Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Chỗ chai nhựa đó Vân Sơ chỉ có thể tạm thời để Trạm Vân Tiêu xách chúng lên lầu ba cất. Cũng may lương thực trên lầu ba đã bị Agula dọn hết đi rồi, bằng không thì thật sự không có chỗ cho mấy cái chai nhựa này nhét vào. Đặt ở lầu một khẳng định là không được rồi, Vân Sơ lo lắng bị Dương Vi hay khách ghé tiệm thấy được sẽ tưởng rằng việc kinh doanh trong cửa hàng quá tệ, đến nỗi cô phải ra đường nhặt chai nhựa về để phụ cấp gia dụng.

Lần này Vân Sơ gọi rất nhiều đồ ăn ngoài nên cô bảo Lỗ Bằng Thiên và Agula mỗi người chia một nửa mang về mà ăn. Lỗ Bằng Thiên còn tốt, vì hắn đã theo chân Vân Sơ ăn đồ ăn hiện đại mấy lần rồi. Còn Agula đến đây lần trước chỉ lo uống nước, nên hôm nay là lần đầu tiên được ăn món ngon như vậy. Hắn xếp gọn tôm hùm vào hộp và đóng nắp lại, lại lấy thêm bảy tám cái nồi sắt và rất nhiều gia vị từ cửa hàng.

Có những vật này, sau khi trở về, hắn có thể để Ulan cùng mấy nữ nhân trong bộ lạc thử suy nghĩ về cách nấu cơm canh. Có những đồ ăn hắn mang về làm tài liệu tham khảo, các nàng hẳn có thể làm ra những món ăn ngon hơn.

Đồ cũng đã lấy, ăn cũng đã no, uống cũng đã đủ nên mọi người đều rất thức thời đứng dậy rời đi.

Đối với Vân Sơ, buổi tối hôm nay lại là một lần chia tay. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên, nhưng trong tâm cô vẫn khó tránh khỏi cảm thấy có chút thất lạc. Trước đây khi chưa ở cùng Trạm Vân Tiêu, cô không hề cảm thấy nhàm chán dù cho có ở một mình trong tòa nhà nhỏ này. Nhưng hiện tại cô luôn cảm thấy thiếu vắng thứ gì đó khi phải ở một mình, mỗi ngày đều chỉ ngóng trông cửa gỗ mau mau xuất hiện sớm hơn.

Trong lòng Trạm Vân Tiêu cũng không nỡ, nhưng lần này hắn đã ngây người ở hiện đại nửa tháng rồi. Nói gì thì cũng nên trở về để lộ mặt trước mặt tổ mẫu và mẫu thân, nếu không các nàng chắc chắn sẽ lo lắng có phải hắn ở bên ngoài gặp phải chuyện gì bất trắc không.

Thực tế, Tần thị và Vương thị căn bản hoàn toàn không lo lắng cho Trạm Vân Tiêu.

Một nguyên nhân đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn đột nhiên biến mất không hề thông báo trước. Lần trước hắn cũng biến mất như vậy còn hại các nàng lo lắng không yên suốt, cuối cùng lại chẳng có chuyện gì xảy ra, không tới mấy ngày đã toàn vẹn chỉnh tề trở về.

Nhiều nhất cũng chỉ có Tần thị sẽ đôi khi cảm thán mấy câu ở trong lòng: Quả nhiên con trai lớn không gần mẹ nữa. Nhi tử vừa có người trong lòng đã học được lá mặt lá trái rồi. Ban đầu rõ ràng chỉ nói đi tiễn nha đầu Tiểu Sơ thôi, kết quả vừa đi chính là nửa tháng. E rằng lần này rời đi chắc lại lâu hơn trước cho mà xem.

Vân Sơ dọn hết rác trong siêu thị rồi lên tầng đi ngủ. Trạm Vân Tiêu cũng theo chân cô lên tầng ngủ đến năm giờ năm mươi thì mới dậy để bắt kịp trước lúc cửa gỗ biến mất.

Bên này hai người Vân Sơ ôm nhau ngủ, thì bên kia Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào cũng đổi sang bộ chăn Vân Sơ đưa cho họ và ngọt ngào mật mật ôm nhau ngủ.

Tối nay có tất cả năm người ghé thăm siêu thị, trong đó có hai đôi là tình nhân và chỉ có mỗi mình Agula không thể dẫn theo thê tử nên cô đơn lẻ loi một mình. Sau khi từ cửa gỗ trở về, Agula cũng không được ngủ thoải mái như mấy người Vân Sơ. Thực tế là toàn bộ người trong bộ lạc của Agula cũng đều không có ngủ.

Kể từ lần trước Agula tiến vào cửa gỗ và mang về rất nhiều lương thực cùng nước sạch, từ đó cứ tới nửa đêm đầu mỗi ngày là hắn đều phụ trách gác đêm cho doanh trại. Gác liên tiếp gần nửa tháng cuối cùng hắn cũng nhìn thấy cửa gỗ lần nữa. Lúc ấy hắn đã kích động đến nhảy dựng lên tại chỗ. Đã hơn mười ngày rồi mà vẫn không thấy cửa gỗ xuất hiện, kỳ thật trong lòng Agula cũng có chút nản lòng. Hắn không khỏi suy ngẫm về những gì Vân Sơ đã nói trước đây. Vân Sơ nói rằng số lần cửa gỗ xuất hiện ở mỗi thế giới là khác nhau, cho nên khi đợi lâu như vậy rồi mà vẫn không đợi được cửa gỗ, hắn không khỏi lâm vào hoài nghi bản thân.

Chẳng lẽ vận khí của hắn kém tới vậy sao? Cửa gỗ chỗ hắn chỉ xuất hiện đúng một lần rồi biến mất?

Agula là thủ lĩnh của một bộ lạc, sự quan tâm của Agula đã ảnh hưởng đến tinh thần của cả bộ lạc. Mọi người thấy cảm xúc của hắn càng ngày càng sa sút, trong lòng cũng hoài nghi về việc có thể gặp lại sứ giả Thiên Thần lần nữa không. Nhưng mà, tối nay, Agula rốt cục đợi được cửa gỗ xuất hiện. Hắn kích động hét lớn hai tiếng, cũng không thèm chào hỏi các tộc nhân đã vội vã kéo ra cửa gỗ đi vào.

Nếu không phải có người cùng hắn canh gác đêm, vậy mọi người nửa đêm tỉnh lại mà không thấy hắn chắc chắn sẽ nghĩ rằng hắn đã bị dã thú tha đi.

Nhìn tộc trưởng đột nhiên biến mất tại chỗ, một dũng sĩ đang cùng gác đêm khác hốt hoảng hai giây sau đó nghĩ đến những gì Agula đã nói lần trước, trong lòng đại khái liền đoán được tộc trưởng đã đi gặp sứ giả Thiên Thần. Hắn nói ra suy đoán này cho các tộc nhân bị tiếng gầm thét của Agula đánh thức. Mọi người cũng vì thế mà không ngủ nữa, đều cố gắng giữ vững tinh thần và chống đỡ mí mắt nhìn chằm chằm nơi tộc trưởng của mình biến mất.

Agula không có để tộc nhân nơm nớp lo sợ quá lâu. Sau một hồi biến mất, hắn liền ném lương thực qua bên này. Mọi người nhìn từng túi lương thực từ hư không xuất hiện và đập xuống đất, sự cuồng hỉ lập tức dâng lên cao. Tất cả đều vội vàng tiến lên chuyển từng túi lương thực đã xuất hiện qua một bên. Họ không biết chính mình đã chuyển đi bao nhiêu túi lương thực nữa, tóm lại là ai cũng thấy cánh tay tê mỏi vì chuyển đồ.

Dù thế, không có một ai mở miệng phàn nàn cả. Nụ cười trên mặt ai cũng rạng rỡ hơn cả lúc đi săn thu hoạch lớn ngày xưa.

Đến cả lũ trẻ trong bộ lạc cũng bị cảm xúc của người lớn ảnh hưởng, chúng vung tay vung chân chạy reo hò xung quanh đống lương thực. Món cháo gạo nấu lần trước chúng đã được nếm thử, hương vị kia làm cho chúng đến nằm mơ cũng vẫn còn nghĩ đến. Chỉ là lúc ấy cháo nấu quá ít nên chúng chỉ mới nếm được hương vị.

Đám trẻ con trong bộ lạc đều khá cơ trí, nghe người lớn trước đó bàn bạc rằng đợi thịt khô mang theo ăn hết đã mới sẽ mang những lương thực kia ra nấu ăn. Cũng từ ngày đó bắt đầu, đám trẻ con háu ăn này lúc nào cũng nhai thịt khô trong miệng. Chúng là muốn nhanh nhanh ăn hết chỗ thịt khô ấy càng sớm càng tốt, như vậy thủ lĩnh mới lấy những lương thực kia ra nấu cháo thơm ngào ngạt cho chúng ăn.

Hiện giờ trong bộ lạc lại có thêm được nhiều lương thực như vậy, vậy bọn hắn lần này liền càng có thể buông ra mà ăn thỏa thích rồi. Đến lúc đó thủ lĩnh thấy có nhiều như thế hẳn sẽ bỏ được mà nấu hẳn một nồi cháo lớn để mọi người ăn no bụng.

Lương thực ngừng xuất hiện đã lâu mà không thấy Agula xuất hiện, mọi người trong bộ lạc đều thầm than trong lòng, lo lắng không biết thủ lĩnh mình ở đó có gặp phải chuyện gì phiền toái không. Tuy nhiên, lúc nhìn thấy nhiều chiếc thùng có hình dáng kỳ lạ xuất hiện ở nơi thủ lĩnh biến mất, tâm mọi người cũng yên tâm hơn chút.

Agula vẫn chưa về, mọi người cũng không biết những chiếc thùng này là gì. Bởi vì chưa từng thấy qua bao giờ nên không dám tự tiện mở ra xem xét, chỉ có thể chuyển những chiếc thùng kỳ lạ này sang một bên như chuyển lương thực ban nãy.

Sau đó, Agula giúp Trạm Vân Tiêu chuyển mỹ phẩm dưỡng da rồi lại bị Lỗ Bằng Thiên kéo đi tắm rửa. Đợi lúc hắn từ cửa gỗ đi ra tính trở lại tìm chai đựng nước đã là chuyện hơn một trôi qua.

Thấy tộc trưởng từ hư không xuất hiện, người của cả bộ lạc đều cảm thấy đây là kỳ tích. Họ không hẹn mà cùng quỳ xuống, cái trán chạm đất, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Tộc trưởng nói cửa gỗ này bọn hắn căn bản không thể nhìn thấy. Có thể là sứ giả Thiên Thần cảm thấy bọn hắn chưa đủ thành kính nên mới không để bọn hắn nhìn thấy cửa gỗ. Lúc này có lẽ sứ giả Thiên Thần còn chưa rời đi, nếu để sứ giả thấy được sự thành kính và kính ý của bọn hắn dành cho nàng, nói không chừng bọn hắn cũng có tư cách thông qua cửa gỗ nhìn thấy sứ giả Thiên Thần.

Agula không cảm thấy các tộc nhân không nên quỳ xuống. Chỉ là hắn còn đang bận đi lấy bình đựng nước, giờ tất cả mọi người đều quỳ xuống vậy sẽ không có ai có thể giúp hắn một tay, đây chẳng phải sẽ làm chậm trễ công chuyện sao.

Hắn nhanh chóng bảo mọi người mau đứng dậy trở về tìm tất cả những vật dụng có thể chứa nước ở doanh trại mang tới đây. Chẳng hạn như nồi đá, bình gốm, hay bồn tắm lớn mà Trạm Vân Tiêu cho trước đó, đến cả túi đựng nước người bộ lạc hay dùng nữa. Tuy trước đó bọn hắn đã tìm thấy một con suối nằm gần đây, và vấn đề nước đã được hóa giải hơn nửa nhưng Agula vẫn muốn tận dụng cơ hội này để tích trữ thêm một chút nước.

Sau khi tắm bằng xà bông ở bên chỗ Lỗ Bằng Thiên, hắn xác thực cảm thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều. Không còn thấy ngứa ngáy như trước nữa nên nghĩ nếu lần này mang nhiều nước về vậy càng tốt, cũng để cho người trong bộ lạc được tắm rửa thoải mái. Mấy chục người cùng được tắm rửa khẳng định là không thực tế, nhưng có thể đổ đầy nước vào bên trong bồn tắm kia và để các tộc nhân dùng nước trong thùng lau cơ thể của họ.

Tuy trong lòng mọi người đều kính ngưỡng sứ giả Thiên Thần, nhưng hiển nhiên trước tiên phải tìm thứ gì đó đổ đầy nước đã. Agula đã cất tiếng, mọi người đều vội vàng đứng dậy chạy về doanh trại tìm kiếm những vật có thể đựng nước mang tới.

Agula lê chiếc bồn tắm lớn vào cánh cửa gỗ, còn không quên trịnh trọng để trí giả Santan cất cẩn thận chỗ hạt giống ngũ cốc và nông cụ hắn vừa mang về. Nhất là hạt giống ngũ cốc, đây chính là mấu chốt quyết định sau này nếu lỡ bọn hắn không còn được gặp lại sứ giả Thiên Thần nữa thì bọn hắn còn có thể ăn được cháo gạo hay không, nên tuyệt đối không thể để nó bị ẩm ướt được.

Hắn cân nhắc đến mọi người đã miễn cưỡng lên tinh thần và chống đỡ đến nửa đêm, nên sau khi thấy Santan dẫn một vài thanh tráng niên xách hạt giống ngũ cốc và nông cụ rời đi liền chỉ vào đống hoa quả mà hắn đã mang về cho thê tử Ulan nhìn và nói: "Đây là hoa quả do sứ giả Thiên Thần ban tặng, ngươi chia chỗ táo này ra cho mọi người nếm thử đi".

Bây giờ thời tiết nóng bức, chỗ hoa quả này dù Agula có không nỡ ăn thì cũng không để được lâu, nên hắn dứt khoát chia chúng cho các tộc nhân để họ ngọt miệng. Trong bộ lạc có tất cả bốn mươi, năm mươi người. Đợi Ulan chia táo cho mọi người xong thì thùng đựng táo đã không còn sót lại cái gì. Ulan không có giác ngộ như trượng phu, nên khi nàng chia táo đã chọn riêng ra bốn quả táo to nhất và cất riêng cho nhà mình trước khi chia số táo còn lại trong thùng cho mọi người.

Hành động của nàng người trong bộ lạc tất nhiên đều thấy. Chỉ là mọi người đều biết mấy thứ này nếu không dựa vào thủ lĩnh là chắc chắn sẽ không có được nên không ngại chút tâm tư nhỏ này của Ulan.

Mọi người được chia táo, đều cầm trong tay trân trọng một lúc.

Thứ gọi là táo này trông rất giống quả dại trên núi, chỉ khác là quả dại rất nhỏ, màu cũng xanh, ăn có vị rất chua. Ngoại trừ một vài đứa nhỏ trong bộ lạc, thì đa số không ai muốn hái nó ăn. Nhưng bây giờ trái cây là do sứ giả Thiên Thần ban tặng, vậy hương vị khẳng định sẽ không chua như quả dại. Vì lý do này, sau khi thấy mấy con mèo ham ăn trong bộ lạc cắn một miếng táo, mày cũng không nhăn do nếm phải vị chua mà ngược lại chưa nhai đã trực tiếp nuốt xuống, sau còn vội vã cắn thêm một miếng lớn nữa là đã có thể nhìn ra.

Thấy lũ trẻ thích ăn quả này như thế, mấy lão nhân và người lớn trong bộ lạc đều không nỡ ăn quả táo trong tay. Bất kể là người nguyên thủy hay là người hiện đại, suy nghĩ của mọi người đều giống nhau đó là có đồ ăn ngon đều tận khả năng để lại cho đứa nhỏ ăn nhiều thêm chút. Dù những đứa nhỏ này hoàn toàn không có quan hệ máu mủ gì với những lão nhân này, nhưng điều đó không ngăn cản những lão nhân này xem những đứa trẻ nhỏ này quan trọng hơn chính mắt của mình.

Cuối cùng, Santan nói rằng quả táo là do sứ giả Thiên Thần ban cho, không ăn không được. Nếu thật sự đau lòng bọn trẻ, vậy có thể chia sẻ một quả táo cho nhiều người và giữ lại số táo để dành kia cho lũ trẻ trong bộ lạc ăn.

Ulan cũng không nỡ ăn quả táo mình được chia, nhưng quả táo của nàng không phải muốn giữ lại để cho lũ trẻ trong bộ lạc ăn mà là muốn giữ lại để dành cho nữ nhi mình là Tuya ăn. Tuya từ lúc sinh ra đến bây giờ đã trải qua sáu cái mùa đông rồi, nói sao vẫn còn là một đứa trẻ nên quả táo của Ulan muốn để dành cho con bé ăn quả thực không có vấn đề gì.

Đợi lúc Agula trở về với hộp đựng tôm, nồi sắt và gia vị, những đứa trẻ trong bộ lạc đã tụ tập lại sau khi ăn táo để thảo luận về hương vị nó. Đặt đồ trên tay xuống, việc đầu tiên hắn làm là bảo mọi người đưa hạt táo vừa ăn lại cho hắn. Đây cũng là điều mà Vân Sơ đã nhắc nhở hắn khi đưa hắn quả táo, quả lê và nho. Nàng nói hạt của chúng có thể giữ lại và rắc xuống đất nơi gần nguồn nước. Nếu may mắn nói không chừng hạt đó có thể nảy mầm và trưởng thành thành cây ăn quả.

Nhưng nghe Agula nói, những người vừa ăn xong táo đều mắt to trừng mắt nhỏ với nhau: Bọn hắn làm sao biết được trong quả táo ấy còn có hạt cơ chứ? Bọn hắn thật sự không biết mà. Ban nãy lúc ăn táo đều là nhai chung với nhau luôn rồi cứ thế nuốt xuống bụng rồi.

Tuy nhiên, vị của quả táo này quả thực hơi đắng khi ăn đến hai miếng cuối cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play