Văn Tiêu đứng tại chỗ, nửa bước cũng không tránh, phá lệ duy trì tư thế đứng gần, “Dùng cái này trao đổi.” Nói xong, trong con ngươi lạnh nhạt vụt qua ý cười nhỏ nhặt.
Trì Dã cúi đầu, nhận ra thứ Văn Tiêu đang đè lên ngực mình là bài thi giữa kỳ môn Vật lý lần này, rất muốn nghiến răng, “Giá trị trao đổi ở chỗ nào chứ?”
Cách một tờ giấy mỏng, lòng bàn tay Văn Tiêu dán lên ngực Trì Dã, trong một tích tắc này hai người đều cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương nhưng kỳ lạ thay, không ai có ý định tránh đi.
Văn Tiêu giải thích, “Câu cuối cùng trong đề, thầy Vật lý giảng lại đến ba phương pháp giải bình thường, rất có ý nghĩa, tôi chép lên bài thi giúp cậu rồi.”
Trì Dã rất muốn thể hiện suy nghĩ của mình, muốn nói một câu “Tôi xem cũng không hiểu mà”, nhưng nhìn vào ánh mắt Văn Tiêu, những lời này lại nuốt ngược trở vào. Cổ họng hắn hơi khô khốc, giống như đã lâu không được uống ngụm nước nào, thậm chí lời thốt ra khỏi miệng còn hơi khàn khàn: “Chỉ thế thôi hả?”
Khoảng cách quá gần, thậm chí còn có thể nhận ra sự biến đổi hô hấp từ đối phương, Văn Tiêu hỏi ngược lại: “Còn muốn cái khác sao?”
Tầm mắt chạm phải nhau.
Văn Tiêu đeo gọng kính nhỏ màu bạc, giấu một phần đôi mắt lạnh lùng sắc bén sau kính. Trì Dã không có báo hiệu nào giơ tay tháo mắt kính của cậu xuống, cầm trong tay. Ngũ quan không có gì che chắn hiện ra, ánh mắt rơi lên nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt Văn Tiêu, góc môi Trì Dã tràn ra vài phần lưu manh, “Để như vậy đi, cậu càng đẹp hơn.”
Văn Tiêu chậm rãi chớp mắt: “Đây cũng tính là trao đổi?”
Trì Dã nghe xong cười, “Nếu như là sắc đẹp của cậu, vậy cũng được đó.”
Văn Tiêu không hề khách sáo: “Muốn đánh nhau phải không?”
Có chiếc xe vụt qua, tiếng còi xe chói tai phá vỡ một khoảng im lặng, trên cành cây có tiếng chim vỗ cánh bay qua. Trì Dã nhận lấy bài thi, hơi cúi đầu xuống cười lên, “Tạm thời không muốn nữa.”
Hắn nhìn xuống phần ghi chép mà Văn Tiêu ghi lại, biết thừa phần “có ý nghĩa” mà Văn Tiêu nói cuối cùng là chỗ nào.
Bài thi trở thành vật trao đổi, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Lòng bàn tay Văn Tiêu hơi nóng, còn có chút ngứa, cậu nhét thẳng tay vào túi áo đồng phục học sinh.
“Chương Minh Phong,” nhắc đến cái tên này, nụ cười trong mắt Trì Dã phai dần rồi biến mất không còn dấu vết gì, trong giọng nói của hắn lộ ra sự phẫn nộ đã dần bị hao mòn theo thời gian, lại thêm vài phần trào phúng, “Bố của Chương Minh Phong làm ở khoa hô hấp ở bệnh viện, khoảng một năm đầu, ông ta là bác sĩ phụ trách cho mẹ tôi. Nội dung phía sau có phải rất dễ đoán đúng không?”
Trừ chủ nhiệm lớp là lão Hứa ra, cho đến bây giờ Trì Dã chưa bao giờ đề cập đến chuyện của mẹ hắn, bao gồm cả lý do không thể đến trường họp phụ huynh. Không học giờ tự học, buổi chiều mới trôi qua một nửa đã vội vàng rời đi, đến tận bây giờ cũng chưa từng giải thích.
Mặc kệ để người khác hiểu lầm, không có căn cứ gì suy đoán lung tung, hắn vẫn giữ miệng kín như bưng.
“Có phải Chương Minh Phong——” giờ phút này, Văn Tiêu hơi hối hận.
Đột nhiên cậu nhận ra, Trì Dã luôn luôn dùng mọi cách bảo vệ bí mật những chuyện về mẹ hắn, còn kẻ đầu têu lúc nào cũng muốn nhiều chuyện tất nhiên là Chương Minh Phong.
“Sau khi biết đó là mẹ tôi, Chương Minh Phong lặng lẽ tìm cơ hội đến phòng bệnh của mẹ, nói cho bà ấy biết, nó là bạn học cùng lớp với tôi, còn lấy cả thẻ học sinh ra.” Trì Dã kể trực tiếp, không lòng vòng, “Sau khi khiến mẹ tôi tin tưởng, Chương Minh Phong ra vẻ quan tâm lo lắng, nói mấy lời giả giả thật thật, bịa ra không ít chuyện giả dối khiến người ta chán ghét, tất cả đều liên quan đến tôi. Những chuyện này…khiến mẹ tôi chịu đả kích vô cùng lớn, sau khi nó đi, mẹ tôi lập tức phải cấp cứu.”
Những chuyện từng khiến hắn như con thú bị giam cầm, từng thức trắng đêm không ngủ được, hôm nay đã nói ra rồi, chỉ có điều những sự thật này đã biến thành vài lời thật đơn giản.
“Bạn cùng bàn, ánh mắt của cậu là sao?” Tầm nhìn của Trì Dã rơi lên đôi môi đang mím chặt của Văn Tiêu, “Cậu vừa lạnh lùng lại hung dữ như vậy sẽ hù dọa trẻ con mất.”
Văn Tiêu không đáp, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn: “Sao cậu chỉ đánh nó gãy có hai cái xương sườn?”
“Lại còn ác hơn cả tôi sao?” Giọng Trì Dã như vùi trong tuyết lạnh, “Lúc ấy thật sự tôi chỉ hận không thể đánh nó đến tàn phế luôn, sau đó nhịn được. Nếu tôi cứ như vậy chịu án phạt, mẹ tôi và Nha Nha sẽ không có ai chăm sóc.” Hắn giơ tay lên, ngón tay thả lỏng chạm vào lòng bàn tay, “Nghĩ như vậy, tôi thật sự đã dừng tay. Sau đó trông coi ở bệnh viện liền mấy ngày không được ngủ, lăn qua lộn lại trăn trở nhiều lần, nếu mẹ tôi thật sự qua đời, tôi chỉ chờ Nha Nha trưởng thành sẽ ra tay lần nữa.”
Năm 16 tuổi, đột nhiên hắn ý thức được rằng, trên con đường vốn không bằng phẳng không chỉ có nhiều đá cản đường mà hai bên đường vẫn còn vô số những cục đá lẫn sắt vụn mang đầy ác ý ném đến, hắn không biết đối phó hay phải an ủi bản thân mình thế nào để thoát khỏi những ác ý này.
Hắn chỉ mong chờ ánh sáng sẽ đến, nhưng đồng thời cũng cảm nhận mình đang dần rơi xuống vực sâu, nơi đó đầy rẫy sự chết chóc cùng những hi vọng bị dập tắt, thứ duy nhất hắn có, chỉ là một tương lai chưa thể xác định.
“Không nói nữa, chuyện đã qua rồi, nhắc lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa.” Cánh tay Trì Dã đặt lên vai Văn Tiêu, “Bạn cùng bàn, thi được hạng nhất, không định ăn mừng gì sao?”
Văn Tiêu cũng không nhắc lại chuyện vừa nói, thuận theo ý hắn lái sang chuyện khác: “Đến khi cậu thi hạng nhất rồi đặc biệt chúc mừng không được sao?”
Đương nhiên là không, bởi vì với cậu hạng nhất là trạng thái bình thường, trong nháy mắt Trì Dã suy nghĩ sáng tỏ, “Đã biết, vậy cùng nhau trở về nhé?”
Bật đèn lên, đèn trong nhà đã sáng hết, bà ngoại đang tìm thứ gì đó trong ngăn kéo, Văn Tiêu lên tiếng: “Bà ngoại, cần cháu giúp gì không ạ?”
“Tiêu Tiêu về rồi đấy à, cháu giúp bà tìm cái này, que đan và cuộn len bà nhớ để ở đây mà giờ tìm mãi không thấy.”
Văn Tiêu ngồi xổm xuống, cuối cùng tìm được que đan và cuộn len ở trong góc ngăn kéo.
Bà ngoại cười bản thân, “Đúng là già rồi, đến vị trí để đồ ở đâu cũng không nhớ ra được, bà còn đang nghĩ dù mắt bà vẫn nhìn được, thế nhưng mấy thứ này vẫn nhìn không ra.”
Cầm lấy que đan, bà ngoại ngồi im trên ghế salon, cầm một cái khung đan nhỏ bằng tre, bắt đầu đan len.
Văn Tiêu đặt cặp sách xuống, không vào phòng ngủ ngay, “Bà đang đan gì thế?”
“Bà định đan áo len cho mẹ cháu.” Bà ngoại đeo kính lão, giọng nói ôn hòa, “Từ nhỏ đến lớn, hàng năm bà đều đan cho mẹ cháu một món, trước đây bận rộn nghiên cứu cũng vẫn chú tâm làm được. Dù bất kể thế nào vẫn phải đan được một món. Mẹ cháu lúc còn trẻ đi du học ở nước ngoài, không ít lần đã ôm áo len mà khóc vì nhớ nhà.”
Dưới ánh đèn, tóc mai của bà đã thưa thớt màu hoa râm, lúc chọn màu len vẻ mặt rất chăm chú.
“Cháu đừng vội nhìn, bây giờ mới tháng tư tháng năm bà bắt đầu đan, mỗi ngày đan một chút, đến mùa thu cũng có thể đan được ba món.”
“Ba món?”
“Ừ, cũng không thể chỉ mang cho mẹ cháu, phải có phần cho ba cháu và em gái chứ? Tất cả đều có, đều có.” Bà ngoại biểu diễn kĩ năng đan len cho Văn Tiêu nhìn, “Bà có mua mấy màu, ba cháu thích màu xám tro đậm, mẹ cháu màu xám nhạt, làm cho hai đứa một cặp trang phục tình nhân, kiểu dáng như nhau. Sênh Sênh còn là cô nhóc, dùng màu hồng nhạt kết hợp với màu trắng sẽ rất xinh xắn.”
Văn Tiêu nhìn giỏ trúc đựng đầy những cuộn len, im lặng vài giây: “Bọn họ chắc chắn sẽ rất thích.”
“Hẳn là sẽ thích, nếu không thích sẽ tự mình tìm bà kháng nghị trong mơ, nếu không sẽ là ngầm thừa nhận rất vui vẻ.” Bà ngoại nhớ ra, “Đúng rồi, hôm nay bà giả vờ vừa họp hội nghị xong, nói chuyện qua điện thoại với chủ nhiệm lớp cháu, thầy nói cháu thi được hạng nhất, nghe qua còn thấy ông ấy phấn khích hơn cả bà ngoại.”
Xếp lại mấy cuộn len chung một chỗ, Văn Tiêu cúi thấp đầu, lông mi dày rủ xuống thành bóng mờ.
“Bà nói chuyện với ông ấy, Tiêu Tiêu nhà chúng ta trước đây mỗi lần thi đều được hạng nhất, lần này đứng đầu không có gì lạ, bà đã quen rồi.” Nói xong, bà ngoại hơi không được tự nhiên, hỏi, “Có phải bà nên khiêm tốn một chút không?”
“Không cần khiêm tốn,” Giọng Văn Tiêu chắc chắn, “Dù sao cháu đã thi được hạng nhất.”
“Đúng đúng đúng,” bà ngoại dừng lại, tốc độ nói chậm hơn, “Ban đầu bà lo lắng vì chuyện kia, cháu sẽ bị ảnh hưởng đến việc học.”
“Sẽ không ảnh hưởng gì, cháu đã nhảy lớp rồi,” Tránh né đề tài bà ngoại đang muốn nói, đổi sang trọng tâm khác, ngón tay Văn Tiêu quấn lấy một sợi len màu xám tro, “Trước kia mẹ cháu từng nói, cháu không cần phải vào Tiểu học quá sớm, cũng không cần nhảy lớp, 6 tuổi vào lớp 1, 12 tuổi học Sơ trung, 15 tuổi học Cao trung*, 18 tuổi vào Đại học là vừa vặn.”
*Hệ thống giáo dục ở Trung Quốc có thể hiểu như sau: bậc Tiểu học có 6 lớp, từ lớp 1 đến lớp 6; bậc Sơ trung giống như THCS ở Việt Nam, từ lớp 7 đến lớp 9; bậc Cao trung giống như THPT, từ lớp 10 đến lớp 12.
Nghe thấy ý muốn tránh né đề tài của cậu, bà ngoại nhè nhẹ thở dài, “Cho nên lúc ấy bà muốn cháu học tiếp lớp 10, cháu không muốn?”
“Vâng.”
“Bởi vì mẹ cháu từng nói muốn cháu 18 tuổi vào Đại học?”
Văn Tiêu không phủ nhận: “Vâng.”
Bàn tay đầy nếp nhăn của bà ngoại xoa đầu Văn Tiêu, thở dài, “Tiêu Tiêu nhà chúng ta đúng là đứa trẻ ngoan.”
Ngày thứ tư, sau buổi họp phụ huynh của kỳ thi giữa kỳ, cả lớp Lý 1 đều trong trạng thái tăng xông “Tại sao tôi lại thi kém như vậy, tại sao tôi không cố gắng, thật có lỗi với ba mẹ, thật có lỗi với thầy cô, thật có lỗi với chính mình” mà chán ghét bản thân, cùng với “Tôi nhất định phải cố gắng, tôi phải nghiêm túc lên kế hoạch, lần sau chắc chắn sẽ tiến bộ hơn.”
Văn Tiêu lấy cặp xách đeo trên vai xuống, vừa mới để lên bàn học, âm thanh của đàn nhị đầy u oán liên tục vang lên.
Không ít bạn học đang đau khổ vùi đầu học tập ngẩng đầu lên.
“Tiếng gì đấy? Lớp nào phát ra âm thanh lớn như vậy, lại còn độc tấu đàn nhị?”
“Nhưng mà nghe rất hay, nhớ đến tối hôm qua mẹ tôi vừa khóc vừa mắng tôi mãi không hết, xong rồi, cảm thấy bi thương quá.”
Trong lớp đang nhỏ giọng thảo luận, Hứa Duệ đeo cặp xách xông vào từ bên ngoài lớp, “Tôi biết tôi biết, không phải âm thanh từ loa, có người kéo đàn nhị đó!”
“Thầy dạy nhạc kéo hả?”
“Không thể nào, thầy dạy nhạc không thể đến sớm như vậy!”
Thở hổn hển, Hứa Duệ công bố câu trả lời, “Trong phòng làm việc, lão Hứa đang kéo đàn nhị, lý do là điểm thi Toán học của chúng ta quá kém, điểm trung bình vẫn đứng thứ hai, ông ấy quá đau lòng thất vọng rồi tuyệt vọng.”
Cả lớp: “…”
Triệu Nhất Dương quay người, “Mẹ kiếp, lão Hứa còn biết kéo đàn nhị tuyệt vọng đến mức này sao?”
Thượng Quan Dục nghi ngờ: “Cái chính không phải cái này, điểm trung bình của chúng ta không cao, lão Hứa lại bi thương…kéo đàn nhị? Cung đình* của trẫm cũng có nhạc công được chọn.”
*cung đình: nơi vua ở
“Ha ha ha, hay là bệ hạ đừng vội đi, ngày qua ngày phải nghe tiếng đàn nhị bi thương như thế này, đây là biểu hiện ngài muốn mất nước!” Triệu Nhất Dương hỏi Văn Tiêu, “Văn Tiêu, cậu cảm thấy thế nào, kỹ thuật kéo đàn nhị của lão Hứa ấy?”
Văn Tiêu miễn cưỡng tìm một từ miêu tả: “Nghe tạm được.”
Tiết đầu tiên là Toán học, lúc Hứa Quang Khải vào lớp, toàn trường yên tĩnh lại.
Đặt đàn nhị “cạch” một tiếng lên mặt bàn, biểu cảm của Hứa Quang Khải rất nghiêm túc, “Các em, ai không học Toán cho tốt, tôi sẽ ôm đàn nhị ngồi bên cạnh người đó kéo đi kéo lại một bài cả ngày.”
*Nhị tuyền ánh nguyệt (Hai dòng sông trăng): lên google search sẽ thấy, là một bản tấu của đàn nhị
Dưới bục giảng vang lên tiếng cười hi hi ha ha, “Lão Hứa đừng, bọn em còn có cả hình ảnh, còn tự bổ sung thêm BGM*!”
*BGM (Background music): nhạc nền
Hứa Quang Khải không sa sầm mặt nữa, mỉm cười: “Được rồi được rồi, lười nói nhảm với các em, lấy bài thi ra đây, chúng ta nói về đề thi tiếp. Cán bộ lớp, hôm qua thầy nói đến câu nào rồi?”
Buổi chiều Trì Dã mới đến trường. Hắn mặc đồng phục không nghiêm chỉnh, dây khóa chỉ kéo một phần ba, lộ ra áo phông trắng với mấy chữ tiếng Anh bên trong.
Triệu Nhất Dương thấy Trì Dã đến, rất ngạc nhiên: “Trì ca, bọn tôi cứ nghĩ hôm nay cậu không đến trường chứ, đến lúc nào đấy?”
“Đến lâu rồi.”
“Mẹ kiếp, cậu cố ý đến trước giờ thể dục đúng không?”
Trì Dã liếc sang bạn cùng bàn đang ngồi giải đề, không đáp lại, chỉ kéo ghế ra ngồi xuống.
Triệu Nhất Dương thấy hắn âm thầm chấp nhận, vẻ mặt đầy sự thông cảm: “Đáng tiếc, nói cho cậu biết một tin tức bi thảm.”
Trì Dã bị vẻ mặt nghiêm túc đầy thảm thương của bọn họ chọc cười, “Tin tức gì mà khiến mặt các cậu sắp nhăn thành một đống rồi?”
Giọng Hứa Duệ đầy cảm xúc: “Ngũ quan nhăn thành một đống có phải trọng tâm không? Không phải chuyện chính! Giờ thể dục tiếp theo của chúng ta bị cưỡng ép phải học trên lớp, thật là thê thảm đến mức nào! Trì ca, cậu đến đây còn chẳng bằng không đến!”
Viết xong đáp án câu cuối cùng, Văn Tiêu quay sang nhìn gương mặt của Trì Dã, “Thức đêm à?”
“Ừ, cũng mệt mỏi quá, nhưng mà không ngủ được.” Trì Dã dựa lưng vào tường, nở nụ cười nhìn bạn cùng bàn, “Có điều nhìn thấy cậu, tinh thần lại khá hơn chút rồi.”
Giọng hắn như đang nói đùa, khiến người ta không phân biệt được lời này là thật hay giả.
Triệu Nhất Dương ở bên cạnh cười quái lạ: “Mẹ nó, Trì ca, sao cậu nói chuyện càng ngày càng cợt nhả thế, may là lời này nói với Văn Tiêu, nếu tùy tiện nói với nữ sinh nào, phỏng đoán chắc chắn sẽ lập tức một lòng với cậu, rồi lại thất vọng luôn mất!”
“Làm sao cậu chắc chắn bạn cùng bàn của tôi nghe xong sẽ không một lòng với tôi mà đã tuyệt vọng rồi?”
“Ha ha ha đương nhiên bởi vì Văn Tiêu che giấu đó, có em gái lớp 10 nhờ người chuyển hoa, còn đặt thư tình lên bàn Văn Tiêu, không ngờ Văn Tiêu nhìn thấy đặt thẳng lên bàn học của cậu, còn nói là,” Triệu Nhất Dương hắng giọng, bắt chước Văn Tiêu, “Là tặng cho Trì Dã.”
Trì Dã nắm bắt điểm chính, “Có người đưa thư tình cho cậu sao? Từ lúc nào thế?”
Văn Tiêu trả lời: “Lúc học thể dục về lớp, đặt ngay trên bàn, tôi tưởng là đưa cho cậu.”
Trì Dã nhìn chằm chằm cậu: “Sau đó?”
Văn Tiêu: “Vứt rồi.”
Nghe câu này, trong lòng đang căng thẳng đột nhiên vì một câu nói mà thả lỏng, Trì Dã khôi phục lại tư thế biếng nhác, nói với bọn Hứa Duệ, “Bạn cùng bàn của tôi không giống mấy người, mấy thứ yêu ma quỷ quái kia sẽ không ảnh hưởng đến việc học của cậu ấy.”
Triệu Nhất Dương hít hà, “Ối chà, nói ảnh hưởng đến học tập, Trì ca, cậu liên minh với yêu quái đầu to* không biết xấu hổ sao?”
*Samuel Sterns: nhân vật xuất hiện trong phim The Incredible Hulk, đầu to do biến dị
Tiếng chuông vào học vang lên, Hứa Quang Khải vào lớp, bắt đầu nói mấy điều cần thiết sau khi thi—–nói đến mức hăng say, phấn khích, ý chí dâng cao.
Mở màn nói một hơi 15 phút, cổ họng Hứa Quang Khải không chịu nổi nữa, ông mới dừng lại uống nước, “Lớp trưởng lớp phó lên đây, phát những giấy này xuống, mỗi người một tờ. Mọi người viết lý tưởng của mình lên trên, thầy sẽ giữ gìn, chờ đến khi các em tốt nghiệp lớp 12, hoặc là mấy năm sau nữa, lúc các em tốt nghiệp Đại học xong rồi đi làm, chúng ta sẽ mở lại xem lý tưởng của mình đã thực hiện được chưa,” ông tự nói rất say mê, “Đây là một hành động có ý nghĩa!”
Đoán chừng xấp giấy này là tập giấy gấp hạc lão Hứa mua ở văn phòng phẩm trước cổng trường, một xấp rất dày chỉ mất mấy đồng.
Từ trước đến nay Văn Tiêu không thích mấy loại nghi thức lằng nhằng này, nội tâm cậu đủ kiên định, không cần dùng mấy thứ lừa tình này để thúc đẩy nhiệt huyết.
Tùy tiện viết một dòng “Thi đại học”, lại nhìn sang Trì Dã, nhìn hắn đang cầm bút viết hai chữ —– không có.
Văn Tiêu: “Không có?”
Trì Dã “ừ” một tiếng, thuận tay xoay bút mấy vòng, giọng nói nhẹ nhàng, “Bây giờ tôi không có tư cách nhắc đến lý tưởng gì hết.” Vừa nói, hắn còn rất quy củ vẽ thêm một dấu chấm bên cạnh chữ “có.”
Giấy bị thu lên, Hứa Quang Khải cảm thấy dù chuyện này đúng là thứ khiến người ta phấn khích hào hứng nhưng ông vẫn biết chừng mực, cố gắng tiết chế lại.
“Nội dung hôm nay đến đây kết thúc, sang tiết tiếp theo còn khoảng 20 phút, chúng ta sẽ xem một bộ phim ngắn từng được giải thưởng quốc tế, lúc thầy xem xong cảm thấy có lẽ sẽ truyền được cảm hứng cho các bạn học. Sau khi xem xong các em viết bài cảm nhận 500 chữ nộp lên.”
Có người phản đối: “Thầy, xem thứ này xong còn phải viết bài cảm nhận, cái này nằm trong phạm vi của giáo viên dạy Ngữ văn mà?”
“Tôi là chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp độc lập với các môn khác, có phải đạo lý này hay không?” Lão Hứa mở phim, “Tốt lắm, yên tĩnh rồi, bắt đầu xem đi.”
Trên màn chiếu màu trắng xuất hiện cảnh phim đầu tiên. Trì Dã cảm thấy rất quen mắt, chắc là đã từng xem qua trước đây rồi, nội dung phim là——
Trong nháy mắt, tiếng còi báo động trên phim vang lên trong lớp học, cả người Trì Dã dịch sát lại gần, hai tay giơ lên thật nhanh, bịt kín hai tai Văn Tiêu lại.
Tiếng còi báo động chói tai bị bàn tay chặn lại không thể truyền vào tai.
Rèm cửa đang kéo lại, đèn trong lớp học đã tắt, chỉ còn lại không gian mờ tối.
Hai bóng người đan xen chung một chỗ.
Văn Tiêu kinh ngạc nghiêng đầu nhìn sang, lông mi rũ xuống tròng mắt đen lành lạnh, Trì Dã vẫn giữ nguyên tư thế che tai Văn Tiêu, môi dán lên ngón tay mình, thấp giọng trấn an: “Đừng sợ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT