Vân Sơ đã chuẩn bị riêng mười gói quà Tết, trong đó có mấy loại hoa quả khô, bánh tuyết, kẹo và hai quả táo dán chữ Phúc. Những gói quà như vậy đều được bán trong các siêu thị lớn ở cửa ải cuối năm mỗi năm. Chưa kể chúng rất thích hợp để mang đi tặng lễ, mà giá thành cũng không quá đắt, chỉ mấy chục tệ một gói quà.
Chuyện này Vân Sơ đã nói qua với Trạm Vân Tiêu, nên khi hắn sắp đồ vào hòm gỗ đã để riêng chúng qua một bên. Những gói quà đó là Vân Sơ chuẩn bị cho Lục Ti và mấy người Lâm Nghiêm.
Đi theo bên người Trạm Vân Tiêu có hết thảy bốn tùy tùng, nhưng thường theo hắn chạy ở bên ngoài chỉ có hai người Lâm Nghiêm và Quách Diệp. Hai người khác một người gọi là Lãnh Nhị, người kia gọi là Chu Tích. Lãnh Nhị hiện tại đang ở Trạm gia trang để trông coi, còn Chu Tích phụ trách các công việc vặt của Trạm Vân Tiêu. Tuy là tùy tùng nhưng trên thực tế công việc của Chu Tích lại chẳng khác quản gia là bao. Có khác cũng là hắn ta chỉ phải quản lý Kình Thương viện nho nhỏ này.
Trong số mười gói quà mà Vân Sơ mua, có năm gói là đã có chủ. Còn năm gói còn lại cô tính hỏi Trạm Vân Tiêu trước, sau mới quyết định đưa cho ai.
Không nói cái khác, nhưng khẳng định phải đưa qua một phần cho đại quản gia của Trạm phủ. Còn có đại nha hoàn thiếp thân của Vương thị và Tần thị nữa. Nhìn tình huống, hẳn sẽ chạy không thoát cần phải đưa một phần lễ qua.
Trạm Vân Tiêu để lại riêng cho Vân Sơ một hòm gỗ với đủ loại trái cây sấy khô, bánh kẹo và hoa quả tươi. Chỗ này đủ để nàng ăn dần trong khoảng thời gian tới. Một hòm để riêng ra cho Vân Sơ, còn số hàng Tết còn lại xếp đầy năm sáu hòm gỗ lớn. Đây vẫn là kết quả của việc chưa tính cả hoa quả tươi vào đó.
Nhiều đồ như vậy, Trạm Vân Tiêu thu dọn mất một lúc lâu mới xong. Chỉ nhìn đám tro tàn của màng nhựa và túi đựng trong chậu than cũng đã chất đầy một chậu. Đợi lúc hắn thu thập xong, bên chỗ Vân Sơ cũng vừa vặn rửa mặt chải đầu xong xuôi. Lần này cuối cùng cũng có thể đứng đắn đi gặp mặt gia trưởng được rồi.
Vân Sơ khó nén được khẩn trương, cô lặng lẽ đưa ngón tay ra móc lấy Trạm Vân Tiêu. Thấy anh quay đầu lại nhìn mình với vẻ nghi ngờ, cô liền nhăn mặt bĩu môi với anh, ý kia là----- Đợi lát nữa anh nhất định phải che chở em!
Trạm Vân Tiêu ra hiệu cho nàng quay lại nhìn hạ nhân đang nâng hòm gỗ đi theo sau lưng, ý bảo nàng cứ thả lòng đi. Nhìn trên việc nàng tặng lễ năm mới nặng như vậy, chắc chắn sẽ không ai dám chạy tới trước mặt nàng tìm chuyện không thoải mái.
Sự thật đúng như thế. Nhìn những hòm gỗ lớn do gã sai vặt và người hầu của Kình Thương viện nâng tới, người trong phủ đều thầm suy nghĩ ở trong lòng. Xem ra vị Vân tiểu thư dị tộc này quả nhiên có vốn liếng phong phú, ra tay cũng thật là xa xỉ. Nếu bọn hắn thể hiện nhiều hơn trước mặt nàng, vậy ban thưởng chẳng phải sẽ bắt được tới tay à?
Lúc mấy người Trạm Vân Tiêu đến chủ viện, Vương thị, Tần thị và đám chất tử, chất nữ của hắn đã ngồi trước bàn ăn lớn. Hiện tại canh giờ so với ngày trước muộn hơn chút, bọn nhỏ vì đói bụng cũng đã nhốn nháo cả lên. Tần thị thấy thế liền để hạ nhân hầu hạ bọn nhỏ ăn ít bánh ngọt trước, rốt cuộc mới khiến chúng yên tĩnh trở lại.
Lúc Vân Sơ bước vào cửa, mấy tiểu tử kia đang chụm đầu thì thầm với nhau.
Nhìn cách ăn mặc thủy linh tiếu lệ của Vân Sơ, Vương thị hài lòng gật đầu với nàng, nói: "Tiểu Sơ tới rồi, mau tới bên này ngồi đi. Tĩnh Vân, để phòng bếp mang đồ ăn lên".
Vân Sơ không trực tiếp đi qua ngồi xuống, mà uốn gối phúc thân nói: "Vương lão thái thái, Tần phu nhân".
Tần thị đoán chừng còn có tôn bối và hạ nhân trong phòng, nên trên mặt cười nhẹ nhìn nàng. Riêng Vương thị ngược lại không để ý nhiều như vậy, bà liên tục gật đầu, nói: "Đứa nhỏ ngoan, đứa nhỏ ngoan. Đều là người một nhà, đừng nói tới mấy cái nghi thức xã giao này. Mau tới ngồi bên cạnh ta, đồ ăn sắp được đưa lên rồi".
Đây chính là ăn cơm ngăn miệng. Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu không nhắc đến những chiếc hòm gỗ đựng hàng Tết ở bên ngoài. Bởi chúng chủ yếu đều là hoa quả khô và bánh kẹo, nếu giờ họ mở miệng nói ra trước lúc dùng cơm, vậy mấy chất tử, chất nữ của hắn khẳng định sẽ không chịu ăn cơm. Vậy đó chính là lỗi của nàng rồi.
Số gia vị mà Vân Sơ mang đến vẫn còn để ở thiên phòng, cho nên món ăn trưa nay vẫn thanh đạm như mọi khi. Những món ăn này người khác ăn thấy bình thường, nhưng Vân Sơ đã quen với các loại gia vị có hương vị đạm đà nên cơm canh ăn vào miệng khó tránh khỏi sẽ cảm thấy nhạt nhẽo. Tuy nhiên, bởi vì bụng nhỏ có hơi đói nên dù mùi vị không như cô thích nhưng bất tri bất giác vẫn ăn được rất nhiều.
Ăn xong cơm trưa, Vân Sơ mới nhớ ra mấy cái hòm gỗ hàng Tết còn đang đặt trong sân dưới sự nhắc nhở của Trạm Vân Tiêu.
Cô quay đầu và nói với chút ngượng ngùng: "Lão thái thái, phu nhân, thật xấu hổ khi lần này cháu lại tùy tiện tới cửa quấy rầy mọi người. Cháu có chuẩn bị một ít quà Tết, hy vọng hai người sẽ không ghét bỏ".
"Nha đầu nhà ngươi quá khiêm tốn rồi. Đồ ngươi đưa đều là thứ tốt, sao có chuyện không thích cơ chứ. Đừng nói nương Vân Tiêu, mà ngay cả lão thái bà này cũng thích vô cùng".
Vương thị lúc tuổi còn trẻ thường đi theo trượng phu bôn ba bốn phía. Khi đó Trạm lão tướng quân theo chân Tiên đế chinh chiến khắp nơi, gia quyến như các nàng cũng vì vậy phải theo ở phía sau, bởi vậy mà chịu không ít đau khổ. Vương thị sinh được một nam hai nữ nhưng chưa từng được ngồi hết tháng cữ một lần, bởi vậy khiến cho thân thể của bà chịu hại rất nhiều. Nay bà đã có tuổi rồi, đủ thứ bệnh tật đều kéo nhau tìm tới.
Vương thị có một vấn đề lớn nhất, đó là sợ lạnh. Trước kia mỗi khi vào đông bà đều không thích ra sân cho lắm. Người đã già, thân thể lại càng không tốt. Nếu lỡ không may có trúng cái phong hàn nhỏ, cũng đủ hành cái mạng nhỏ của bà gần như chết.
Trạm phủ là nhà huân quý, bởi vì Vương thị sợ lạnh nên hàng năm chăn bông trong phòng bà đều được làm bằng loại bông tốt nhất. Nếu gặp phải năm có thời tiết vô cùng lạnh, thì bà còn phải đắp hai, ba cái chăn vào ban đêm, nếu không căn bản ngủ không được.
Nhưng năm nay Vương thị có áo giữ nhiệt và chăn lông Vân Sơ đưa, nên cũng bớt đi không ít chuyện. Bà không biết mấy bộ quần áo giữ nhiệt này được làm từ vật liệu gì. Nhưng từ khi mặc nó, bên ngoài chỉ cần khoác thêm áo ngoài và áo khoác mùa đông là mỗi lỗ chân lông trên toàn bộ cơ thể đều chứa đầy hơi ấm. Nó rất được tâm Vương thị. Mùa đông này, quần áo giữ nhiệt luôn được nàng mặc trên người mỗi ngày không rời.
Cũng may Vân Sơ đã rất chu đáo khi chuẩn bị những bốn bộ quần áo giữ nhiệt cho Vương thị. Đủ để bà có thể hàng ngày thay đổi.
Còn có chăn lông nữa. Nghe nói thứ này bên trong được nhét lông ngỗng mịn, lúc ngủ mà đắp nó quả thực là ấm vô cùng. Chẳng qua Vương thị cực kỳ sợ lạnh, nên bên trên vẫn phải phủ thêm một bộ chăn bông nữa mới được. Tuy nhiên chăn lông khá nhẹ, nên dù bà có phủ thêm chăn bông bên trên cũng không thấy nặng nề chút nào. Có nó, cuối cùng Vương thị cũng có thể thuận khí khi ngủ vào ban đêm.
Bởi vì lễ vật Vân Sơ tặng rất được Vương thị yêu thích nên khi biết lần này nàng tới kinh thành, Vương thị ngay lập tức sai Tĩnh Vân mở kho riêng lấy ra không ít vật trân quý tính tặng cho Vân Sơ. Tần thị cũng có chuẩn bị lễ vật, chẳng qua lễ vật nàng chuẩn bị không có có giá trị cao như mẹ chồng tài đại khí thô.
Vân Sơ có thể chiếm được sự yêu thích của Vương thị, Tần thị từ đáy lòng cũng thay nàng ấy cao hứng. Nhưng vui mừng qua đi, trong nội tâm nàng vẫn là khó tránh khỏi thấy hơi lo lắng. Lần này Vương thị từ kho riêng lấy ra rất nhiều trân bảo, không nói người khác, ngay cả Tần thị cũng nhịn không được có chút nóng mắt. Vậy đừng nói tới hai người con dâu khác của nàng đang ở biên quan.
Trạm phủ nhà lớn người nhiều. Dù hai huynh trưởng của Trạm Vân Tiêu hiện tại đang ở biên quan, nhưng nhãn tuyến bọn hắn lưu lại trong phủ cũng không ít. Mà đáng nói chính là, tháng trước biên quan có đưa thư tới nói năm nay Trạm lão nhị muốn dẫn theo thê tử về kinh thành báo cáo công tác và ăn Tết. Đếm đếm thời gian hẳn là mấy ngày này sẽ tới nơi.
Gia nghiệp của Trạm gia chắc chắn sẽ giao cho đại ca Trạm Vân Tiêu. Cho nên lần này Trạm lão nhị sẽ hồi kinh báo cáo công tác chắc hẳn đã tích lũy đủ quân công ở biên quan, hắn trở về hẳn là muốn nhìn xem có thể phân được chút canh nào hay không.
Nói thật, Tần thị cũng không quá hiểu rõ con dâu thứ hai. Bởi hai người lão nhị mới tân hôn nửa tháng đã phải đi biên quan, cũng chỉ có ở năm trước lúc đưa đứa nhỏ hồi kinh mới trở về một chuyến.
Tần thị cái khác không sợ, chỉ sợ con dâu thứ hai là người không bớt lo. Nếu đợi lúc bọn hắn trở về lại biết Vương thị cầm nhiều trân bảo như vậy cho Vân Sơ, một ngoại nhân còn chưa qua cửa thậm chí còn không tính là "người một nhà", sẽ có thể nháo lớn hay không.
Chẳng qua lúc thấy quà năm mới mà Vân Sơ đã chuẩn bị, những xoắn xuýt của Tần thị trong nháy mắt liền hóa hư không.
Có rất nhiều chủng loại hoa quả khô mà Tần thị chưa thấy qua nên không biết giá trị của nó ra sao. Nhưng một hòm gỗ lớn chứa đầy bánh kẹo kia ít nhiều gì nàng cũng biết rõ giá trị của nó. Đừng nói kẹo Vân Sơ mang tới đều là hàng hiếm không có trên thị trường bây giờ, dù chỉ là một hòm kẹo phổ thông thôi cũng đã rất có giá trị rồi.
Quản hai người con dâu khác nghĩ như thế nào. Nếu các nàng tức giận và thấy không phục, vậy thì cũng lấy ra được nhiều đồ tốt như vậy đi.
"Kẹo này nhìn thật đẹp mắt. Vỏ bên ngoài trông rất quý khí, bên trên còn có chữ Phúc nữa này. Nhìn đã thấy ý tốt lành rồi".
Vương thị vươn tay nhón một viên kẹo từ trong hòm gỗ ra, sau khi bóc vỏ thì đưa tới trước mặt tinh tế xem xét. Cuối cùng duỗi tay bốc ít bánh kẹo chia cho mấy tằng tôn đang ngóng trông bên dưới. Bọn nhỏ chưa từng ăn qua loại kẹo như này trước đây, nên thấy kẹo được chia tới tay mình liền vội vàng xé mở giấy gói kẹo, há miệng liền đem viên kẹo ngậm trong miệng.
Hương vị của loại kẹo này ngon hơn nhiều so với những loại kẹo được bán bên ngoài. Nếm được ngon ngọt, bọn nhỏ liền quấn lấy Tần thị muốn nàng chia thêm ít kẹo mang về từ từ ăn. Tần thị bị mấy đứa nhỏ quấn tới phiền, liền vội vàng bốc một nắm kẹo cho bọn hắn rồi đuổi đi.
Mấy thứ này không thể tùy tiện chia được, còn cần nàng tốn thời gian từ từ an bài. Điểm tốt là áo len, áo giữ nhiệt dễ phân chia bởi nó theo dáng người. Khó là bánh kẹo, hoa quả sấy, hơn nữa còn phải lưu lại một ít để mang ra đãi khách vào Tết này. Tiếp đó là chia đều cho từng sân viện. Mỗi sân viện cần đưa qua bao nhiêu cũng cần tính toán và có số lượng nhất định, không thể nặng bên này nhẹ bên kia được. Bằng không sẽ có người có ý kiến với đương gia phu nhân là nàng.
Tần thị nhìn mấy hòm gỗ lớn trong viện, vừa vui lại vừa sầu. Vui chính là nàng có được nhiều đồ tốt, Tết năm nay Trạm phủ đãi khách nhất định sẽ rất có mặt mũi. Mà sầu chính là nàng phải đau đầu nghĩ xem nên làm sao để phân phối chúng.
Bắt gặp dáng vẻ phiền muộn của nàng, Vương thị thầm may mắn ở trong lòng: Còn may ngay lúc Tần thị vào cửa bà đã đem quyền chưởng gia ném cho nàng ấy. Bằng không người nên ở đây sầu muộn hẳn là bà.
Vương thị không thích đồ ngọt, bà chỉ lấy ít hoa quả khô và để Tĩnh Vân mang về viện của mình. Còn bản thân thì lôi kéo Vân Sơ muốn nàng nhất định phải tới trong viện của bà ngồi một lát, bồi lão thái bà đây nói chuyện phiếm.
Vương thị đã nói như thế, Vân Sơ làm tiểu bối cũng không dễ từ chối. Nhưng cô lo lắng bản thân không hiểu các loại chuyện ở kinh thành, lỡ nói một lát lại khiến Vương thị thấy tẻ ngắt thì thật lúng túng. Cô cười nói với Vương thị: "Lão phu nhân, lần này cháu tới có mang theo một thứ đồ chơi gọi là mạt chược. Không bằng cháu để cho người lấy tới, chiều nay chúng ta chơi cái này giết thời gian có được không?".
Bây giờ Vương thị có một loại tín nhiệm mù quáng đối với Vân Sơ. Trong lòng luôn cảm thấy thứ nàng lấy ra đều là đồ tốt, nên khi nghe nàng nói liền vội vàng thúc giục Trạm Vân Tiêu nhanh trở về Kình Thương viện lấy thứ gọi là mạt chược tới.
- -- HẾT CHƯƠNG 94 ---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT