Thấy rõ vết thương trên cổ con ngựa, Vân Sơ giật mình nói: "Trời ạ, ai đã làm điều này? Tâm cũng quá độc ác đi. Trên cổ con ngựa có vết thương dài như vậy, lại còn bị yên ngựa mài lên đó đương nhiên khiến nó rất đau rồi. Khó trách nó sẽ cuồng bạo tới chạy loạn như thế".
Trạm Vân Tiêu đứng bên thâm trầm gật đầu đồng ý, nói: "Quả thực là thế. Các ngươi có thể chạy một đoạn đường xa từ Kinh thành tới đây, con ngựa đến lúc này mới bạo tẩu quả là không dễ gì".
Nói đến người phu xe, hắn lúc này cũng là một bụng oan khuất: "Xe ngựa này trước nay đều do mã phu trong phủ chiếu khán. Hôm nay khi tiểu nhân ra cửa đã thấy xe ngựa được dựng xong rồi, ai mà ngờ lại có chuyện như vậy".
Kỳ thật, tình huống hiện tại đã rất rõ ràng. Chỉ cần là người có mắt nhìn đều sẽ biết chuyện kinh mã hôm nay là có người cố ý hãm hại đích tiểu thư Ngôn gia, Ngôn Anh. Chẳng qua chuyện này rốt cuộc là ai làm, chỉ có thể đợi Ngôn Anh tỉnh lại rồi trở về phủ đi thăm dò. Mấy người Vân Sơ chung quy cũng chỉ là ngoại nhân, đối với chuyện ngầm trong hậu trạch này căn bản không giúp được cái gì.
Con ngựa bị thương sau khi được dỡ xuống yên ngựa, cảm xúc đã bình tĩnh lại. Lâm Nghiêm đi đến nhẹ nhàng buộc dây cương lên cổ ngựa rồi từ từ kéo nó đi về phía Trạm gia trang. Con ngựa này chính là vật chứng quan trọng, đợi khi Ngôn tiểu thư trở về Kinh thành nhất định cũng muốn dẫn nó theo.
Có người Trạm gia trang hỗ trợ, cỗ xe của Hầu phủ đã được đưa về Trạm gia trang một cách suôn sẻ.
Ngôn tiểu thư là tiểu thư khuê các, bây giờ vẫn còn đang ngất xỉu. Một ngoại nam như Trạm Vân Tiêu khẳng định không thể thân cận được nên sau khi trở về Trạm gia trang, Vân Sơ đã cùng hợp sức với Lục Ti để đưa Ngôn tiểu thư cùng hai nha hoàn của nàng tới gian phòng của Vân Sơ tạm nghỉ ngơi.
Cứ để người ngất xỉu ở đây mãi quả thực không được. Trạm Vân Tiêu sau một lát suy nghĩ liền phái Lâm Nghiêm dẫn theo mã phu khổ cực kia chạy tới Hầu phủ ở Kinh thành báo tin.
Với tình trạng lúc này của Ngôn tiểu thư, Vân Sơ cũng không giúp được gì. Nhất là cả ba người họ còn bị thương ở đầu. Vân Sơ sợ họ có thể bị nội thương nên cô và Lục Ti không dám di chuyển họ sau khi đem người an trí ở trên giường. Chủ yếu là sợ động tác của mình không chuẩn mực lại gây ra những tổn thương khác không thể vãn hồi.
Để Lục Ti ở lại chăm sóc họ, Vân Sơ đi tìm Trạm Vân Tiêu để nói chuyện xảy ra hôm nay. Nghĩ đến Ngôn tiểu thư đang ngất xỉu trong phòng và con ngựa vô tội kia, Vân Sơ cho tới bây giờ vẫn còn hơi thấy hãi hùng khiếp vía: "Cổ đại các anh thật đáng sợ. Trước kia em còn tưởng rằng mấy chuyện hại người trong hậu trạch hay chiếu trên TV và trong tiểu thuyết chỉ là chuyện bịa đặt thôi. Haiz! Quả nhiên nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống".
Sợ Vân Sơ vì chuyện này dâng lên ít ý nghĩ không tốt, Trạm Vân Tiêu vội vàng giải thích: "Đó là nhà khác, còn Trạm phủ ta không có thế. Nương ta và hai tẩu tử của ta đều là người hiền lành, vì vậy nàng không cần lo lắng những vấn đề này".
"Hơn nữa, tình huống của Hầu phủ vốn đặc thù. Hầu gia trời sinh tính tình phong lưu, hậu trạch chẳng những có nhiều thê thiếp, mà phu nhân hiện tại của hắn cũng là kế thê. Nguyên phối tiền phu nhân của Hầu gia vốn xuất thân hiển quý, là trưởng nữ của Kính Thân vương, hơn nữa còn được Thánh nhân phong làm Quận chúa. Tuy mẫu thân vị Ngôn đại tiểu thư này qua đời sớm, nhưng nàng ta rất được ông ngoại của mình là Kính Thân vương yêu thương. Ông thậm chí còn cầu cho nàng ta một mối hôn sự tốt với Tam hoàng tử. Có lẽ chính vì là Tam hoàng tử nên hôm nay mới phải chịu cái tội này".
Dù sao mẫu thân Ngôn tiểu thư đã qua đời nhiều năm. Trước đây chưa hề có ai ác ý với nàng ta. Mắt thấy sang đầu xuân sẽ cử hành đại lễ nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện như này, thật sự rất khó để mọi người không nghĩ tới phương diện kia.
Trạm Vân Tiêu ngẩng đầu lên nhìn Vân Sơ sau khi nói rõ suy đoán trong lòng mình ra. Nhưng thay vì trầm ngâm suy nghĩ những lời hắn nói, Vân Sơ lại một tay chống cằm nhìn hắn cười như không cười.
Đối diện với ánh mắt khó hiểu của anh, Vân Sơ cười trêu ghẹo: "Nhìn anh một hơi nói một câu dài như thế thật làm em kỳ quái. Sao trước kia em không phát hiện ra anh còn rất bát quái như thế nhỉ? Nói chuyện nhà người ta mà còn đạo lý rõ ràng như vậy".
Vân Sơ luôn cho rằng Trạm Vân Tiêu là một người đạm bạc quạnh quẽ. Cô thật sự không phát hiện hóa ra anh còn rất có thiên phú của người nhiều chuyện nữa đấy.
Bị Vân Sơ nhìn chằm chằm làm hắn thấy xấu hổ. Dù không hiểu rõ lắm hai chữ "bát quái" nàng nói là ý gì, nhưng chỉ nhìn thần sắc trêu chọc của nàng khi nói liền biết nó không thuộc phạm vi khen người. Trạm Vân Tiêu vội vàng thay mình giải thích: "Không phải ta có chủ tâm muốn nghe chuyện riêng tư nhà người khác. Chẳng qua danh hào ở Kinh thành liệt kê ra cũng chỉ có mấy nhà, mà Ngôn phủ lại có giao hảo với Trạm gia ta. Lần trước nàng có đưa cho nương ta mấy loại mỹ phẩm ấy, bà đã mượn cơ hội này mở mấy buổi yến hội. Mẹ kế Ngôn tiểu thư cũng là khách của nương ta, cho nên ta mới hiểu rõ tình huống Ngôn gia đến thế".
"Còn nữa, khoảng thời gian này chúng ta ở chung với nhau rất tốt. Ta nghĩ nàng còn chưa rõ về tình huống bên này, chỉ sợ sau này có một số chuyện xử lý không tốt nên ta đã tìm hiểu trước tình huống các nhà có người lui tới với Trạm gia. Đợi tra xong sẽ sắp xếp lại rồi nói cho nàng biết. Tương lai, ý ta là nếu tương lại chúng ta thành thân, thỉnh thoảng nàng tới một chuyến cũng dễ làm việc hơn nhiều".
Khi nói ra điều này, trong lòng Trạm Vân Tiêu cũng rất chột dạ. Dù hắn tự nhận quan hệ hiện tại của hắn và Vân Sơ rất tốt, tình cảm của hai người đang dần thăng hoa. Nhưng trải qua thời gian ở chung này, hắn cũng hiểu rõ suy nghĩ của Vân Sơ. Trong lòng nàng, yêu đương là yêu đương, còn kết hôn lại là chuyện khác, hai chuyện này được nàng phân chia rất rõ ràng.
Huống hồ nàng ấy vẫn cảm thấy thời gian ở chung giữa hai người quá ngắn, và không gian ở chung của hai người còn rất lớn. Chẳng qua Trạm Vân Tiêu không hề thấy thất bại. Nghĩ đến những thay đổi diễn ra trên cánh cửa gỗ lần trước, hắn không khỏi vươn tay sờ chiếc chuông gió trong ngực, trong lòng ít nhiều gì hơi có chút lực lượng.
Đợi lần sau khi cánh cửa gỗ xuất hiện, hắn muốn nghiệm chứng xem phỏng đoán của mình có đúng không. Nếu tình huống đúng như hắn nghĩ, hắn ắt có niềm tin cùng Tiểu Sơ nói tới chuyện thành thân.
.....Nghe Trạm Vân Tiêu giải thích, Vân Sơ có chút cảm động không nói nên lời. Thành thân.....cô chưa từng nghĩ tới xa như vậy, thế mà anh ấy đã bắt đầu trải đường cho cô rồi.
Anh đã nói như vậy, Vân Sơ nếu không trả lời vậy cũng không tốt. Cô miễn cưỡng cười làm lành nói: "Cái đó, chuyện thành thân không vội, không vội".
Tuy rằng cô có dũng khí cùng người cổ đại yêu đương, nhưng cô thực sự chưa nghĩ đến chuyện thành thân với Trạm Vân Tiêu. A không, là kết hôn.
Kết hôn vốn là một vấn đề nghiêm túc. Cô muốn cùng Trạm Vân Tiêu kết hôn, vậy hôn lễ nên tổ chức thế nào? Anh ấy không có thẻ căn cước, nên không thể lấy giấy đăng ký kết hôn với cô được. Còn nữa...còn....nếu sau này bọn họ có con với nhau, đứa trẻ nên được tính là người hiện đại hay người cổ đại?
Chuyện cần suy tính quá nhiều, và vấn đề cần giải quyết đều rất nghiêm trọng. Nói chung, cứ nghĩ đến những vấn đề khó giải quyết sau khi kết hôn là cô lại thấy sợ hãi, nên không dám rước anh về.
Trạm Vân Tiêu đương nhiên lý giải được những ý nghĩ của nàng. Hắn sẽ không miễn cưỡng hoặc bức bách nàng, chỉ an ủi nói: "Ta biết, chuyện này ta chỉ nói trước một câu với nàng. Nương ta và tổ mẫu bây giờ cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện này. Nàng yên tâm đi, chờ khi hồi phủ ta sẽ nói rõ với bọn họ rằng chúng ta tạm thời còn chưa có dự định thành thân, kẻo lúc đó bọn họ chạy tới trước mặt nàng nói làm nàng không tiện cự tuyệt".
Vân Sơ ôm lấy cánh tay Trạm Vân Tiêu lắc lắc, trên mặt biểu lộ khoa trương mà khen ngợi: "Sao anh lại tri kỷ như vậy cơ chứ".
Trạm Vân Tiêu yêu chết cái dáng vẻ này của Vân Sơ, hắn đắc ý nghĩ: Tán dương thẳng thắn như vậy cũng chỉ có Tiểu Sơ của hắn mới có thể thản nhiên tuyên bố ra miệng, đổi thành nữ tử khác nào làm được điều này.
Lúc này không có người ngoài, hai người vui vẻ thanh tịnh ngồi trò chuyện không ít lời thủ thỉ giữa đôi tiểu tình lữ.
Mãi tới trưa, vị tiểu thư Hầu phủ kia mới tỉnh lại. Lúc Lục Ti chạy qua gọi người, vì Trạm Vân Tiêu không tiện ra mặt nên đổi thành Vân Sơ đi qua. Phải nói vị Ngôn Anh tiểu thư này đúng là một tiểu thư nhu nhược yếu đuối. Lúc Vân Sơ tiến vào phòng, nàng ấy còn đang bất lực yếu đuối nâng trán tựa ở đầu giường, vừa thấy Vân Sơ tới liền vội vàng giãy dụa muốn xuống giường nói lời cảm tạ với cô.
Thấy đối phương muốn đứng lên, Vân Sơ sợ cô ấy lại không cẩn thận ngã nhào ra đất rồi lại ngất xỉu nên vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Trên người cô còn có thương tích, mau trở lại giường nằm đi. Bọn tôi đã sắp xếp người trở lại phủ báo tin rồi, hẳn người nhà cô đang trên đường tới đây rồi".
Nghe Vân Sơ nói, ánh mắt Ngôn Anh tối sầm lại, hai mắt rũ xuống bắt đầu trầm mặc.
Vân Sơ có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy lúc này. Rốt cuộc thì chuyện này đã xảy ra, mà con ngựa là do trong phủ nuôi. Người có thể động tay chân trên thân ngựa khẳng định cũng là người trong phủ, chỉ là không biết đối phương là người ngoài mua chuộc hạ nhân trong phủ ra tay, hay là---- chính chủ tử trong phủ ra tay.
Y theo mấy cảnh trong phim truyền hình và tiểu thuyết Vân Sơ xem trước kia, hiềm nghi lớn nhất trong chuyện này là kế phu nhân của Hầu phủ. Nhưng có lẽ không phải vậy. Dù sao vị kế phu nhân kia có mối giao hảo với Tần thị, hẳn sẽ không phải loại phụ nhân gian trá ác độc.
Vân Sơ với vị Ngôn Anh cô nương vốn chỉ là bèo nước gặp nhau. Thấy cảm xúc của cô ấy khá thấp, nhưng chính cô không biết nên an ủi ra sao. Sau lại nghĩ đối phương ngất xỉu lâu như vậy, thân thể chắc cũng khá khó chịu nên bảo Lục Ti đi lấy hai quả chuối và một nắm bánh kẹo tới.
Có người nói tâm trạng sẽ thấy tốt hơn sau khi ăn đồ ngọt. Tuy biện pháp này không mấy hữu ích với Vân Sơ, nhưng cô vẫn hy vọng những thứ này có thể khiến cô gái này cảm thấy tốt hơn.
Sau khi ba người ngất đi, Ngôn Anh vì được hai nha hoàn che chở nên bị thương nhẹ nhất tỉnh dậy trước. Còn hai nha hoàn của nàng vì che chở chủ tử nên thương thế tương đối nặng. Phải tới khi Hầu phủ dẫn theo đại phu tới, lại châm cho hai người mấy châm, cả hai mới ung dung tỉnh lại.
Sau khi hai nha hoàn tỉnh lại, đoàn người vội vàng chạy trở về Kinh thành để xử lý chuyện tiếp sau đó.
Ngôn Anh và quản gia Hầu phủ liên tục hướng Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu nói lời cảm ơn. Lại nói hôm nay còn có chuyện gấp cần xử lý, ngày khác nhất định sẽ chuẩn bị hậu lễ đến Trạm phủ cảm tạ ân cứu mạng của hai người.
Nói là ân cứu mạng, trong lòng Vân Sơ thấy hơi chột dạ. Rốt cuộc bọn họ cũng đâu có làm được gì đâu, hai người họ còn vì sợ xe ngựa mất khống chế sẽ đụng vào mình mà bỏ của nhảy vào trong ruộng để tránh nữa. Còn nếu nói là trợ giúp, vậy bọn họ cũng chỉ thuận tay ở giữa đường nhặt thêm bốn người đưa về Trạm gia trang, người xuất lực nhiều nhất vẫn là thanh niên trai tráng trong Trạm gia trang đấy.
Ngôn Anh sau khi lên xe ngựa, nàng từ trong tay áo móc ra một viên kẹo mà Vân Sơ đưa cho mình lúc trước. Nhìn viên kẹo trên lòng bàn tay, nàng không khỏi nghĩ đến quả chuối ban nãy. Vân Sơ có cho nàng hai quả chuối, Ngôn Anh chỉ ăn một quả, quả còn lại được nàng cẩn thận cất đi tính toán mang về cho đệ đệ ăn.
Nghĩ tới ấu đệ vừa mới đầy ba tuổi do mẹ kế sinh, lòng Ngôn Anh lại thấy quặn đau: Nàng trước nay đại môn không ra nhị môn không bước, quanh năm suốt tháng ra cửa không tới hai lần. Hôm nay quyết định tới điền trang cũng là lâm thời hôm qua mới quyết định, người biết chuyện này rất ít. Và càng có ít người có cơ hội, có thời gian để có thể động tay chân ở trên thân ngựa.
Sẽ là.....bà ấy làm sao?
Không. Ngôn Anh thống khổ lắc đầu. Mẹ kế không có nữ nhi, gả vào Hầu phủ hơn mười năm cũng chỉ sinh được một đứa con trai, năm nay mới ba tuổi. Ấu đệ vẫn luôn rất thân cận với nàng, không bao lâu nữa nàng sẽ gả cho người rồi nên không thể nào sẽ có xung đột lợi ích giữa nàng và ấu đệ. Do đó bà ấy không có lý do để làm vậy.
Thấy tiểu thư rơi vào trầm tư, hai nha hoàn thu mình vào trong góc xe ngựa. Họ sợ mình không cẩn thận làm ra tiếng vang ảnh hưởng tới suy nghĩ của tiểu thư. Hồi lâu không nghe được tiếng của hai nha hoàn khiến Ngôn Anh thấy thiếu thiếu gì đó. Cả hai nha hoàn thiếp thân này được ông ngoại Kính Thân vương đưa cho nàng làm bạn lúc nàng ba tuổi, cũng coi như lớn lên từ nhỏ cùng nhau. Nàng hiểu rõ y theo tính cách thường ngày của cả hai, lúc này đáng lý ra không nên yên lặng như thế mới đúng.
Liếc mắt sang thấy hai người họ rúc trong góc xe ngựa giống như hai con chim cút, Ngôn Anh từ trong suy nghĩ lấy lại tinh thần.
Nhìn vết máu ứ đọng và vết thương trên mặt hai người, nàng có chút đau lòng mà hỏi: "Hôm nay sao các ngươi yên tĩnh thế? Có phải do vết thương đau không?".
Hai người vội vàng lắc đầu: "Không phải. Là bọn nô tỳ thấy tiểu thư đang suy nghĩ, sợ quấy rầy tới người".
Chỗ các nàng bị thương vốn là đầu, giờ lắc qua lắc lại như thế không khỏi khiến đầu càng thêm đau. Một người trong đó đưa tay sờ sờ đầu mình, hậm hực nói thêm: "Chẳng qua vết thương đúng là rất đau".
Đến cùng là nha đầu từ nhỏ lớn lên cùng mình, nên trọng lượng của họ trong lòng Ngôn Anh khác với nô bộc bình thường. Thấy hai người kêu đau, Ngôn Anh nhanh chóng lấy kẹo ra và nhét vào tay mỗi người hai viên: "Đây là Vân tiểu thư trước đó cho ta. Thứ này ăn ngon lắm, các ngươi cũng nếm thử đi".
Kẹo vừa vào miệng, một nha đầu trong đó bật thốt lên: "A! Viên kẹo này của ta có vị quýt".
Một nha đầu khác ngậm viên kẹo cứng trong miệng, sau một hồi cau mày xoắn xuýt mới thất bại nói: "Viên của ta cũng có vị hoa quả. Chỉ là ta không biết nó là quả gì".
Ăn kẹo Vân Sơ đưa, chủ đề của chủ tớ ba người không khỏi kéo tới trên người Vân Sơ.
"Ban nãy ta nghe quản gia nói còn gặp được Tam công tử của Trạm gia đấy. Nói vậy vị Vân tiểu thư kia ắt hẳn chính là nữ tử dị tộc đã khiến Tam công tử khuynh đảo trong lời đồn".
"Ta thấy dáng dấp của Vân tiểu thư chẳng khác nữ tử Khánh quốc chúng ta gì cả. Nàng ta thật là nữ tử dị tộc à?".
"Ngươi nói sai rồi. Nghe nói nữ tử dị tộc lớn lên có mỹ mạo rất đẹp. Vân cô nương xinh đẹp như thế, vậy khẳng định là nữ tử dị tộc rồi".
"Được rồi. Ngươi thế mà lại đi khen người khác đẹp mắt, coi chừng tiểu thư thu thập ngươi đấy".
"Ta chỉ ăn ngay nói thật thôi. Vân tiểu thư đối với chúng ta có ân, mà dáng vẻ của nàng ấy rất đẹp. Ta khen hai câu thì có sao. Tiểu thư mới không có nhỏ mọn như vậy đâu".
Nhìn hai người bọn họ chí chóe nhau, Ngôn Anh nhanh chóng lên tiếng ngăn cản: "Được rồi, được rồi. Các ngươi còn đang bị thương đấy. Thế nào, chẳng lẽ vết thương đã hết đau rồi à? Lại còn có tâm tư ở đó cãi nhau nữa?".
Thấy hai người tự giác đuối lý cúi thấp đầu, Ngôn Anh không nhiều lời chỉ quở trách nói: "Các ngươi thừa nhiều tinh lực như vậy, không bằng thay ta suy nghĩ xem nên đưa thứ gì cho Vân tiểu thư để biểu thị lòng biết ơn đi".
Vốn dĩ Vân Sơ không quá để tâm chuyện Ngôn Anh nói sẽ tới cửa tạ ơn ở trong lòng. Kết quả cô vạn vạn không nghĩ tới là, sau khi Ngôn Anh trở lại phủ đã đưa ba phần tạ lễ thuộc về nàng tới Trạm phủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT