con ngươi càng phát ra ánh sáng rực rỡ tựa ngân hà.

“Kỳ thực lần này ta có chuyện muốn nói. Ta đã cân nhắc rất lâu nhưng cuối cùng vẫn là không thể không nói.” Bữa cơm ăn đến nửa, Nam Cung Dực mở miệng nói, có chút khó xử.

Thấy Nam Cung Dực muốn nói lại thôi, Mặc Sĩ Lân Hiên mở miệng muốn khuyên hắn: “Dực, ngươi không suy nghĩ thêm sao? Chuyện này…”

“Ta..” Nam Cung Dực muốn nói lại thôi, thật vất vả mới hạ quyết tâm nói ra, nhưng lại không nói lên lời.

“Không có chuyện gì đâu, ăn cơm đi.” Mặc Sĩ Lân Hiên lập tức chuyển đề tài.

“Kỳ Nhi, món này ngươi làm không tồi.” Nam Cung Dực ăn không biết vị mà nuốt miếng măng xuống, che dấu nói.

Kỳ Nhi lại bởi vì quá vui mừng mà không hề phát hiện, nghe Nam Cung Dực khen mình thì càng thêm thẹn thùng cùng hưng phấn, nói: “Ăn ngon thì ăn nhiều chút đi.” Vừa nói vừa gắp thức ăn cho hắn.

Một ngày này cứ lặng lẽ trôi đi như nước chảy.

Nhưng cũng chỉ được vài ngày, Nam Cung Dực lại chạy đến Mặc Sĩ phủ ăn cơm, dùng thời gian ăn cơm để tuyên bố chuyện này.

Ban đầu Mặc Sĩ Lân Hiên còn muốn ngăn cản, nhưng bị Nam Cung Dực giành nói: “Lân Hiên, ngươi đừng nói nữa, chuyện này ta đã suy nghĩ nhiều lần, sớm muộn gì cũng phải nói ra, vấn đề chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi. Một ngày nào đó mọi người cũng sẽ biết chuyện này, không bằng để ta tự mình nói ra.”

Nhìn nét mặt bọn họ, Kỳ Nhi cảm thấy nội tâm cực kỳ hoảng hốt, trực giác nói cho y có chuyện không tốt sắp xảy ra, điều này cũng trùng với cảm giác bất an gần đây của y. Bưng chén trà trên bàn lên uống, y muốn dùng việc này che giấu sự bất an của bản thân.

“Mẫu thân đã thay ta định hôn sự, hơn nữa còn muốn ta mau chóng thành hôn, đại khái trong vòng một tháng sẽ tổ chức, là đại tiểu thư Tần gia Tần Tiếu Nghinh.” Nam Cung Dực chậm rãi nói.

“Ba!” một tiếng, chén trà nguyên bản trong tay Kỳ Nhi nay đã nằm chỏng chơ trên đất, phòng ăn lập tức trở nên yên ắng, không khí dường như ngưng kết, không có người nói chuyện, yên lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Sững sờ ban đầu qua đi, Kỳ Nhi đứng bật dậy nói một câu “Thực xin lỗi”, sau đó bối rối ngồi xổm trên đất nhặt mảnh vỡ của cái chén, đến tay bị cứa đứt cũng không hề biết.

Nhặt mảnh vỡ xong ngẩng đầu lên, lúc này trong mắt y tràn đầy hơi nước, nhưng y liều mạng nhịn xuống để nó không rơi xuống. Vì không muốn để mọi người nhìn thấy một mặt yếu đuối của mình, y bỏ lại một câu “Ta đi trước” liền chạy ra ngoài.

Y không biết rằng hành động này càng khiến y lộ vẻ yếu ớt bất lực.

Mặc Trần lo lắng nhìn bóng lưng rời đi của Kỳ Nhi, lại quay sang nhìn Mặc Sĩ Lân Hiên. Hắn hiểu rõ mà nói, “Đi đi.” Mặc Trần liền vội vàng đuổi theo.

Nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhi như vậy, trong lòng Nam Cung Dực cũng thực chua xót, đặc biệt thấy y vừa rồi cố nén nhưng không dấu được thương tâm nghẹn ngào lại càng đau lòng. Hắn tựa như đã hiểu ra, có điều gì đó đã lặng lẽ thay đổi theo thời gian.

“Trần Nhi, ta thật sự không rõ, ta nên làm gì bây giờ… Sao hắn có thể đối với ta như vậy được…” Kỳ Nhi dựa vào đầu vai Mặc Trần thương tâm khóc.

Mặc Trần nhẹ nhàng vỗ lưng y, an ủi: “Ngươi đừng khổ sở, không đáng đâu…”

Chờ y khóc đủ rồi, Mặc Trần chậm rãi nói tiếp: “Kỳ thực Nam Cung cũng có nỗi khổ của riêng hắn. Ta nghe Lân Hiên từng nói qua, bá mẫu là một người rất mạnh mẽ, chuyện nàng đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được, huống chi là chuyện quan trọng như lấy vợ sinh con kéo dài hương hỏa của Nam Cung gia. Hắn chỉ là không thể không nghe theo ý mẫu thân hắn mà thôi.”

“Hắn xem ta là cái gì! Chơi đùa ta xong thì muốn vứt ta qua một bên sao? Ta… Ta thật sự rất hối hận. Có lẽ ta không nên thất thân cho hắn, cũng chỉ trách ta lúc đó định lực không đủ, cho rằng hắn đối với ta là thật lòng.” Kỳ Nhi khổ sở nói.

Mặc Trần nghe vậy gấp gáp nói: “Kỳ Nhi, ngươi không thể vì thế mà chối bỏ tình yêu của Nam Cung Dực đối với ngươi. Chúng ta đều nhìn ra được hắn là thật lòng yêu ngươi.”

“Yêu ta? Trần Nhi, không giấu gì ngươi, ta cùng hắn ở chung một chỗ không phải lúc nào cũng vui vẻ. Ta cảm thấy rất bất an, cảm thấy có một ngày hắn sẽ bỏ ta mà đi. Ta không muốn như vậy, không muốn mỗi ngày đều sống trong lo sợ, nhưng ta lại không thể nào khống chế bản thân mình không yêu hắn.”

“Ta hiểu, có lẽ hiện tại chính Nam Cung cũng không nhận ra tình cảm của hắn, chờ hắn hiểu rõ thì sẽ biết hắn không thể mất ngươi.”

“Ân, có lẽ vậy…” Kỳ Nhi nhẹ giọng tự giễu lặp lại.

Lăng Nhi: tra nam đi chết đi, gần cuối rồi mà gặp cái kiểu này là muốn tăng xông @[email protected]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play