“Ngươi nói cái gì? Trần Nhi khôi phục rồi sao? Có thật không?” Thẩm Kỳ Nhi nghe được tin này cảm thấy thực khó tin, y không xác định mà hỏi lại Mặc Sĩ Lân Hiên.

“Là thật. Ta hiện tại đã không có việc gì nữa. Cảm ơn mọi người đã chiếu cố thời gian qua, vì ta mà mọi người gặp nhiều phiền phức rồi.” Trong lòng Mặc Trần rất băn khoăn.

“Oa, thật tốt quá, tốt quá rồi! Trần nhi, ngươi rốt cục cũng khỏi, ta thật cao hứng a!” Kỳ Nhi được Mặc Trần chính miệng xác nhận, thật sự vô cùng cao hứng, y ôm lấy Mặc Trần mà nhảy, dùng hành động thể hiện mình có biết bao nhiêu vui mừng.

Lão phu nhân cùng lão gia thấy vậy cũng cười đến không khép miệng được, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại: khỏe lại là tốt rồi, khỏe lại là tốt rồi, nhìn Kỳ Nhi vui vẻ hai người cũng vui mừng.

Mặc Sĩ Lân Hiên thấy vậy liền bước đến ‘giải cứu’ Mặc Trần ra, sau đó nói với Thẩm Kỳ Nhi: “Ngươi đừng nháo, Mặc Trần đang có thai không tiện, làm hắn bị thương thì làm sao bây giờ?!”

Mặc Trần nghe vậy hai má chợt ửng hồng, có chút không tự nhiên tiến lên chặn miệng Mặc Sĩ Lân Hiên: “Huynh đừng nói vậy, Kỳ Nhi chỉ là vui mừng thôi a, ta không sao.”

“Ta biết, nhưng mà… Vạn nhất… Tóm lại, phòng ngừa vạn nhất vẫn là ngươi không nên chạy loạn, ngoan ngoãn ở cạnh ta ta mới yên tâm.” Mặc Sĩ Lân Hiên vuốt tóc Mặc Trần nói.

“Trần Nhi lại có? Ai nha, thật không? Thật tốt quá!” Lần này lão phu nhân là người kích động nhất, dù đã là tôn tử thứ hai nhưng vẫn khiến bà vui vẻ không thôi.

“Thật sự là song hỷ lâm môn, ha ha ha.” Lão gia bình thường vô cùng trầm ổn lúc này cũng không nhịn được mà cười to.

Kỳ Nhi thấy vậy liền tiến lên sờ bụng Mặc Trần, hưng phấn nói: “Oa, Trần Nhi ngươi lại có bảo bảo rồi! Thật tốt quá, ta lại có con nuôi thứ hai rồi, quá tuyệt vời. Sau này ta nhấy định sẽ chăm sóc tốt cho ngươi, che chở ngươi.”

Kỳ Nhi nói xong còn không quên vỗ ngực, dùng hành động biểu thị quyết tâm của bản thân.

Nhưng Mặc Sĩ Lân Hiên cũng không cho y mặt mũi, sắc mặt đã thối lại khinh thường nói: “Chỉ sợ ngươi không có cơ hội đấy thôi. Lần này có ta ở đây cũng không nhọc ngươi phí tâm, ta sẽ chăm sóc hắn, ngươi vẫn nên tự chăm lo bản thân mình thì hơn.”

Kỳ Nhi nghe vậy tuy tức giận nhưng lại không thể phản bác, chỉ có thể hung hăng trừng Mặc Sĩ Lân Hiên, trong mũi hừ mạnh một tiếng.

“Được rồi, Hiên nhi ngươi nhường Kỳ Nhi mpọt chút đi. Đều đã là cha của hai hài tử rồi mà tính vẫn tựa như trẻ con vậy.”

Lão phu nhân ngay lúc này lại nói chuyện, rõ ràng là thiên vị Kỳ Nhi. Mặc Sĩ Lân Hiên bị lão phu nhân nói như vậy liền không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể ngượng ngùng im lặng. Thế nhưng sóng gió giữa hắn và Kỳ Nhi vẫn chưa ngừng, hai người ai cũng không chịu yếu thế mà trừng mắt nhìn đối phương.

Mặc Trần hiểu rõ tính nết hai người nên coi hai người như không tồn tại, chờ lão phu nhân nói tiếp.

Lão phu nhân nói: “Từ hôm nay trở đi, Trần Nhi chính là đối tượng được bảo vệ nhất trong Mặc Sĩ phủ, trong phủ hắn là lớn nhất. Tất cả mọi người phải đem toàn lúc chăm sóc hắn thật tốt, không được qua loa. Đương nhiên, thân thể cũng cần tầm bổ, Hỉ Nhi đi thông tri phòng bếp, nói cho bọn họ biết trong thời gian này phải làm đồ ăn thích hợp với Trần Nhi, dinh dưỡng đầy đủ!”

“Vâng thưa lão phu nhân! Vậy Hỉ Nhi đi an bài.” Nói xong, Hỉ Nhi liền đi ra ngoài.

“Khoan, khoan đã, gọi người đến phòng Trần Nhi, trên giường, ghế đều phủ thêm đệm, để hắn nghỉ ngơi thoải mái một chút.” Lão phu nhân tiếp tục dặn dò.

“Vâng, nô tì đã biết.” Hỉ Nhi đáp.

“Đúng rồi, nhất định phải dặn dò phòng bếp, đồ ăn phải thanh đạm có dinh dưỡng, đừng cho nhiều dầu mỡ, Trần Nhi ăn vào sẽ không thoải mái.”

Hỉ Nhi rất kiên nhẫn lắng nghe.

Mặc Trần thấy mọi người đều khẩn trương như vậy liền băn khoăn mở miệng: “Mẹ, đây cũng không phải lần đầu tiên, người không cần phiền toái như vậy.”

“Thế sao được? Bất kể là đứa thứ mấy cũng đều là tôn tử  của Mặc Sĩ gia ta, sao có thể qua loa như vậy. Con đó, phải tịnh dưỡng thân thể thật tốt, mọi chuyện đã có chúng ta.” Lão phu nhân không đồng tình nói.

“Đúng vậy, Trần Nhi, ngươi cứ dưỡng thai cho tốt, còn lại không cần phải lo, mọi chuyện đã có chúng ta.” Mặc Sĩ Lân Hiên ở một bên cũng phụ họa.

“Cha, mẹ, nếu không có việc gì chúng con xin phép về phòng trước.”

Kỳ Nhi nói muốn đem tin tốt này nói cho Nam Cung Dực, cho nên mấy người liền đi ra ngoài.

Kỳ Nhi là lần đầu tiên đến Nam Cung phủ, quản gia của Mặc Sĩ phủ mang y đến cũng nói rõ tình huống ở đây. Hạ nhân Nam Cung phủ biết đây là bằng hữu của thiếu gia, liền mời y vào phủ. Trước nay y tùy hứng đã quen, vừa vào tiền sảnh trông thấy Nam Cung Dực liền tiến lên ôm lấy hắn, cao hứng lớn tiếng nói: “Nam Cung Dực, rốt cục cũng gặp được ngươi. Ta muốn nói cho ngươi một tin tốt!”

Lúc này mẫu thân của Nam Cung Dực đi đến, trên mặt tràn đầy nghiêm túc, Thẩm Kỳ Nhi nhìn vào không khỏi có chút khẩn trương, liền vội buông Nam Cung Dực ra. Nam Cung Dực liền giới thiệu hai người với nhau.

Sau khi biết người tới là mẫu thân Nam Cung Dực, Thẩm Kỳ Nhi liền cung kính chào: “Bá mẫu ngài khỏe, ta là Thẩm Kỳ Nhi, là… là bằng hữu của Nam Cung Dực. Lần đầu đến chơi lại không mang theo lễ vật, mong người thứ lỗi.”

Không biết vì sao, trên người Nam Cung phu nhân tản ra hơi thở lãnh ngạo khiến Thẩm Kỳ Nhi rất khẩn trương, làm y thu liễm tính tình, không dám tùy hứng, chỉ im lặng đứng một bên.”

“Dực nhi nhà ta là lần đầu tiên mang “bằng hữu” về nhà, thoạt nhìn ngươi cùng nó quan hệ không đơn giản.” Nam Cung phu nhân nói.

Thẩm Kỳ Nhi nghe vậy càng không biết nên nói gì, bởi vì quan hệ của bọn họ xác thực cũng không phải là bằng hữu đơn giản như vậy, do vậy y càng thêm khẩn trương, ấp úng nói: “Ta… chúng ta….”

“Được rồi, mẫu thân, con còn có việc, xin phép về phòng trước.” Nam Cung Dực đứng ra giải vây, nói xong liền kéo Thẩm Kỳ Nhi ra ngoài.

Vào phòng Nam Cung Dực, Thẩm Kỳ Nhi thở dài một hơi: “Ta nói, mẹ ngươi khí thế thật dọa người, hại ta cũng không dám nói lời nào.”

“Ngươi đến có chuyện gì không?” Nam Cung Dực bỏ qua lời của y mà hỏi.

Kỳ Nhi thần kinh thô, cũng không phát hiện Nam Cung Dực có gì không đúng, hưng phấn nói: “Trần Nhi lại mang thai. Hôm qua sau khi trở về vốn là đại phu được mời đến xem bệnh cho Trần Nhi, không ngờ lại phát hiện hắn mang thai, hơn nữa lúc đó Trần Nhi lại khôi phục như trước, có thể do biết mình mang thai nên khôi phục như trước. Thật sự là song hỉ lâm môn nha!”

“Vậy sao, thế thì tốt quá.”

Nam Cung Dực cũng mừng thay bọn họ, dù sao việc mà Mặc Sĩ Lân Hiên lo lắng nhất cũng đã không còn, hơn nữa Mặc Trần lại mang thai, thật là một việc đáng mừng.

“Chúng ta đi tìm Lân Hiên, có chuyện gì để gặp rồi nói sau.” Nam Cung Dực cảm thấy hiện tại có lẽ nên tìm hảo huynh đệ uống một chén, vì vậy đề nghị.

“Ah, được thôi.”

Vì vậy, hai người liền đi về phía Mặc Sĩ phủ.

Lăng Nhi: lâu r ta ms ngoi lên, mn ai nhớ ta hêm: v lần này ta ngoi lên để lấp hố nên đừng nàng nào ném đá hắt hủi ta mà tội nghiệp nha:v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play