Vân Sơ mỉm cười vẫy tay với cậu bé: “Bạn nhỏ, em đừng căng thẳng, bọn chị đều không phải người xấu".
Trạm Vân Tiêu bất đắc dĩ nâng trán liếc nhìn qua Vân Sơ, Tiểu Sơ à, có người xấu nào sẽ tự mình nói mình là người xấu không. Với lại, nếu không phải tầng một không có gương vậy hắn thật muốn lấy cái gương tới cho nàng tự soi xem, nụ cười trên mặt nàng lúc này trông có bao nhiêu gian tà. Nàng hiện tại, rất hiển nhiên giống vị tỷ tỷ lạ mặt đang dụ dỗ tiểu nam hài vậy.
Chỉ là đâu thể trách Vân Sơ khác thường được, bởi vị khách mới tới lần này là một thiếu niên có gương mặt vừa mềm mại lại dễ thương. Đùng nói Vân Sơ, đến cả Trạm Vân Tiêu khi nhìn thấy cậu bé cũng sinh ra một ý nghĩ---- Nếu đứa nhỏ của hắn và Tiểu Sơ sau này có thể lớn lên có thể như thế này, vậy chỉ ngắm nhìn thôi cũng đủ làm người ta thấy vui vẻ rồi.
Chẳng qua, tiểu nam hài kia trông có hơi gầy yếu, quần áo mặc trên người không thể nói là quần áo được mà nên nói nó là một mảnh vải rách thì thích hợp hơn. Trạm Vân Tiêu nhíu chặt lông mày, không bằng lòng nghĩ------ Cũng không biết người nhà của nam hài tử này đã chiếu cố hắn thế nào nữa.
Hoàng Cù cầm nắm cửa cẩn thận quan sát, xác thực ba người lớn trong phòng nhìn không giống người xấu, tâm đề phòng của cậu cũng buông lỏng một chút.
Vân Sơ thấy sắc mặt cậu bé thả lỏng hơn, liền vội vàng lên tiếng chào hỏi lần nữa và mời cậu bé tới cùng ngồi với mình. Đúng lúc đồ ăn ngoài đã được giao đến, Trạm Vân Tiêu cầm theo điện thoại của Vân Sơ đi ra ngoài lấy đồ ăn. Trong phòng thiếu đi một người nam nhân trưởng thành đối với Hoàng Cù chính là mất đi một phần nguy hiểm, điều đó khiến hắn thấy thả lỏng hơn nhiều và từ từ nhấc bước chân đi về phía đối diện Vân Sơ ngồi xuống.
Mông vừa chạm vào mặt ghế, Hoàng Cù lập tức lên tiếng hỏi: "Tại sao cửa nhà của các ngươi lại xuất hiện trong phòng củi nhà ta?".
Hoàng Cù khẩn trương kéo lấy ống tay áo của mình, nghĩ mãi vẫn không hiểu rõ tình huống hiện tại. Rõ ràng hắn chỉ nửa đêm thấy khát nên mở cửa ra ngoài muốn uống nước thôi. Ai biết ngay sau khi cánh cửa gỗ được mở ra, lọt vào tầm mắt hắn lại là một nơi vô cùng xa lạ như vậy.
Vân Sơ nghe vậy cảm thấy kinh ngạc: "Cửa gỗ xuất hiện trong phòng củi nhà em?".
Từ lúc cô tiếp nhận siêu thị đến nay đã gặp cửa gỗ xuất hiện nhiều lần. Nhưng nơi cửa gỗ xuất hiện thường không có quy luật nhất định nào, dù thế đây vẫn là lần đầu tiên cô nghe nói nó lại xuất hiện trong phòng ở nhà người ta. Trước đó, cả bên chỗ Ngô Bảo Tú hay Lỗ Bằng Thiên đều chưa từng xuất hiện trường hợp cửa gỗ xuất hiện trong nhà bao giờ, mà đều là Vân Sơ dùng phương pháp thủ công để dịch chuyển nó.
[ LTH: Nhớ không nhầm, bên Mẫn Nhuễ Nhã cũng là xuất hiện trong nhà mà! ]
Không đúng! Cánh cửa gỗ bên chỗ Trạm Vân Tiêu cũng là xuất hiện trong sân viện nhà anh. Nếu nói thế, vậy đây cũng không phải lần đầu tiên cửa gỗ xuất hiện tại trong nhà người khác.
Những chuyện này Vân Sơ có thể từ từ lý giải sau, còn nhiệm vụ cấp bách nhất hiện giờ là phải làm rõ sự việc với vị khách nhỏ này trước đã. Cô cũng không muốn người khác hiểu lầm cô thành loại người kỳ quái, thích lắp cửa nhà mình trong phòng chứa củi nhà người khác đâu.
"Em trai nhỏ, em nghe chị nói. Chuyện là như thế này......".
Đợi Vân Sơ đem đầu đuôi sự tình nói rõ ra, vẻ mặt của cậu bé đã không thể dùng từ chấn kinh để hình dung nữa rồi. Câu nói kia nói thế nào ấy nhỉ? Đáng vẻ của cậu bây giờ hẳn là thế giới quan đã hoàn toàn sụp đổ.
Vân Sơ đợi anh bạn nhỏ tiêu hóa một chút tình huống hiện tại sau mới hỏi cậu: "Chuyện của chị chị đã nói xong rồi. Tiếp theo đến lượt em kể về tình huống của bản thân đi. Lúc này cũng đã trễ rồi, sao em còn đến phòng củi làm gì?".
Chỗ hắn đang ngồi hiện tại không có bất kỳ điểm nào giống với thế giới vốn có của hắn, cho nên đối với những gì Vân Sơ nói Hoàng Cù đều tin tưởng. Mà đúng lúc này, Trạm Vân Tiêu cũng đã xách đồ ăn trở về. Vân Sơ đặt một đôi đũa vào tay cậu, ngoài ra còn mở một chai sữa bò đưa qua. Tiếp đó mới quay trở về ghế của mình ngồi xuống chuẩn bị lắng nghe câu chuyện của vị khách mới này.
Trạm Vân Tiêu và Will không vội ăn, cả hai đều nhìn Hoàng Cù với ánh mắt tò mò không che giấu được. Hoàng Cù bị ba người lớn nhìn chằm chằm như thế, tâm cũng thấy rất căng thẳng. Hắn cúi đầu nhìn cái bình màu đỏ kỳ lạ trong tay mình để tránh ánh mắt của bọn họ, và yên lặng ngậm lấy ống hút nếm thử một miếng.
Một ngụm vào miệng, ánh mắt hắn không khỏi sáng lên, ngọt quá! Uống rất ngon!
Thấy hai mắt cậu bạn nhỏ lấp lánh như sao, trong lòng Vân Sơ cũng vui mừng. Cô vươn tay với lấy một chiếc Hamburger từ trong túi và đặt nó ở trước mặt cậu. Cứ như vậy, một tay Hoàng Cù cầm chai sữa bò, một tay khác lại cầm Hamburger bắt đầu chậm rãi kể về tình huống của bản thân.
Nói chung đây là câu chuyện có chút thương tâm về mẹ ghẻ con chồng, đứa nhỏ bị mất mẹ từ nhỏ. Hoàng Cù năm nay đã mười một tuổi, là thôn dân thuộc Liễu Thụ thôn của An Dương trấn. Thôn quê nơi cậu bé sống bị bế tắc tin tức lại thêm cậu vẫn còn nhỏ cho nên không thể nói rõ ra triều đại cụ thể mà cậu đang sống.
Trước năm tuổi, Hoàng Cù vẫn có một cuộc sống rất hạnh phúc với phụ mẫu cần cù chăm chỉ. Tuy rằng trong nhà không dư dả gì nhưng ít ra cậu cũng không phải lo lắng về cơm ăn áo mặc. Nhưng ở năm Hoàng Cù năm tuổi, mẹ ruột cậu bé lâm bệnh nặng mãi không khỏi, cuối cùng qua đời. Một mình cha ruột của cậu chống đỡ hai năm cuối cùng không thể không bị thuyết phục bởi hàng xóm, họ hàng quyết định tái giá cưới vợ mới vào cửa.
Điều kiện nhà Hoàng Cù vốn không tốt, khi mẹ hắn sinh bệnh vì chữa bệnh đã tốn mất hơn nửa tài sản trong nhà. Hai năm kế tiếp trong nhà khó khăn lắm mới dành dụm được chút tiền lại bị cha ruột hắn cầm đi cưới vợ kế. Điều kiện của đối phương cũng tốt, là quả phụ dẫn theo một đứa con gái. Tuy rằng Hoàng gia đưa không được nhiều lễ hỏi nhưng nàng ta nhìn trúng Hoàng phụ là người trung thực, cho nên liền vui vẻ dẫn theo nữ nhi tái giá cho Hoàng phụ.
Đáng tiếc nữ nhân này lại không phải là người lương thiện gì, một năm đầu gả qua đối với Hoàng Cù còn coi như được. Lúc đầu nhà nghèo, ăn uống chẳng được bao nhiêu cho nên nhìn không ra chênh lệch gì. Nhưng sang năm thứ hai nữ nhân kia lại có bầu, còn thay Hoàng phụ sinh ra một đứa con trai. Đến lúc này nàng ta cảm thấy địa vị trong cái nhà này của mình đã ổn rồi nên bắt đầu hành hạ Hoàng Cù.
Một đứa trẻ chưa đến mười tuổi nhưng mỗi ngày không chỉ phải theo phụ thân xuống đất làm việc, mà còn phải lên núi kiếm củi, xuống sông lấy nước, đủ các loại công việc nặng nhọc đều đổ lên đầu cậu.
Khi Hoàng Cù nói đến đây, Trạm Vân Tiêu chợt mở miệng hỏi: "Mẹ kế ngươi đối với ngươi như vậy, thế cha ngươi cứ mặc kệ nàng ta sao?".
Tuy nhiên, khi Hoàng Cù nghe câu hỏi của Trạm Vân Tiêu lại trào phúng cười ra tiếng. Phụ thân hắn một năm ngoại trừ ngày mùa sẽ ở nhà ra, thì những thời gian khác đều lên trấn làm công ngắn hạn kiếm chút tiền trợ cấp gia dụng. Làm công trên trấn đều là công việc tốn rất nhiều sức, Hoàng phụ mỗi ngày từ trên trấn trở về đều mệt đến cả mở miệng nói cũng không muốn nói, nên căn bản không có chú ý tới tình cảnh gian nan của nhi tử.
Mãi tới sau này hắn mới chú ý tới, nhưng khi đó tiểu nhi tử của hắn đã hai, ba tuổi rồi, hắn lại không thể bỏ vợ nên chỉ có thể mở miệng khuyên nhủ thê tử. Tuy nhiên, sau mỗi một lần Hoàng phụ thay nhi tử nói chuyện, mẹ kế kia của Hoàng Cù sẽ lại càng tra tấn, dằn vặt, chèn ép cậu mạnh mẽ hơn. Thậm chí còn đánh, đá, và không cho cậu ăn cơm.
Hoàng phụ phát hiện lời mình nói không có tác dụng đối với thê tử, nên sau mấy lần cùng nàng ta ầm ĩ liền từ bỏ. Thật ra Hoàng Cù biết trong lòng phụ thân nghĩ gì, còn không phải là cảm thấy tuy vợ kế đối với nhi tử có chút hà khắc nhưng tốt xấu vẫn không ngoan độc đến muốn hành hạ chết hắn, nói chung là vẫn cho hắn một miếng cơm ăn. Đó không phải là cách sống của gia đình sao? Chỉ cần nhẫn nhịn một chút, vậy vẫn gia hòa vạn sự hưng mà.
Loại hành động dung túng này của Hoàng phụ khiến cho thê tử hắn càng trở nên trầm trọng hơn. Nàng ta lập tức đuổi Hoàng Cù tới kho củi ở, lại mỗi ngày chỉ thị hắn làm rất nhiều việc nặng nhọc. Một ngày ba bữa nhưng chỉ cho phép hắn ăn chút tàn canh cơm thừa. Cũng chỉ khi Hoàng phụ về nhà ăn cơm buổi tối, mẹ kế hắn mới bằng lòng cho đứa con riêng này ăn thêm hai miếng cơm nóng.
Hoàng Cù thực sự là một đứa trẻ khiến cho người ta đau lòng. Gặp phải trải nghiệm bi thảm như vậy, đến Vân Sơ chỉ nghe thôi đã thấy thương xót thay, thế mà cậu lại như người không có chuyện gì từ từ kể lại câu chuyện của bản thân mà không mang theo bất kỳ tâm tình hay xúc cảm gì.
Điểm chú ý của Trạm Vân Tiêu khác với những người khác, nghe xong lời của Hoàng Cù còn có thể bình tĩnh hỏi lại hắn: "Ngoại gia ngươi không có ai thay ngươi nói chuyện sao?".
Hoàng Cù cười khổ lắc đầu: "Không có, mẹ ta là nữ nhi ở lúc ông ngoại ta lớn tuổi mà có. Lúc trước ông ngoại đối với mẹ ta rất tốt khiến cho các bá phụ, bá mẫu oán ông bất công. Mẹ ta vừa mất không bao lâu thì ông ngoại cũng qua đời, vậy nên nhà các thúc bá sẽ không vì ta ra mặt".
Will làm tân nhân loại nhưng cũng đã chứng kiến những mâu thuẫn gia đình kiểu vậy. Tuổi thọ của bọn họ bây giờ kéo khá dài, do đó đủ các loại chuyện bực mình cũng theo đó nhiều lên. Vì vậy, lời khuyên của anh là: "Tôi thấy cái nhà kia của em có ở lại tiếp cũng chẳng có gì tốt lành. Không thì em rời khỏi cái nhà đó tự kiếm lấy một công việc, cố gắng làm việc chăm chỉ tự nuôi bản thân còn tốt hơn".
"Ta đương nhiên cũng nghĩ muốn rời đi, chỉ là trong tay ta không có vốn liếng gì. Ta sợ sau khi rời đi, ngay cả sinh tồn đơn giản cũng rất khó khăn".
Hoàng Cù từng nghĩ đến việc sẽ rời khỏi căn nhà đó, nhưng tất cả tài vật trong nhà đều do kế mẫu độc ác của hắn kiểm soát. Hắn một không có tiền hai không có bản sự, nếu tùy tiện rời nhà vậy sẽ chẳng có cái kết cục tốt đẹp gì.
Kết quả tốt nhất đó là lưu lạc đầu đường làm một tên ăn mày, tốt xấu gì hắn còn có thể tự tại. Còn kết quả xấu nhất chính là bị kẻ buôn người bán đến một nơi nào đó. Hoàng Cù biết rõ chính mình có bề ngoài rất tốt, hắn từng nghe người trong thôn nói bên ngoài có nam kỹ. Thiết nghĩ, nếu hắn rời nhà không may bị rơi vào tay người què, khả năng lớn nhất chính là bị bán đến mấy chỗ không sạch sẽ kia.
Mặc dù tình cảnh ở nhà của hắn rất éo le, nhưng tốt xấu gì còn có hai ngụm cơm ăn và một gian phòng củi che gió che mưa.
Đứa trẻ nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, Hoàng Cù so với các bạn cùng tuổi thì trí tuệ hơn nhiều. Chỉ cần có cơ hội trưởng thành hoàn toàn, vậy thành tựu sau này nhất định sẽ không chỉ dừng lại ở trong thôn bị kế mẫu hành hạ đáng thương.
Cả Vân Sơ, Trạm Vân Tiêu và Will từ đáy lòng đều nghĩ muốn giúp cậu một chút. Nhưng nhận thức khác nhau của Will thực sự không phù hợp với quy luật của cuộc sống trên địa cầu cổ đại, nên biện pháp anh đưa ra đã bị cô phủ định. Tuy nhiên, là một người cổ đại chân chính, Trạm Vân Tiêu đã đưa ra vài đề xuất khả thi.
Biện pháp đầu tiên Trạm Vân Tiêu đề xuất là để Hoàng Cù đi học. Mọi nghề đều chỉ là thấp hèn, chỉ có đọc sách mới cao quý. Chỉ cần Hoàng Cù đạt được thành tích cao trong việc học, vậy mặc kệ là cha ruột hay là kế mẫu đều chỉ có thể tôn trọng hắn, chứ nào dám có khắt khe hay dám chèn ép hắn.
Nhưng, hạn chế lớn nhất của biện pháp này là---- việc học thời xưa rất tốn thời gian và tiền bạc. Chớ nói đến nhà Hoàng Cù có điều kiện không tốt, nên sao có thể cung nổi một người đọc sách. Mà xem như cung nổi, vậy kế mẫu hắn nhất định sẽ nghĩ cách để lại cơ hội đọc sách đó cho nhi tử của mình, và sao có khả năng nguyện ý đưa đứa con riêng Hoàng Cù này đi đọc sách cho được.
Tự bản thân Hoàng Cù cũng thấy biện pháp này không làm được, bởi vì hắn không có nhiều thời giờ như vậy để chờ đợi. Kế mẫu Hoàng Cù đối với hắn hà khắc như thế, ngoại trừ việc hắn là đứa nhỏ do vợ trước của trượng phu lưu lại thì còn có một lý do quan trọng nhất, đó là hắn là một nam hài.
Nếu Hoàng Cù không phải nam hài thì tình cảnh của hắn khả năng sẽ không quá gian nan như thế. Bởi nữ hài tử vừa đến tuổi thì sẽ gả đi, mà nhà mẹ đẻ còn có thể thu được một phần lễ hỏi. Đúng, chính bởi vì lễ hỏi nên kế mẫu hắn mới sẽ khắt khe và chèn ép hắn như thế. Bởi hắn là nhi tử, sau này trường thành sẽ cần thành thân. Đến lúc đó trong nhà sẽ phải xuất ra một khoản tiền cho hắn kết hôn, thêm nữa, hắn là trưởng tử trong nhà nên nhất định sẽ phải phân cho hắn một phần gia sản.
Nếu Hoàng gia dám không xuất tiền cho Hoàng Cù kết hôn, vậy nước miếng của người trong thôn cũng đủ làm cha ruột cùng kế mẫu hắn thẹn đến không thể tiếp tục ở lại trong thôn được nữa. Cho dù kế mẫu hắn là người không quá để ý tới thanh danh, nhưng hai năm nay chuyện nàng khắt khe, chèn ép con riêng của chồng đã dấy lên không ít lời chỉ trỏ của người trong thôn dành cho nàng.
Sinh hoạt ở cổ đại nếu không quan tâm tới thanh danh là chuyện không có khả năng. Dù sao kế mẫu Hoàng Cù còn có một đứa con gái và một đứa con trai, nữ nhi sau này lớn lên còn cần lập gia đình, mà nhi tử trưởng thành sẽ phải kết hôn. Nếu thanh danh của nàng ta quá kém, vậy mấy nhà tốt ai sẽ nguyện ý cưới nữ nhi của nàng hoặc sẽ gả nữ nhi nhà họ qua nhà nàng cơ chứ.
Cho nên dựa theo phỏng đoán của Hoàng Cù, kế mẫu hắn chắc chắn sẽ không nguyện ý xuất tiền ra cho hắn kết hôn. Hơn nữa, bởi vì hắn có tướng mạo tốt nên khả năng cao nàng ta sẽ để hắn đi làm con rể nhà người ta.
Mặc dù, hắn đã nhìn thấy trước tương lai của mình trong nháy mắt, nhưng Hoàng Cù giờ đây lại không có năng lực để thay đổi hiện trạng của mình. Hắn chỉ có thể tiếp tục sống trong cái bóng của kế mẫu mỗi ngày.
Trước tình hình hiện tại của Hoàng Cù, Trạm Vân Tiêu cũng đưa ra giải pháp thứ hai. Hắn để Hoàng Cù tìm người học nghề, cho dù là thợ mộc hay nghề gì khác đều được miễn là có thể học thành và tự nuôi sống bản thân. Chỉ cần Hoàng Cù có thể nuôi sống bản thân thì sẽ có thể thoát ly khỏi cái nhà kia.
Trạm Vân Tiêu cũng là thấy Hoàng Cù trông rất có linh khí, nên không đành lòng để thằng bé còn chưa kịp lớn lên đã bị người bẻ gãy cánh.
Độ tin cậy của biện pháp này là khá lớn, thà rằng Hoàng Cù tìm một nơi xa nhà để học nghệ còn hơn ngày ngày phải sống dưới mí mắt của kế mẫu, bị kế mẫu ngược đãi đến người không ra người. Hoàng Cù cũng cảm thấy chủ ý này của Trạm Vân Tiêu rất được, xác thực có thể thử một lần: "Vậy đợi khi trở về ta sẽ tìm hiểu xem có nơi nào tuyển học đồ không".
Hắn vẫn rất tự tin đối với đầu óc của mình, mặc kệ là thợ mộc hay là gì thì chỉ cần có sư phó nguyện ý nhận hắn, vậy hắn khẳng định có thể học thành xuất sư. Điều mà Hoàng Cù lo lắng là liệu kế mẫu hắn có nguyện ý để hắn đi học nghệ hay không. Bởi bái sư là cần đưa lễ, mà hắn thì thứ gì cũng không có nên căn bản không có khả năng dựa vào chính mình đạt được tài vật để đi bái sư.
Nếu kế mẫu hắn không đồng ý để hắn đi học nghệ, và cũng không đồng ý xuất tiền đặt mua lễ bái sư cho hắn vậy tất cả dự định sẽ đều chỉ là bong bóng nước.
Nghe Hoàng Cù nói ra sự lo lắng của bản thân, Vân Sơ lập tức đứng dậy lên lầu lấy hai thỏi bạc và một ít bạc vụn. Số bạc này là lần trước Lỗ Bằng Thiên mua đồ trong siêu thị đã đưa cho Vân Sơ. Nhưng, hiện tại trong tay Vân Sơ đến thỏi vàng còn chưa dùng hết, chứ càng đừng nói đến số bạc này.
Giá bạc hiện tại vốn dĩ không đắt, mà chỗ bạc Lỗ Bằng Thiên đưa cho lại có chất lượng không đủ tốt nên càng không có giá trị gì. Do đó, chỗ bạc đó vẫn luôn bị Vân Sơ để đó không có chỗ dùng, vừa hay hiện tại lấy ra đưa cho Hoàng Cù giải quyết khó khăn khẩn cấp.
Vân Sơ đưa chỗ thỏi bạc và bạc vụn trong tay tới trước mặt Hoàng Cù. Nhìn chỗ bạc trước mặt, Hoàng Cù hồi lâu không có phản ứng lại.
"Chỗ bạc này cho em, em có thể cầm chúng đi tìm một tương lai tốt đẹp cho bản thân".
Vân Sơ là người vô cùng cẩn thận, lo lắng Hoàng Cù cầm thỏi bạc đi ra ngoài không an toàn nên cô còn cố ý tìm ra chút bạc vụn. Cộng hết chỗ bạc vụn lại chắc có chừng sáu, bảy lượng bạc.
Đợi sau khi Hoàng Cù hoàn toàn tiêu hóa chuyện Vân Sơ tặng không bạc cho hắn, hắn vội vã xua tay nói: "Ta không thể nhận bạc của ngươi. Ban nãy ta đã mặt dày ăn đồ ăn của ngươi rồi, nên giờ nào dám nhận chỗ bạc này. Lễ bái sư đợi sau khi trở về ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp xử lý".
Mẫu thân Hoàng Cù đã dạy hắn từ nhỏ không được chiếm tiện nghi của người khác. Ban nãy bởi vì đồ ăn ở chỗ Vân Sơ có hương vị và mùi vị quá tốt, thêm nữa tối nay hắn lại không ăn nhiều nên bụng đã rất đói, do đó mới mặt dạn mày dày ăn đồ ăn Vân Sơ đưa.
Vân Sơ thở dài một hơi. Đứa nhỏ này ngoan như vậy, mẹ kế cậu bé rốt cuộc là người nhẫn tâm cỡ nào mới có thể xuống tay hành hạ một đứa bé ngoan như vậy. Cô đẩy chỗ bạc trở lại trước mặt Hoàng Cù, nói: "Em cầm đi, chỉ là chút bạc mà thôi. Có thể giúp được em chị cũng thấy rất vui vẻ",
Hoàng Cù cự tuyệt vô dụng bởi Vân Sơ đã quyết định chủ ý muốn tiếp tế cậu. Ngoài ra còn có hai người Will và Trạm Vân Tiêu ở bên phụ họa thuyết phục thêm.
Từ chối không được, Hoàng Cù chỉ có thể đưa tay cầm lấy một khối bạc vụn nhỏ nhất và nói: "Vậy, vậy ta chỉ cần một viên này là được rồi".
Viên bạc vụn này ước chừng một lượng, tuyệt đối đủ cho hắn mua được lễ bái sư. Điều kiện của nông thôn không tốt, nên các thợ thủ công thu đồ đệ thường chỉ thu một hai cân thịt. Hơn nữa, bọn hắn thu đồ đệ thì tương đương với nhiều thêm một trợ thủ không cần phát tiền công, mà người học nghệ thường sẽ phải giúp sư phó làm việc một hoặc hai năm mới có thể từ từ học tập tay nghề.
Nếu không phải tuổi của Hoàng Cù ở cổ đại đã được xem là đại hài tử, vậy chỉ bằng dáng vẻ nhu thuận nói rằng chỉ lấy một viên bạc vụn này, Vân Sơ sợ rằng chính mình chắc chắn sẽ nhịn không được vươn tay kéo Hoàng Cù vào lòng mà chà đạp gương mặt đáng yêu kia.
Vân Sơ bình tĩnh lại cảm xúc của chính mình, mở miệng khuyên: "Chị cho em thì em cứ cầm đi. Nói không chừng lần này em trở về sẽ không thể gặp lại cửa gỗ lần nữa, cho nên cứ giữ lại bên người ít tiền bạc bàng thân thì tốt hơn".
Gặp những vị khách trước đây lần lượt biến mất, Vân Sơ tự hiểu rõ mỗi một lần gặp khách có thể đó sẽ là lần gặp cuối, vậy nên cô muốn chuẩn bị đầy đủ nhất có thể cho lần gặp cuối đấy.
Cô không biết lương thực nhà Ngô Bảo Tú trồng có bội thu hay không, Lâm đại nhân liệu đã có được hạt giống ngô mà ông vẫn luôn tâm tâm niệm niệm hay chưa. Cô không biết tình cảnh hiện tại bên chỗ Đổng Thừa Trạch thế nào rồi, anh lúc này vẫn đang anh dũng giết địch trên chiến trường hay là.....đã chết trận.
Còn có cô bé thông minh Quý Hòa kia nữa. Bây giờ đã là mùa hè, không biết trại phơi muối bên chỗ cô bé đã được xây dựng xong chưa. Ngoài ra còn có hai vợ chồng Lỗ Bằng Thiên và Agula, cô sợ rằng tương lai sẽ không còn cơ hội được gặp lại bọn họ nữa. Mặc dù cô đã trợ giúp bọn họ rất nhiều, nhưng nói đến cùng, cô cũng chỉ là một người ngoài cuộc đã được định sẵn chỉ có thể là người qua đường trong cuộc đời của họ.
Chính bởi ý nghĩ này, nên lần này Vân Sơ mới cố chấp muốn đưa chỗ bạc này cho Hoàng Cù như thế. Tình cảnh của cậu gian nan như vậy, nêu lần sau cậu không đến đây nữa thì có chút tiền bàng thân bên người sẽ luôn an toàn hơn.
Những gì Vân Sơ lo nghĩ xác thực hết sức có đạo lý, chuyện tương lai ai có thể nói trước được cơ chứ. Hoàng Cù nhìn chỗ bạc trên bàn, nội tâm xoắn xuýt vô cùng. Cuối cùng vẫn là bản năng sinh tồn chiếm thế thượng phong, Hoàng Cù vươn tay nhận lấy chỗ bạc Vân Sơ đưa. Hắn từ trên ghế đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Vân Sơ vạn phần cảm kích hướng cô dập đầu mấy cái. Tiếp đó lại xoay người dập đầu với Trạm Vân Tiêu và Will, mỗi một cái dập đầu đều kêu rất vang dội.
Will biết đây là một loại nghi thức cảm ơn của người địa cầu cổ đại, nhưng bản thân anh đâu có giúp được gì đâu nên cảm thấy rất xấu hổ khi nhận cái dập đầu của Hoàng Cù.
Nhìn thấy vết máu trên trán Hoàng Cù, Vân Sơ chỉ cảm thấy đau đầu: Thật không hiểu sao đứa nhỏ này lại cố chấp như vậy. Dù có muốn dập đầu vậy tùy tiện ý tứ hai cái là được rồi, có cần phải sử dụng khí lực lớn như vậy không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT