“Váy cưới của Linh Linh đã được chuyển đến rồi, anh mau đưa con bé đến thử đi.”
Phong Hạo Thiên còn chưa kịp trả lời, đầu dây bên kia đã tắt máy. Em
gái tội nghiệp, không ngờ lại dính bẫy của Kỳ Hạo Dương nhanh đến vậy.
Đưa cô đi, đâu khác gì cả nhà họ Phong chấp nhận đầu hàng trước Kỳ Hạo
Dương. Tuy nhiên, đây chính là mệnh lệnh từ vợ yêu, anh không thể làm
trái, chỉ có thể tuân theo, cho nên ngay lập tức dẫn Phong Hàn Linh cùng Linh Nhi tới nơi thử váy cưới.
Vừa bước vào trong, một hàng váy cưới lộng lẫy khiến Phong Hàn Linh
loá mắt, toàn bộ đều được đặt làm riêng từ các hãng thời trang nổi
tiếng, đây chính là những chiếc váy độc nhất vô nhị, mất hàng tháng trời gia công mới hoàn thiện. Kỳ Hạo Dương xem ra đã tốn rất nhiều tâm tư
vào chuyện này, bởi mọi thứ vô cùng hoàn hảo. Tuy nhiên, nói là đi thử
váy cưới, nhưng cha mẹ cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận Kỳ Hạo Dương,
ngày tổ chức hôn lễ vẫn chưa được quyết định, phải đến khi anh trở thành một người đàn ông thật sự xứng đáng với cô, họ mới công bố với bên
ngoài về hôn sự của hai người.
Chiếc váy cưới đầu tiên được khoác lên người cô, Phong Hàn Linh nhìn
bản thân như một công chúa thực sự trong gương mà trái tim đập thình
thịch. Cô đã từng tưởng tưởng bản thân mặc váy cưới màu trắng đứng cạnh
Chiến Kình Đông sẽ như thế nào, nhưng không ngờ, người hiện tại đứng
cạnh cô sẽ là Kỳ Hạo Dương. Người cô yêu và đã từng yêu, hoá ra lại là
một.
Nhưng, dù cho Chiến Kình Đông có thật sự là Kỳ Hạo Dương, cô vẫn
không thể chấp nhận được tình yêu của mình dành cho hai người sẽ biến
chất làm một. Chắc hẳn, cuộc đời cô đã được định sẵn là phải dính dáng
tới Kỳ Hạo Dương rồi, cho nên cô cần thời gian để yêu anh nhiều hơn nữa, không phải là chút rung động nhất thời như bây giờ. Nếu như chỉ mình
anh yêu cô, cuộc hôn nhân này sẽ rất bất công với anh.
Tấm rèm che được hé ra, Kỳ Hạo Dương bước vào phòng thử đồ, đi đến
bên cạnh Phong Hàn Linh. Dáng vẻ của anh rất nghiêm túc, không khác
thường ngày là bao, bởi hầu như ngày nào anh cũng có việc đột xuất, mặc
âu phục cả ngày đã trở thành thói quen của anh. Nhìn Phong Hàn Linh vô
cùng xinh đẹp trong chiếc váy cưới, Kỳ Hạo Dương kéo cô lại gần mình, có lẽ cả đời này anh không còn hối tiếc gì nữa, bởi anh đã yêu cô từ rất
lâu rồi, ngay cả khi cô chưa được sinh ra, anh đã yêu rất nhiều. Đợi cô
lớn đã không dễ dàng, đợi cô yêu mình còn khó khăn hơn, nhưng cuối
cùng... anh cũng đã đợi được rồi.
Ngày mà cô yêu anh, nó đã đến rồi.
Kỳ Hạo Dương vừa cúi đầu xuống, định trao cô nụ hôn, Phong Hàn Linh
đã lấy tay mình đặt lên môi anh, nửa người đổ về sau. “Không cho hôn.”
“Vậy lúc nào mới được ? “
Anh không chỉ muốn hôn, anh còn muốn nhiều hơn nữa. Phong Hàn Linh
cười tủm tỉm. Dù gì trong lễ cưới cũng sẽ có thời khắc cô dâu chú rể hôn nhau, anh đợi cô lâu đến vậy, cô nghĩ đợi cha mẹ chấp nhận anh cũng sẽ
qua nhanh thôi.
“Đợi đến lễ cưới đi.”
“Chúng ta đều đã mặc đồ cưới cả rồi, kết hôn ở đâu cũng được, hiện tại liền kết hôn.”
Dứt lời, Kỳ Hạo Dương ngay lập tức hôn lên môi cô, Phong Hàn Linh
không khỏi ngỡ ngàng, nhưng cũng không đẩy anh ra, hai người cứ thế dây
dưa với nhau. Cô nghĩ... cô thật sự đã yêu anh rồi.
Linh Nhi vừa thay xong chiếc váy công chúa, con bé lon ton chạy khắp
nơi khoe với mọi người. Với dáng người nhỏ nhắn cùng gương mặt tựa như
thiên thần, ai nấy cũng đều khen lấy khen để, khiến con bé rất vui mừng, hởn hở chạy về phòng thay đồ của mẹ. Vừa vén rèm ra, cảnh cha mẹ đang
hôn nhau đắm đuối khiến nó khóc thét lên rồi chạy đi nơi khác.
Cha mẹ thật quá đáng, chẳng trách tại sao nó thay xong bốn bộ đồ rồi, mẹ vẫn chẳng chịu ra ngoài, cha cũng không thấy bóng dáng đâu cà. Rõ
ràng là muốn bỏ nó lại một mình. Phong Hàn Linh dường như nghe thấy
tiếng khóc của trẻ con ngoài kia, cô nghĩ rằng đó chỉ có thể là Linh
Nhi, liền rời khỏi đôi môi của anh, kéo phần váy đằng trước rồi chạy ra
khỏi phòng.
Tất cả mọi người đều nhìn cô và Kỳ Hạo Dương như sinh vật lạ, Linh Nhi vẫn còn khóc thút thít trong lòng Phong tiên sinh.
“Hai đứa lần sau có thể kín đáo một chút được không ? Linh Linh, lấy
tóc che lại đi.” Hai má Phong Hàn Linh đỏ ửng lên, cô nhanh chóng vén
một phần tóc ra đằng trước xương quai xanh. “Còn séc váy chưa kéo hết
đâu.” Cô hiện giờ chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, nhưng Kỳ Hạo
Dương vẫn coi như không có gì xảy ra, trên mặt hiện lên dòng chữ không
có liêm sỉ.
“Còn chưa được động phòng sao ? “
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT