Vân Sơ ngồi trong xe một lúc lâu mới giải tỏa được cảm xúc và vặn chìa khóa lần nữa.
Trên đường trở về, chủ cửa hàng bán đồ ăn sáng đã chịu khó ở ven đường mở cửa kinh doanh. Vân Sơ dừng xe bên đường mua một ít đồ ăn sáng. Dù cho lúc này cô không có tâm trạng ăn nhưng vẫn còn một Đường Lôi ở nhà gào khóc đòi ăn.
Lúc Vân Sơ trở về, Đường Lôi vẫn chưa rời giường. Cô cẩn thận đặt đồ ăn sáng lên bàn rồi xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Xong xuôi, cô đeo khẩu trang xuống lầu bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc. Quần áo nhét trong ngăn kéo, nấm mà Trạm Vân Tiêu mang đến và đống đồ mua ở trung tâm thương mại hôm bữa đều được dọn lên lầu.
Khi Vân Sơ tháo khẩu trang để rửa mặt, Dương Vi đã gọi điện thoại tới sau khi nhìn thấy tin nhắn đêm qua cô nhắn. Trong điện thoại, cô ấy liên tục xin lỗi, nói tối qua cô ấy đi ngủ sớm nên không thấy tin nhắn của cô. Lúc này vừa dậy nên lập tức gọi lại cho cô ngay khi vừa thấy tin nhắn, và hỏi liệu có quấy rầy tới giấc ngủ của cô hay không.
Vân Sơ lắc đầu, nói: "Không có, tôi sớm đã dậy rồi------". Thực ra tôi còn chưa ngủ.
"May quá". Sau, Dương Vi lại hỏi Vân Sơ mấy ngày nay chơi ở Khánh thị thế nào, tại sao cô ấy không liên lạc được với cô.
Thấy Dương Vi cho rằng mấy ngày nay cô biến mất là do ở lại Khánh thị chơi, Vân Sơ cũng vui vẻ khi không cần phải nghĩ ra cớ để lừa cô ấy, chỉ hàm hồ nói: "Cũng khá tốt, chỉ là do có việc đột xuất nên tôi có lên vùng núi một chuyến, bởi vậy điện thoại mới không có tín hiệu".
Thực ra Dương Vi cũng không bình tĩnh như cô đã thể hiện. Có trời mới biết cô đã sốc thế nào khi mở cửa vào sáng hôm đó và nhìn thấy hai túi khoai tây to chất đống trước quầy thu ngân. Nếu không phải sau đó cô kiểm tra kỹ cửa hàng và xác nhận không có gì bị mất, thì cô đã cho rằng có trộm tiến vào cửa hàng rồi.
Chẳng qua nghĩ tới cũng thấy lạ, từ xưa tới nay kẻ trộm chỉ trộm đồ chứ có ai cho đồ bao giờ. Lại còn là cho một đám khoai tây vừa nặng vừa không đáng tiền, và một ít rau dưa các loại nữa.
Nghĩ đến đây, Dương Vi vội vàng nói: "Em đã chuyển hai túi khoai tây đến chỗ gầm cầu thang. Hai ngày qua có lấy một ít rau trong số đó ra ăn, chỗ còn lại em đều mang về tủ lạnh nhà em để. Nhưng bởi vì là rau xanh nên nếu để ngoài sẽ héo mất".
Nhiều đồ như vậy cứ đặt trước quầy thu ngân khẳng định là không được, mà Dương Vi lại không có chìa khoá trên lầu nên chỉ có thể mang về nhà để trong tủ lạnh cho tươi. Song, lại sợ Vân Sơ không vui nên cô liền nói thêm: “Ngày mai em sẽ mang qua cho chị".
"Không sao đâu, em cứ để dành ăn đi, không cần gửi qua đâu. Số rau đấy là bạn chị tự nhà trồng, không có thuốc trừ sâu hay phân hóa học nên hương vị khá ngon".
Vân Sơ vốn không phải là người keo kiệt, cũng chỉ là một ít rau mà thôi. Mấy ngày nay cô ở chỗ Trạm Vân Tiêu đã ăn không ít, tự nhiên sẽ không nhất định muốn Dương Vi đem đồ trả lại.
"Cảm ơn chị". Dương Vi nhanh chóng nói cảm ơn.
Nghe Vân Sơ nói số rau này là do bạn cô trồng, cô ấy mới bừng tỉnh đại ngộ mà tán thưởng: "Hóa ra là nhà trồng, khó trách em thấy hương vị so với ngoài chợ ăn ngon hơn nhiều".
Tiếp đó, hai người lại hàn huyên thêm vài câu về tình hình kinh doanh của cửa hàng trong hai ngày qua cho tới khi con trai Dương Vi dậy. Qua điện thoại, Vân Sơ nghe được tiếng ồn ào muốn rửa mặt đòi thay quần áo của thằng bé nên liền chủ động cúp điện thoại trước.
Rửa mặt xong, Vân Sơ rón rén bò lên giường đi ngủ. Đang lúc ngủ mê man, cô nghe thấy tiếng động của Đường Lôi rời giường, cô không mở mắt ra chỉ xoay người lầu bầu nói: "Mình mua bữa sáng đặt ở trên bàn ăn đấy. Có thể hơi lạnh nên cậu mang xuống bếp hâm nóng lại đi".
"Mình biết rồi, cậu ngủ tiếp đi".
Đường Lôi lắc đầu bất lực nhìn người nào đó đang cuộn tròn trong chăn: Cũng không biết hôm qua mấy giờ thì cậu ấy mới trở về ngủ.
Rạng sáng nay lúc cô dậy đi vệ sinh còn chưa thấy bóng Vân Sơ đâu cả, lúc ấy cô còn tưởng rằng cậu ấy đã theo "cẩu nam nhân" bỏ trốn rồi ấy chứ.
Ăn sáng xong, Đường Lôi không có việc gì làm mà Vân Sơ vẫn còn đang ngủ, nên cô không thể nhao nhao đi làm ồn cậu ấy được. Vì vậy chỉ có thể tội nghiệp cuộn tròn trên ghế sô pha trong phòng khách, cầm điện thoại nói chuyện phiếm với Bành Tĩnh Tình.
Hôm qua, Vân Sơ cũng đã báo tin bình an với Bành Tĩnh Tình, cả hai người bọn cô lúc đó đều phàn nàn nói cô ấy gặp sắc quên bạn. Vừa thấy soái ca đã đem hai người bạn này quên béng luôn, đây không phải gặp sắc quên bạn thì là cái gì?
Giờ nghe Đường Lôi nói đêm qua cô ấy mang chìa khóa và cả xe tới cho Vân Sơ, Bành Tĩnh Tình không khỏi cảm thán nói: "Tớ nghĩ lần này cậu ấy quyết đâm đầu rồi".
Chẳng qua Trạm Vân Tiêu chỉ nhìn bề ngoài thấy vẫn là rất đáng tin cậy. Không biết tình huống trong nhà thế nào, chỉ hy vọng sẽ không làm tổn thương Vân Sơ như cái tên Lâm Trí Hòa.
Biết bạn mình đang lo lắng điều gì, Đường Lôi an ủi nói: "Tớ nghe cậu ấy nói đã gặp gia trưởng rồi. Hôm qua nhìn thì thấy tâm tình cậu ấy rất tốt, có lẽ cuộc gặp mặt này khá vui vẻ".
Chạy từ xa đến Thanh thành, Đường Lôi không có dự định cứ vậy trở về. Dù sao hôm nay là cuối tuần, cô tính toán sẽ đi khắp nơi trong huyện thành nhỏ này để giải sầu, tới xế chiều ngày mai mới bắt chuyến tàu cao tốc trở về Khánh thị.
Thời gian còn sớm nên cô không nóng nảy. Trong lúc Vân Sơ ngủ bù thì cô nằm trên sô pha vừa chơi game vừa quét Weibo, không hề cảm thấy nhàm chán chút nào.
Vân Sơ ngủ đến tận xế chiều mới dậy. Bởi vì bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc tồi tệ vào buổi sáng, nên cô đã có một giấc mơ đặc biệt tồi tệ trong giấc ngủ của mình. Mặc dù cô không còn nhớ rõ nội dung của giấc mơ, nhưng cái loại cảm giác bất lực, tuyệt vọng trong giấc mơ đến giờ vẫn còn vương vấn trong lòng cô.
Điều này đã khiến tâm trạng hiện tại của cô rất không vui.
Thấy cô nhìn buồn rầu, Đường Lôi hơi thắc mắc: "Sao thế? Không phải đêm qua cậu còn rất cao hứng đó sao? Sao giờ mới ngủ một giấc mà đã xị mặt ra trông như người chết thế kia? Không lẽ vì bạn trai đi nên trong lòng không thoải mái à?".
Vân Sơ lắc đầu, ép mình tỉnh táo lại. Cô yếu ớt nói: “Không phải, chỉ do gặp ác mộng thôi”.
Đường Lôi lộ ra vẻ hoài nghi: "Không phải chứ. Cậu lớn như vậy rồi mà vẫn còn vì một cơn ác mộng làm cho tâm tình không tốt à?".
Chuyện này quá phức tạp, người khác cũng khó hiểu được cảm thụ của Vân Sơ nên cô không định tiếp tục cùng Đường Lôi nghiên cứu thảo luận vấn đề này. Cô đưa tay sờ sờ bụng, đổi chủ đề nói: "Cậu đói bụng chưa? Trưa nay chúng ta gọi thức ăn ngoài ứng phó tạm đi".
Dương Vi hôm nay không đi làm, Vân Sơ lại bắt đầu lại cuộc sống ăn ở ngoài của mình.
Đường Lôi xua tay. Cô ấy làm ở công ty nước ngoài và cường độ làm việc thường ngày đều rất cao, bởi vậy nên hàng ngày phải kết bạn với thức ăn ngoài là chuyện thường. Nay khó được dịp ra ngoài giải sầu, nói sao cô cũng không muốn tiếp tục lừa gạt chiếc bụng nhỏ của mình bằng mấy món thức ăn ngoài đấy.
"Gọi thức ăn ngoài làm gì? Bây giờ còn hãng sớm, chúng ta ra ngoài ăn đi. Tớ nhớ ở Thanh thành có món cá --- ăn cực kỳ ngon. Vất vả lắm mới đến đây được một chuyến, không nếm thử chẳng phải là đi tay không một chuyến sao?".
Vân Sơ cũng biết cá --- ăn rất ngon. Chẳng qua nếu muốn ăn cá --- chính tông thì cần phải tới trấn --- mới có thể ăn được. Cô một không có người thân, hai không bạn bè, không ai đồng hành nên chưa bao giờ nghĩ sẽ vì một, hai con cá mà chạy đến tận trấn dưới Thanh thành.
Tuy nhiên, Đường Lôi vốn dĩ là khách. Đêm hôm không nhọc đường xa đưa xe, đưa chìa khoá tới cho cô. Nói sao cô vẫn muốn cố gắng hết sức để thỏa mãn điều kiện của cô ấy, vì vậy Vân Sơ đứng dậy kéo bộ đồ ngủ trên người và nói: "Vậy đợi mình đi thay quần áo đã".
"Đúng rồi, bộ quần áo hôm qua cậu mặc mua ở nhà cổ phục nào thế? Sao trước nay tớ chưa thấy qua. Chẳng lẽ có cửa hàng nào ra sản phẩm mới mà tớ không biết".
Đường Lôi và Bành Tĩnh Tình, với tư cách là những tiền bối trong giới Hán phục, họ rất say mê đối với công việc này. Đường Lôi nhận thấy kiểu váy mà Vân Sơ mặc hôm qua rất lạ lẫm, chỉ là hôm qua có quá nhiều chuyện lại thêm người cũng mệt mỏi nên không có nhiều tâm tư để hỏi chuyện này.
Nghe Đường Lôi hỏi, Vân Sơ nhanh chóng giải thích: "Không phải, quần áo không phải mua ở chỗ thương gia Hán phục. Nó là được mình định chế riêng một bộ vào thời gian trước".
Bộ quần áo Vân Sơ mặc hôm qua là do Trạm Vân Tiêu mua cho cô từ Phi Vân phường về. Kiểu dáng tương tự như váy ngắn, nhưng hình thêu trên đó là do thợ thêu của Phi Vân phường một châm một tuyến thêu ra.
Định vị của Phi Vân phường là phục vụ chuyên môn cho các quan lại quyền quý của Khánh quốc. Mà phu nhân, tiểu thư ở Kinh thành ngày thường không có việc gì đều thích tổ chức tiệc trà xã giao kết bạn, vì để tránh cho họ đụng phải quần áo giống nhau nên quần áo của Phi Vân phường đều sẽ thêu kiểu dáng hoa văn khác nhau và không bao giờ trùng lặp. Bởi vậy, bộ quần áo Vân Sơ mặc còn không phải chính là "định chế riêng" sao?
Đường Lôi lắc đầu và nói: "Phú bà chính là phú bà, ngay cả quần áo cũng muốn định chế riêng".
Lại nhớ tới đống túi xách nào là mỹ phẩm dưỡng da, nào là quần áo túi xách làm cô nhịn không được muốn hóa thân thành chanh tinh*.
(*) 檬精 - Chanh Tinh: là một từ thông dụng trên internet, ý chỉ những người ghen tị với người khác. Chủ yếu được sử dụng để thể hiện sự ghen tị với người khác từ ngoại hình đến nội tâm, đời sống vật chất đến đời sống tình cảm.
Trong lúc đang chanh tinh, Đường Lôi không khỏi ở trong lòng hả hê cười trên nỗi đau của người khác: Đáng đời lão mẹ Lâm Trí Hòa suốt ngày chọn chọn lựa lựa. Giờ Tiểu Sơ thừa kế tài sản kếch xù từ bà ngoại cậu ấy, đợi mấy ngày nữa khi cô tham gia hôn lễ của Lâm Trí Hòa nhất định phải cố ý đá xéo mấy câu, thề phải tức chết cái lão bà chủ chứa kia thì thôi.
Làm bạn bè nhiều năm với nhau, Vân Sơ không ngại hai câu nói đùa của Đường Lôi. Cô không mấy để ý nhún vai một cái rồi trở về phòng thay quần áo.
Nghĩ đến việc ra cửa đi chơi, Vân Sơ chọn một bộ quần áo thể thao thích hợp hoạt động. Cởi xuống quần áo ngủ, sau vài giây do dự khi chạm vào ba cái vòng trên cổ tay, Vân Sơ vẫn là tháo vòng tay xuống bỏ vào két sắt.
Cặp vòng tay mạ vàng do Tần thị cho, vòng tay hồng ngọc của Vương thị đưa, cộng thêm chiếc vòng tay đế vương lục Trạm Vân Tiêu đưa cô đều được Vân Sơ đặt ở ngăn cuối cùng của két sắt. Còn ngăn trên là để đồ trang sức trước đó Trạm Vân Tiêu đưa cô và bộ trang sức vàng bạc và nguyên bảo Lâm đại nhân đưa.
Nhìn két sắt càng ngày càng phong phú, Vân Sơ cảm thấy thỏa mãn hệt như động vật nhỏ đang tồn lương vậy. Mỗi lần mở két sắt ra, Vân Sơ không khỏi cảm thán trong lòng---- Cô cũng là người có vốn liếng, hoàn toàn có tư cách phách lối đi ngang rồi!
Cá --- là đặc sản của Thanh thành. Xe mới lái vào huyện ---, những ngôi nhà hai bên đường đều được chủ nhà làm thành nông gia nhạc hoặc là tiệm cơm. Chỉ mới ngắn ngủi có mười phút lái xe, mà cả Vân Sơ và Đường Lôi gần như sắp không nhận ra ba chữ cá --- nữa rồi.
[ LTH: Thật mệt não. Rốt cuộc trong 3 cái gạch ngang là CÁ gì thế tác giả.... ]
Nhìn mấy quán cá --- bên đường, Đường Lôi ghé vào trước cửa xe cảm khái nói: "Cái gì gọi là một món ăn nuôi sống cả trấn, cuối cùng mình đã hiểu rõ rồi".
Ven đường nhiều quán cơm như thế, mà hai người Vân Sơ lại chưa từng đến đây bao giờ nên cũng chả biết quán nào ngon hơn quán nào. Cuối cùng vẫn là Đường Lôi đánh nhịp chọn bừa một quán có nhiều xe đỗ nhất trong sân.
Đường Lôi tràn đầy tự tin cam đoan với Vân Sơ: "Bên ngoài cửa hàng này dừng nhiều xe như vậy, chứng tỏ cá nhà này làm rất ngon. Nếu không đã không có nhiều người tới ăn như thế".
Vân Sơ ăn cái gì thường không quá kén chọn. Nói chung, chỉ cần ăn ngon thì cô sẽ ăn nhiều một chút, còn không ngon thì lại ăn ít chút. Vì vậy, đối với cô ăn cá --- ở đây ăn hay ăn ở đâu không quan trọng.
Xác thực mà nói công việc kinh doanh của quán này cực kỳ Hot. Cả nhà chủ quán bảy người đều bận rộn chạy qua lại, nhìn có vẻ bận đến chân không chạm đất.
Hai người Vân Sơ không gọi nhiều món, chỉ chọn ra một con cá ba cân để ông chủ nấu. Đương nhiên, đi ra ngoài ăn cơm cũng không thể chỉ gọi mỗi một món, sau khi Đường Lôi nhìn qua menu, cô ấy liền gọi thêm một đĩa thịt thỏ chiên.
Gọi món xong, cả hai ngồi đợi gần một tiếng đồng hồ tới khi Đường Lôi bắt đầu sốt ruột, bà chủ mới vội vàng bưng thức ăn lên. Vừa buông đĩa xuống, bà chủ khom người nói lời xin lỗi: “Thực sự xin lỗi, trưa đông khách quá nên để hai người phải đợi lâu”.
Sáng nay Vân Sơ không ăn sáng nên sớm đã đói tới ngực dán vào lưng. Vừa nhìn thấy mỹ thực trước mắt, cô đã không còn khí lực để khách sáo với bà chủ mà chỉ xua tay ra hiệu không sao cả.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng là------ Cá --- ở cửa hàng này thực sự rất ngon. Thịt cá vừa vào miệng, Vân Sơ đã cảm thấy mình đợi một tiếng không có uổng phí.
Đường Lôi vừa ăn cơm vừa thương lượng với Vân Sơ: "Vừa rồi tớ có thấy một cái vườn nho bên cạnh chỗ đỗ xe. Đợi cơm nước xong xuôi, chúng ta qua đó xem thử đi".
Vân Sơ gật đầu rất không có nguyên tắc: "Ừ, tớ thế nào cũng được".
Sau khi chốt thành công trạm hành trình tiếp theo, Đường Lôi lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh các món ăn trên bàn.
Vân Sơ nhìn hai món ăn trên bàn đã ăn hết hơn phân nửa, không đành lòng nhìn thẳng, nói: "Ảnh này cậu chụp cho ai xem? Trên bàn chỉ có hai món thôi, lại còn đã ăn gần hết rồi, nếu đăng lên coi chừng bị nói keo kiệt đấy".
Đường Lôi sau khi đăng ảnh lên, mới rút ra chút thời gian giải thích cho Vân Sơ nghe: "Keo kiệt chỗ nào, tớ là chụp cho Bành Tĩnh Tình xem đấy. Cậu không hiểu đâu, chỉ có bức ảnh như thế này mới đủ sức thuyết phục để chứng minh món ăn này thực sự rất ngon".
Vân Sơ bất đắc dĩ lắc đầu, cô nói: "Cậu đây là muốn kéo cừu hận à?".
Đường Lôi liếc xéo cô một cái, không đồng ý với lời cô nói: "Nói cái gì đó, tớ đây là tích cực chia sẻ cuộc sống tốt đẹp của chính mình với bạn bè đấy, đã biết chưa hả".
Lúc này, Bành Tĩnh Tình đúng lúc gọi video call tới, Đường Lôi thấy vậy nhanh chóng kết nối video call. Nghe nói các cô lát nữa sẽ đi hái nho, Bành Tĩnh Tình ở đầu bên kia video biểu thị sự ước ao và ghen tị của mình.
Vân Sơ khéo hiểu lòng người đưa ra đề nghị: "Nếu không cậu ngồi tàu cao tốc tới đây đi. Bọn tớ sẽ tới trạm xe đón cậu, rồi tối nay chúng ta tới đây ăn cá ---".
Bành Tĩnh Tình lắc đầu đầy đau khổ ở trong video, nói: "Thôi, các cậu cứ từ từ ăn đi. Tớ còn đang bận tìm nhà, dự tính trong hai ngày cuối tuần này sẽ tìm được luôn để thứ hai đi làm mà không thấy gánh nặng nào".
Đường Lôi và Vân Sơ đều là người ở đây nên có sẵn nhà ở Khánh thị. Riêng Bành Tĩnh Tình là người ở thành phố khác tới, sau khi tốt nghiệp thì cô ấy ở lại đây làm việc luôn. Trước đây cô ấy ở chung một căn hộ hai phòng ngủ gần công ty với một nữ đồng nghiệp cùng công ty.
Nhưng mà mấy ngày trước gặp mặt, còn chưa nghe thấy cô ấy nói tới chuyện muốn tìm phòng thuê khác nên Vân Sơ và Đường Lôi đều có chút khó hiểu: "Tìm phòng ở? Sao cậu lại muốn tìm phòng thuê khác thế?".
Nói tới chuyện này, Bành Tĩnh Tình không nhịn được thở dài: "Ài! Con trai chủ thuê nhà muốn kết hôn nên ngôi nhà bọn mình đang thuê sẽ được lấy lại để trang trí lại thành phòng cưới cho con trai bác ấy. Họ nói để cho bọn mình trong vòng một tuần thì dọn đi, vì vậy giờ mình mới phải vội vã đi tìm phòng thuê khác".
Thuê nhà người ta chính là không được tự chủ như thế, chủ nhà muốn đòi phòng thì mình phải trả lại. May là chủ thuê của Bành Tĩnh Tình còn khá tốt, bởi con dâu kiên trì muốn sửa lại căn nhà này làm phòng cưới nên bác chủ thuê cũng cảm thấy có lỗi với các cô nên y theo hợp đồng đã cho các cô một khoản phí bồi thường vi phạm hợp đồng. Do vậy, các cô chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo.
Chẳng qua, tiền thuê nhà ở Khánh thị vốn đã đắt. Bành Tĩnh Tình mới đi làm được hai năm nên chả có bao nhiêu tích cóp, giờ muốn thuê được một căn nhà vừa ý mà không tốn quá nhiều tiền cũng là chuyện không dễ dàng. Hôm nay cô đã đi xem mấy căn nhà, nhưng căn nào cũng đều có khuyết điểm.
Chuyện này đối với Bành Tĩnh Tình là chuyện xấu, nhưng với Vân Sơ lại là chuyện tốt.
Đây không phải đúng dịp sao? Lúc trước cô còn đang nghĩ đến việc cho thuê căn nhà ở Khánh thị, nhưng sau lần người thuê nhà đến xem nhà lần trước đã để cô xua tan ý nghĩ này. Nhưng Bành Tĩnh Tình thì khác.
Trước kia, cứ tới cuối tuần là Vân Sơ lại mò tới nhà Bành Tĩnh Tình ăn chực. Con người Bành Tĩnh Tình mắc bệnh sạch sẽ, nên căn nhà cô ấy thuê luôn được dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề.
Trong video, Vân Sơ yên lặng giơ tay, yếu ớt nói: "Cái đó, tớ có một ý tưởng táo bạo không biết có nên nói không".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT