Sáng sớm hôm sau, Mặc Trần mở mắt ra, không giống thường ngày nhận lấy nụ hôn buổi sáng tốt lành làm người ta hít thở không thông của Mặc Sĩ Lân Hiên, bên kia giường đã trống không. Rời giường Mặc Trần hỏi Hỉ nhi, Hỉ nhi nói cho cậu biết, sáng sớm Mặc Sĩ Lân Hiên liền đi diện thánh rồi. Mặc Sĩ Lân Hiên vốn được hoàng thượng đặc chuẩn có thể không vào triều. Nhưng nghe Hỉ nhi nói hôm nay không biết vì sao mới sáng sớm đại thiếu gia đã vội vã đi, cũng không biết là xảy ra chuyện gì.

Sau khi nghe Hỉ nhi nói xong, Mặc Trần cũng không còn tâm tình gì làm chuyện khác, bữa sáng cũng không ăn, sách thích nhất cũng không đọc. Mặc Sĩ Lân Hiên không ở nhà, trong đầu cậu luôn hiện ra thân ảnh Mặc Sĩ Lân Hiên, cũng hi vọng hắn có thể về sớm một chút. Đây là lần đầu tiên từ khi Mặc Sĩ Lân Hiên nói thích cậu đến nay bọn họ tách ra lâu như vậy. Bình thường mỗi ngày Mặc Sĩ Lân Hiên đều ở cùng cậu, cho dù có chuyện muốn làm, cũng là tận lực hoàn thành ở nhà, nếu thật sự không được thì sẽ nhanh chóng làm xong để trở về với cậu. Nhưng hôm nay, từ lúc cậu còn chưa rời giường hắn liền đi ra ngoài, đến bây giờ cũng đã mấy canh giờ không gặp rồi. Mặc Trần cảm giác mình chưa bao giờ nghĩ đến một người, cho dù chỉ có mấy canh giờ cũng muốn nhanh được gặp hắn. Một mình Mặc Trần cứ ngồi ngẩn người cạnh cái bàn như vậy. Kỳ thật cậu rất lo lắng, trong lòng còn có một cỗ bất an, tổng cảm thấy có sự tình không tốt sắp phát sinh. Cứ ngồi yên như vậy thời gian ước chừng uống cạn một chén trà, Mặc Trần đột nhiên vội vã đứng lên hướng cửa chạy đi, vừa ra khỏi phòng liền “ọe” một tiếng phun ra. Hỉ nhi vừa đi phòng bếp mang cháo trở về nhìn thấy, vội đem khay đặt trên bàn đá, đi qua đỡ Mặc Trần. Đợi Mặc Trần không nôn nữa, mới đỡ cậu về phòng. Hỉ nhi biết rõ lo lắng của Mặc Trần, lấy khăn cho cậu lau miệng, lại rót chén trà để Mặc Trần uống cho hết cảm giác buồn nôn, mới an ủi nói: “Thiếu phu nhân, người đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu, có lẽ là có chuyện tốt đấy. Người xem, ngườii thân là người có thai, tiểu thiếu gia ở trong bụng người, nếu người tâm tình buồn bực, nó cũng có thể cảm giác được đấy, như vậy đối với tiểu thiếu gia sẽ có ảnh hưởng. Người còn không ăn gì, như vậy đối với cơ thể sẽ không tốt. Thiếu gia mà biết sẽ lại mất hứng, sẽ trách em không chiếu cố tốt ngài. Thiếu gia còn chưa trở lại, nếu như có chuyện gì, thiếu gia trở về sẽ nói với người, người đừng lo lắng, chỉ khiến bản thân thêm lo sợ. Bất kể nói thế nào, hiện tại đem đồ ăn hết mới là trọng yếu.”

Mặc Trần nghe xong lời Hỉ nhi nói… mình không thể như vậy, mình đã đáp ứng Mặc Sĩ Lân Hiên sẽ chăm sóc tốt chính mình, chiếu cố bảo bảo, hắn không có nhà, không thể để cho hắn lo lắng, vì vậy liền bưng bát cháo vẫn còn nóng bắt đầu ăn.

“Thiếu phu nhân, người ăn trước, em đi gọi đại phu tới xem cho người một chút. Đã lâu không nôn nghén rồi, tại sao đột nhiên lại buồn nôn, vẫn là nên gọi đại phu tới nhìn một chút thì tốt hơn.” Hỉ nhi vừa nói vừa đi ra ngoài. Không lâu sau, đại phu tới. Sau khi xem mạch, đại phu nói với cậu: “Đây là do sầu lo gây nên, không có gì trở ngại, người mang thai tốt nhất là bảo trì tâm tình thoải mái, không nên quá mức u buồn, nếu không đối với thai nhi không tốt. Vì phòng ngừa vạn nhất, vẫn là nên dùng thuốc dưỡng thai. Vậy thôi, lão phu cáo từ.”

“Đa tạ đại phu.” Hỉ nhi vừa nói vừa tiễn đại phu ra cửa. Sau khi trở về, Hỉ nhi không khỏi lại dông dài một phen. Mặc Trần vì không để Hỉ nhi lo lắng, liên tục gật đầu đồng ý.

Vào lúc Mặc Trần vẫn lo lắng chờ đợi, Mặc Sĩ Lân Hiên rốt cục trở về. Mặc Trần ngồi trên ghế đá trong sân, vừa trông thấy thân ảnh của Mặc Sĩ Lân Hiên, liền chạy tới ôm chặt lấy hắn. Mặc Sĩ Lân Hiên yêu thương vuốt tóc Mặc Trần, ôn nhu nói: “Nhớ ta rồi hả?” Mặc Trần liên tục gật đầu. Mặc Sĩ Lân Hiên nắm tay Mặc Trần vào phòng, cao thấp đánh giá cậu một phen, sau đó nói: “Vừa rồi sao lại chạy nhanh như vậy, không phải đã nói không nên rồi sao, lại không nghe lời rồi.” Mặc Trần nghịch ngợm hướng hắn le lưỡi. Mặc Sĩ Lân Hiên nói tiếp: “Nghe Hỉ nhi nói ngươi lại vừa nôn, còn có chỗ nào không thoải mái không?” Mặc Trần lại lắc đầu.

“Bữa sáng cũng không ăn, từ sáng đến giờ chỉ ăn một chén cháo? Ngươi bây giờ đang có thai, không phải chỉ có một mình ngươi, gánh nặng thân thể nặng như vậy còn không ăn cái gì, dinh dưỡng cho ngươi cùng bảo bảo không đủ thì làm sao bây giờ.”

“Người ta ăn không vô nha. Vừa rời giường huynh đã đi mất, Hỉ nhi nói ngươi đi diện thánh rồi, ta lo cho huynh. Có phải là có chuyện gì hay không?” Mặc Trần lo lắng hỏi.

Mặc Sĩ Lân Hiên nghe xong ánh mắt hơi có chút chột dạ nói; “Không có chuyện gì, có thể có chuyện gì chứ. Nhanh thu dọn một chút, ta mang ngươi đi dạo phố, đi ăn quế hoa cao ngươi thích nhất.” Mặc Trần nghe xong liền cao hứng, thoáng cái liền đem lo lắng cùng nghi hoặc trong lòng ném ra sau đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play