Khoai tây của Ngô gia được trồng sớm hơn vài ngày so với khoai tây của Trạm Vân Tiêu. Bây giờ đang là mùa thu hoạch.
Từ lúc khoai tây được trồng xuống đất, Ngô lão cha mỗi ngày phải chạy tới trong ruộng nhìn mấy lần mới yên tâm. Chuyện cửa hàng lương thực trong huyện đã bị hắn trực tiếp giao cho Ngô Bảo Mộc quản lý.
Hắn coi như thấy rõ ràng, hiện tại bản thân mình đã già, vì vậy chuyện cửa hàng lương thực cũng không thể mãi trông cậy vào hắn. Dựa vào hắn, vạn nhất ngày nào đó hắn sẩy chân, chẳng phải tiệm lương thực sẽ rối tung lên sao?
Sau một trận mưa lúc trước, nông dân cần cù đã cấy lại đất để trồng lương thực. Hiện tại đã qua Tiết khí*, nên không thể trồng lúa nước và lúa mì nữa, vì vậy trong ruộng mọi người đều trồng đậu nành hết.
- -----
(*) 节气 - Tiết khí: (Hán văn phồn thể: 節氣; Hán văn giản thể: 节气; Bính âm: Jiéqì). Là 24 điểm đặc biệt trên quỹ đạo của Trái Đất xung quanh Mặt Trời, mỗi điểm cách nhau 15°. Nó được sử dụng trong công tác lập lịch của các nền văn minh phương đông cổ đại như Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên để đồng bộ hóa các mùa. Ở Việt Nam có một số học giả phân biệt tiết và khí. Họ cho rằng cứ một tiết lại đến một khí. Tuy nhiên để dễ hiểu, nhiều người vẫn gọi chung là tiết khí hoặc đơn giản chỉ là tiết. Hai mươi tư tiết khí trong lịch các nước phương Đông là: Lập Xuân, Vũ Thủy, Kinh Chập, Xuân Phân, Thanh Minh, Cốc Vũ, Lập Hạ, Tiểu Mãn, Mang Chủng, Hạ Chí, Tiểu Thử, Đại Thử, Lập Thu, Xử Thử, Bạch Lộ, Thu Phân, Hàn Lộ, Sương Hàng, Lập Đông, Tiểu Tuyết, Đại Tuyết, Đông Chí, Tiểu Hàn, Đại Hàn.
- -----
Hạt giống đậu nành là do quan phủ phát xuống. Trong đợt hạn hán vừa rồi, hầu hết các nhà gặp tai hoạ đều đã ăn sạch lương thực trong nhà rồi nên nào còn hạt giống để mà trồng. Sau đợt hạn hán, mọi người đều trông coi những hạt đậu nành được trồng trong đất rất kỹ, bởi sau cùng, họ đều trông chờ vào những hạt đậu nành này để qua cái mùa đông lạnh giá.
Vì vậy, vào lúc này, hành vi chạy tới ruộng một ngày mấy lần của Ngô lão cha cũng không khiến mọi người quá mức kỳ quái. Ngược lại năm nay Ngô gia bất ngờ nổi lên. Ở thời điểm mọi người đang gặp tai hoạ thì họ lại có đường kiếm ăn, còn ở huyện thành mở một tiệm lương thực, làm ăn còn rất phát đạt. Để cho người Ngô gia thôn ai nấy đều phải nhìn với con mắt khác.
Ngô lão cha sống đã năm sáu mươi năm, nhưng lần đầu tiên được người trong tộc xem trọng như thế. Bây giờ, tiếng nói của hắn ở trong tộc cũng có một chút trọng lượng, mỗi khi ra cửa eo cũng càng thêm thẳng tắp thêm mấy phần.
So với phụ thân và huynh trưởng cả ngày ở bên ngoài đi lại, thì cuộc sống của Ngô Bảo Tú trong khoảng thời gian này có thể nói là không có gì thay đổi. Vẫn là cả ngày ở nhà giúp đỡ mẫu thân và tẩu tử lo liệu việc nhà. Lúc không có chuyện gì làm thì ngồi thêu chút khăn tay hay hầu bao giết thời gian.
Số đào và nho lần trước cầm về từ chỗ Vân Sơ, ngoại trừ phần Ngô lão cha cầm đi tặng người thì số còn lại đều được nàng cẩn thận thu lại hạt đào và hạt nho, tiếp đó lại cẩn thận đem trồng trong sân. Nàng hy vọng trong những hạt giống này sẽ có một hai cái không chịu thua kém nảy mầm thành công.
Tuy từ chỗ Vân Sơ lấy được lượng lớn lương thực nhưng cũng cấm không được sự tiêu hao trong khoảng thời gian này. Một thời gian trước, lương thực của Ngô gia gần như đã bán hết sạch.
Cũng may những nơi khác không bị ảnh hưởng quá nặng bởi tai họa nên vẫn có thu hoạch, do đó lương thực không thiếu. Ngô Bảo Mộc lấy số tiền kiếm được từ cửa hàng lương thực trong thời gian này dẫn theo mấy người Ngô Bảo Hà chạy tới tỉnh thành mua một mẻ lương thực để đặt trong cửa hàng bán.
Lương thực bọn hắn mua có chất lượng tương đương với hai cửa hàng lương thực khác trong huyện. Vì lương thực mua ở tỉnh thành, giá thành cao nên giá bán của họ cũng bằng các cửa hàng bán lương thực khác, không rẻ hơn. Chẳng qua, những khách nhân thầm nhủ trong lòng rằng thời gian trước Ngô gia bán "gạo lương tâm" đó là vì muốn hỗ trợ mọi người. Bây giờ dưới tình huống giá cả bằng nhau, họ vẫn sẵn sàng đến cửa hàng lương thực Ngô gia để mua lương thực.
Cứ như vậy, cửa hàng lương thực Ngô gia xem như ở trong huyện thành đứng thẳng lưng. Đợi tới thời điểm thu hoạch lương thực, người Ngô gia có thể tới nông thôn để thu mua lương thực trở về bán. Mặc dù trong cửa hàng bọn hắn bây giờ không có dư thừa tồn lương, nhưng chỉ cần thuận lợi kinh doanh mấy năm thì đây không còn là vấn đề.
Huống hồ, người Ngô gia còn có hai đòn sát thủ là khoai tây và bắp ngô. Nên không phải lo việc tiệm lương thực nho nhỏ nhà họ không thể kinh doanh tiếp. Lại thêm Lâm đại nhân đã bàn giao với Huyện thái gia, ngày thường chăm sóc Ngô gia một chút. Bởi vậy hai tiệm lương thực khác trong huyện thành dù có đỏ mắt với sinh ý của tiệm lương Ngô gia, nhưng cũng không dám vụng trộm chơi ngáng chân Ngô gia.
Lương thực Vân Sơ đưa đã bán sạch, hoa quả đã ăn hết, ngay cả túi đồ ăn vặt Vân Sơ đưa trước đó cũng bị Ngô Bảo Tú và Ngô Bảo Vân mỗi ngày một ít và đã ăn hết.
Nhìn thấy trong nhà càng ngày càng ít vật có liên quan đến Vân Sơ, trong lòng Ngô Bảo Tú càng thêm sốt ruột. Tuy rằng nàng không dám ngủ quá sâu mỗi lúc trời tối, mỗi đêm đều sẽ tỉnh lại mấy lần. Nhưng đã hơn hai tháng rồi, nàng vẫn chưa từng thấy cánh cửa gỗ xuất hiện trong phòng mình.
Ban đầu, Ngô Bảo Tú nghĩ rằng khoảng thời gian giữa các lần xuất hiện của cửa gỗ có thể cách dài ra. Bởi có một khoảng thời gian, cánh cửa gỗ cũng là sau gần hai tháng mới xuất hiện. Nhưng theo thời gian càng ngày càng dài, dưới nỗi thất vọng lặp đi lặp lại nhiều lần, Ngô Bảo Tú không thể không nghĩ về một điều.
Khả năng không phải khoảng thời gian xuất hiện cửa gỗ cách dài ra. Mà là cửa gỗ bên nàng đã thay đổi chỗ, cho nên trong khoảng thời gian này nàng mới không gặp lại cửa gỗ lần nào.
Tuy Ngô Bảo Tú không muốn tin, nhưng theo thời gian trôi qua, lòng của nàng cũng theo đó từng chút từng chút chìm xuống.
Cánh cửa gỗ đã lâu không xuất hiện, những người khác trong Ngô gia đều có suy đoán này trong lòng. Nhưng họ thấy cảm xúc Ngô Bảo Tú càng ngày càng sa sút, sợ nàng trong lòng khó chịu nên không dám ở trước mặt nàng biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể giả ngu không đi hỏi nàng. Ngay cả Ngô Bảo Vân, người gầy nhất trong nhà cũng bị người nhà dặn dò không thể nhắc tới chuyện thần tiên khi ở trước mặt tỷ tỷ.
Chuyện trên có thể không đề cập tới. Nhưng khoai tây trong đất đã chín thì không thể không đề cập nữa.
Ngô gia không giống Trạm Vân Tiêu tài đại khí thô. Một túi khoai tây Vân Sơ cho bị người Ngô gia cắt rất tỉ mỉ, tiếp đó lại cẩn thận trồng trên bốn mẫu đất. Lúc thu khoai tây, một nhà lớn nhỏ Ngô gia tất cả đều xuất động.h
Cân nhắc đến vấn đề an toàn và lo lắng khoai tây trong đất sẽ bị trì hoãn, nói không chừng còn bị người vụng trộm đào một ít trở về. Nên Ngô lão cha đặc biệt tới gọi hai huynh trưởng của mình đến giúp thu hoạch khoai tây. Ngô gia có bốn mẫu khoai tây, Ngô lão cha tính toán muốn trong một ngày thu hết khoai tây về.
Trên thực tế, nghe nói Ngô gia từ chỗ quý nhân có được hạt giống lương thực quý hiếm nay đã trưởng thành, người trong thôn đã sớm đợi ở bờ ruộng nhìn ly kỳ.
Ngay khi Ngô lão cha một cuốc đi xuống đã kéo ra ba bốn củ khoai tây to bằng nắm tay trẻ con. Tiếp đó, hắn đào thêm hai cuốc nữa mới đem một gốc khoai tây gồm cả dây leo và củ khoai tây đào ra.
Ngô lão cha làm một nông dân dày dạn kinh nghiệm, hắn đã cẩn thận rắc tro than hai lần làm phân bón cho nên khoai tây dưới đất phát triển đặc biệt tốt. Một gốc khoai tây này trọn vẹn mọc ra tám củ khoai tây. Trong tám củ khoai tây ấy, lớn nhất to hơn nắm tay người lớn, nhỏ nhất cũng có độ lớn bằng nắm tay trẻ con.
Tất cả những người có mặt đều là nông dân, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy một cây có thể kết ra nhiều lương thực như thế. Người vây xem lập tức có một khoảng thời gian náo loạn ngắn, tâm tư ai cũng xoay chuyển mấy vòng rồi nhanh chóng đề xuất muốn mua hạt giống khoai tây từ Ngô lão cha, để sang năm nhà mình cũng trồng thử một hai mẫu.
Với năng suất cao như vậy, dù chỉ trồng một, hai mẫu cũng đủ chi phí sinh hoạt một năm của người một nhà.
Có người bắt đầu, những người khác trong thôn cũng theo tiếng la hét muốn mua.
Ngô lão cha cẩn thận bỏ khoai tây đã đào ra vào trong túi vải, sau đứng thẳng dậy nói với các tộc nhân: "Tất cả mọi người đều cùng một tổ tông, có giống lương thực tốt ta đương nhiên sẽ không bỏ rơi các ngươi".
Nghe Ngô lão cha nói, mọi người liền yên tâm. Ai cũng cao hứng vì sang năm mình có bảo bối khoai tây để trồng, nhưng ngay sau đó câu nói của Ngô lão cha lại khiến tâm của mọi người treo cao.
Ngô lão cha cất cao giọng nói: "Chẳng qua bây giờ ta còn chưa biết trong đất có thể cho ra bao nhiêu khoai tây. Đợi sau khi đào hết khoai tây ra, ta muốn lưu lại một phần làm giống sang năm nhà mình trồng, chỗ còn lại xem còn bao nhiêu mới bán cho mọi người".
Hai chữ "nhà mình" của Ngô lão cha bao gồm cả nhà Đại ca và Nhị ca hắn. Ngoài ra, hắn còn tính toán để Ngô Bảo Mộc đưa hai túi khoai tây qua cho Lâm đại nhân ở tỉnh thành.
Trong khoảng thời gian này, trong lòng hắn cũng hiểu được cơ duyên của nữ nhi và thần tiên đã hết, không có thần tiên thì họ phải tìm đường ra khác. Và phủ doãn Lâm đại nhân chính là một đường ra rất tốt.
Dầu sao Ngô lão cha cũng không trông cậy vào nhà mình có thể đại phú đại quý, chỉ là muốn làm chút sinh ý nhỏ. Chỉ cần có thể duy trì quan hệ tốt với phủ doãn đại nhân, vậy những chuyện sau này của nhà mình sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Ngoại trừ Lâm đại nhân, cũng cần đưa một ít qua bên Huyện lệnh nữa.
Lời xưa nói hay, quan huyện không bằng huyện quan. Tuy Lâm đại nhân là quan lớn, nhưng hiện tại quản lý bọn họ là Huyện lệnh.
Yêu cầu của Ngô lão cha là rất hợp lý, và người Ngô gia thôn cũng tìm không ra vấn đề nên họ liên tục gật đầu biểu thị hắn nói có lý.
Giải quyết xong, một vài người đều nhảy xuống bờ ruộng muốn giúp Ngô gia thu khoai tây. Họ hy vọng sang năm Ngô gia nhìn ở trên việc họ giúp một tay, có thể bán nhiều khoai tây hơn để bọn hắn làm giống.
Bọn hắn nguyện ý giúp, Ngô lão cha vẫn lo lắng. Bởi người càng nhiều, trong đất sẽ càng rối bời, chưa chừng có người thừa dịp bọn hắn không chú ý mà rút mất ba năm củ khoai tây.
Tới cuối cùng, Ngô lão cha cười bảo mọi người giúp đỡ cắt dây leo khoai tây. Mọi người đều biết rõ sở dĩ hắn an bài như vậy là đề phòng có người đục nước béo cò. Trong lòng người bằng phẳng không cho là có việc gì, dầu sao bọn hắn chỉ muốn giúp Ngô gia một chút để đỡ bận bịu, làm cái gì thì đều như nhau cả.
Nhưng trong lòng người đánh chủ ý khác bị Ngô lão cha công khai gõ đánh như thế, cũng buông xuống tấm tư kia thành thành thật thật giúp đỡ cắt dây khoai tây. Không thành thật thì có biện pháp gì đâu, bọn hắn còn đang trông chờ Ngô gia sang năm bán khoai tây cho bọn hắn trồng đấy. Cho nên hiện tại coi như trong lòng bọn hắn không vui cũng không dám lộ ra ngoài.
Có mọi người hỗ trợ, người Ngô gia đuổi trước chạng vạng tối thu hoạch hết toàn bộ khoai tây trên bốn mẫu đất cất về hầm. Ngô lão cha trong lòng có cái cân, hắn từng túi từng túi đẩy vào hầm, không cần tới cân cũng đại khái biết số lượng.
Hắn nhặt riêng ra mười mấy củ nhỏ không thích hợp để trồng trong đống khoai tây, tính toán đưa cho Ngô Tề thị nấu để chiêu đãi hai ca ca tới nếm thử.
Vừa đóng cửa hầm, hắn quay sang nói với người nhà đang vây quanh bên cạnh: "Hơn bốn mẫu đất, chúng ta ước chừng thu được một vạn ba ngàn cân khoai tây trở về".
Nghe được con số, người Ngô gia giật mình kêu lên: "Nhiều vậy sao!".
Tuy ban ngày lúc thu khoai tây, bọn hắn đã biết thứ này sản lượng rất cao nhưng không không ngờ rằng sẽ nhiều như vậy.
Ngô lão cha gật đầu không nói gì, thay vào đó quay người dặn dò Ngô Bảo Mộc: "Ngày mai ngươi chọn ra hai túi khoai tây phẩm tướng tốt, rồi đưa nó qua cho Lâm đại nhân ở tỉnh thành".
Ngô lão cha sở dĩ để nhi tử đi mà không phải tự mình đi, là nghĩ sớm trải đường cho nhi tử, hy vọng hắn có thể kết duyên tốt với Lâm đại nhân. Để sau này khi Ngô Bảo Mộc chạy bên ngoài thì làm chuyện gì nó cũng thuận tiện hơn.
Về phần bên Huyện lệnh, Ngô lão cha tính tự mình đi. Hắn đã cùng Huyện lệnh đánh qua vài lần giao tế, và tự tin bản thân có thể ứng phó tốt.
Buổi tối, người Ngô gia ăn cháo trắng với khoai luộc. Khoai tây không nhiều nhưng củ khoai tây to bằng nắm tay trẻ con, người Ngô gia bao gồm cả nhà Ngô Hội Tài và nhà Ngô Hội Phú mỗi người được chia một củ.
Khoai luộc chín mềm, cắn một miếng vào miệng, mùi vị vừa mềm vừa ngọt.
Một miếng khoai tây vào bụng, tất cả mọi người liền thấy yên tâm. Ban đầu ai cũng lo mùi vị của thứ cao sản như vậy sẽ không ngon. Vì vậy mọi người đã nghĩ kỹ, cho dù khoai tây năng suất cao nhưng mùi vị không ngon thì dù có phải bịt chặt mũi cũng phải đem nó ăn hết. Tuy nhiên, hương vị của khoai tây ngon hơn nhiều so với đậu nành và ngô nấu chín.
Chỉ mấy ngụm, mọi người đã rất nhanh xử lý xong củ khoai tây trên tay. Trong đó Ngô Bảo Vân còn thở dài nói: "Khoai này ăn ngon thật".
Ăn được khoai tây thơm ngọt, Ngô Bảo Tú cũng quét sạch u ám mấy ngày qua, cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều. Nàng nhìn mọi người nói: "Khoai tây này hình như xào hay chiên lên ăn cũng rất ngon. Không thì ngày mai chúng ta lựa ra mấy củ khoai tây hỏng xào lên ăn thử đi".
- -- HẾT CHƯƠNG 53 ---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT