Những lời đồn đại về Cố Tu Nguyên, Vân Nùng đều đã nghe
nhưng cũng không muốn nói với Cảnh Ninh. Nàng cũng không biết Cảnh Ninh đã cùng
Cố Tu Nguyên nói chuyện với nhau, chỉ biết hai người xưa nay vốn bất hòa, đương
nhiên nàng không muốn Cảnh Ninh không thoải mái.
Nhưng Cảnh Ninh lại nhịn không được nhắc tới.
Vân Nùng lười nhác dựa vào toa xe, nghe Cảnh Ninh nói
xong, nàng hơi hơi nhíu mày.
"Ngươi không lo lắng gì sao?" Cảnh Ninh thấy
nàng thần sắc bất động, nghi hoặc nói.
"Nếu như hắn không lo liệu được thì ta lo lắng
cũng vô dụng."
Vân Nùng mím môi nở nụ cười nhẹ, lại nói:
"Huống
chi những lời đồn đại này truyền qua nhiều người, có thể tin được mấy phần chứ?
Nhưng mà sao đột nhiên ngươi lại quan tâm đến chuyện của hắn vậy?"
Cảnh Ninh thấy nàng thông suốt như thế, cũng hết lời
để nói, chỉ giải thích:
"Ngươi
đã muốn gả cho hắn, ta đương nhiên sẽ không thể không quan tâm."
Vân Nùng rũ mắt nghĩ nghĩ:
"Hắn đã nhiều ngày không có tới chỗ ta, ngay cả
muốn hỏi, ta cũng không có chỗ để hỏi ... Chờ ngày khác thấy hắn rồi nói
sau."
Nàng lúc trước cũng là lựa chọn tin Cố Tu Nguyên, nên
sẽ không dễ dàng nghi ngờ.
Nói xong, Vân Nùng điều chỉnh lại tấm đệm phía sau,
thay đổi dáng ngồi thoải mái hơn, thoạt nhìn lười nhác cực kỳ.
Cảnh Ninh đoan trang nhìn nàng, một lát sau cười
nói:
"Ta thấy,
hiện giờ ngươi đẫy đà hơn lúc trước rồi đấy."
Vân Nùng nheo mắt, theo bản năng nâng tay sờ sờ gò
má.
Cảnh Ninh lập tức lại trấn an nói:
"Ngươi
lúc trước rất gầy, hiện thời bộ dáng này mới là vừa vặn đó."
Dù là nàng nói như thế, Vân Nùng vẫn có chút không
yên lòng, lại nhéo nhéo cằm của mình, bất đắc dĩ thở dài:
"Đầu bếp nhà ta tay nghề tốt quá mà, gần đây dạ
dày ta đều chứa rất nhiều đồ ăn."
"Đây là chuyện tốt mà." Cảnh Ninh nói.
Vân Nùng hiện thời thoạt nhìn như hòn ngọc phát sáng,
ngay cả sắc khí đều tốt hơn rất nhiều, không gầy yếu như lúc vừa tới Lạc Dương.
Xe ngựa đi trên đường cũng không nhanh lắm, nhưng
Vân Nùng lại không hiểu sao lại có chút buồn nôn, phân phó xa phu chậm lại một
chút.
Cảnh Ninh nhìn thấy như vậy, thân thiết hỏi:
"Ngươi
làm sao vậy?"
"Không có gì đâu,"
Vân Nùng ngồi thẳng lại, vuốt ve ngực mới cảm thấy
trở lại bình thường một chút, rồi sau đó lại nói:
"Có thể là đường xóc nảy, đột nhiên có chút buồn
nôn."
Nàng không để ở trong lòng , chỉ là tùy tiện tìm một
cái cớ.
Cảnh Ninh nửa tin nửa ngờ xốc màn xe, hướng ra phía
ngoài nhìn nhìn, rồi sau đó nói:
Vân Nùng không rõ chân tướng nhìn nàng, thấy nàng chậm
chạp không chịu nói, liền thúc giục:
"Cái gì?"
Nói xong, bỗng nhiên lại lấy khăn che môi, quay đầu
đi tựa như nôn khan.
Cảnh Ninh trong lòng đã có thể xác thực chuẩn tám phần,
thấy Vân Nùng vẫn là một bộ không hề hay biết, nhịn không được thở dài, hỏi:
"Ngươi đã trễ kinh mấy ngày rồi?"
Vân Nùng: "..."
Nàng bị lời này dọa cho một phen, đôi mắt đào hoa trợn
to lên.
Nàng đã trễ mấy ngày rồi, nhưng nàng cũng không nghĩ
tới phương diện này, hiện thời nghe Cảnh Ninh nhắc tới, sau một lúc lâu cũng
chưa nói được ra lời.
Cảnh Ninh nhìn nàng sửng sốt một lát, lắc đầu thở dài:
"Ngươi không quan tâm đến bản thân ngươi một
chút nào sao?"
Vân Nùng muốn nói lại thôi, cũng không thể nào cãi lại,
chỉ có thể tính toán lại với Cố Tu Nguyên.
"Nếu đã như vậy thì ngươi phải mau mau quyết định
hôn sự đi, bằng không chờ bụng lớn, chỉ sợ là phiền toái." Cảnh Ninh lo lắng
tính toán cho nàng.
Hai người đến Hộ Quốc Tự dâng hương, vốn là để tiêu
khiển, kết quả phát hiện chuyện này, ai cũng không cảm thấy thoải mái.
Cảnh Ninh đánh thức nàng, nàng bước xuống xe dè dặt
cẩn trọng, sợ sẽ khiến chỗ nào đó không ổn.
"Tuy rằng cẩn thận một chút là không sai, nhưng
ngươi cũng không cần như vậy."
Cảnh Ninh giúp đỡ nàng một phen, lại nhịn không được
nói:
"Nếu thực
sự có đứa nhỏ thì có thể làm sao bây giờ?"
Vân Nùng chột dạ nói:
"Nếu là
thật sự, vậy thì để Cố Tu Nguyên quản."
Dù sao thì cũng là do Cố Tu Nguyên, hắn đương nhiên
cũng không nói chơi.
Cảnh Ninh dở khóc dở cười:
"Ta không thể tưởng tượng bộ dạng làm mẹ của
ngươi đó."
Vân Nùng nhỏ giọng nói:
"Bản thân ta cũng không thể tưởng tượng được."
"Việc này ngươi cũng đừng trì hoãn, trở về thì trực
tiếp sai người nói cho Cố Tu Nguyên đi, hắn dù bận việc triều chính như thế nào
cũng không bỏ qua chuyện này đâu."
Cảnh Ninh cùng
nàng vào sơn môn, đến chính điện dâng hương, sau đó hai người ngựa quen đường
cũ vòng đến hậu viện, ngồi trong đình ở rừng trúc nghỉ ngơi.
Chú tiểu đem trà đến, Vân Nùng lại không nhúc nhích,
chỉ là ngửi ngửi mùi hương của trà thôi.
Việc này đối với Vân Nùng thật ra là quá mức đột ngột,
nàng không hề chuẩn bị, đương nhiên là trở tay không kịp.
Kiếp trước nàng và Cố Tu Nguyên ở một chỗ bốn năm,
chỉ uống qua một lần canh tránh thai, đó là lần đầu nàng đem Cố Tu Nguyên mang
về quận chúa phủ.
Hai người một đêm hoang đường, cho đến khi nắng chiếu
rực rỡ, Vân Nùng mới từ từ tỉnh lại.
Nàng khi đó say rượu, hai người đều không có tiết chế
gì, lúc vừa tỉnh lại nàng liền cảm thấy toàn thân đau đớn.
Cố Tu Nguyên lại tự tại ung dung nhìn nàng, giống
như đang chờ nàng an bài.
Vân Nùng nhìn bản thân đầy dấu vết hoang đường, nàng
sững sờ không muốn kêu thị nữ đến hầu hạ, chỉ có thể kiên trì tự mặc trung y.
Nàng một chốc cũng không biết nên nói với Cố Tu
Nguyên như thế nào, liền giả câm vờ điếc, nhưng đợi đến khi quần áo tươm tất, cũng
không còn cách nào giả bộ nữa.
"Ngươi họ Cố sao?"
Vân Nùng mơ hồ còn có chút ấn tượng, đêm qua bản
thân nàng đem hai chữ "Cố lang" kêu không biết bao nhiêu lần, nhưng
tên gì thì nàng không nhớ được.
Cố Tu Nguyên ngồi ở sạp bên cạnh, quần áo chưa chỉnh,
thoạt nhìn có chút không đứng đắn. Hắn hơi nhíu mắt, tự giới thiệu:
"Họ Cố,
danh Tu Nguyên."
Vân Nùng nhìn bộ dáng này của hắn, không hiểu sao có
chút đỏ mặt, nhỏ giọng nói thân phận tên họ của mình, rồi sau đó kiên trì nói:
"Ngươi có bằng lòng ở lại trong phủ của ta
không?"
Cố Tu Nguyên nhìn nàng co quắp, mỉm cười:
"Quận
chúa nếu là muốn cho ta lưu lại, ta đây liền lưu lại."
Vân Nùng nhíu mày do dự một lát, trong lòng như đang
có giao chiến, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói:
"Lưu lại đi."
"Được." Cố Tu Nguyên ngắn gọn đồng ý.
Vân Nùng nhẹ nhàng thở ra mới cảm thấy có chút đói bụng,
mở cửa kêu Xuân Noãn tiến tới hầu hạ rửa mặt chải đầu, rồi sau đó cùng Cố Tu
Nguyên ăn cơm.
Xuân Noãn sớm cũng đã bị điểm tâm, hầu hạ Vân Nùng ăn
xong, lại bưng chén thuốc màu đen đến.
Vân Nùng yếu ớt, xưa nay rất sợ hãi khi thấy thuốc,
không rõ chân tướng hỏi:
"Sao vậy,
vì sao lại phải uống thuốc?"
"Đây là Tô ma ma cho người chuẩn bị."
Xuân Noãn là một cô nương gia chưa chồng, nhắc tới
việc này cũng thấy xấu hổ, ghé sát vào một chút nhẹ giọng nói:
"Nếu không uống thì sợ sẽ thụ thai."
Tô ma ma là người từ trong cung xuất ra, suy tính
chu đáo thật sự, đêm qua nghe nói Vân Nùng mang theo nam nhân trở về, liền phân
phó người đi chuẩn bị thuốc. Vân Nùng là bị Cảnh Ninh kéo ra ngoài, Tô ma ma cũng
hiểu rõ một chút với tác phong của trưởng công chúa, cũng không lắm miệng
khuyên nhủ.
Vân Nùng nghe Xuân Noãn nói xong, theo bản năng quay
đầu lại nhìn Cố Tu Nguyên.
Cố Tu Nguyên thấy Xuân Noãn bưng chén thuốc kia đến
liền đoán được công dụng, vẻ mặt cứng đờ, nhưng cũng không nói gì.
Hai người lúc này còn chưa thân quen, Vân Nùng cũng chưa
có thói quen làm nũng hắn, chỉ ủy ủy khuất khuất nhìn về phía Xuân Noãn nói:
"Không thể không uống được không?"
Xuân Noãn đã sớm được Tô ma ma dặn dò, kiên trì nói:
"Không uống
sợ là sẽ có phiền toái đó."
Tuy rằng cơ hội thụ thai không lớn, nhưng vạn nhất nếu
trúng, thì coi như là phiền toái lớn.
Vân Nùng nghĩ nghĩ, cũng biết không ổn, chỉ có thể cầm
lấy chén thuốc bịt mũi uống.
Cho dù thuốc không đắng lắm nhưng cũng khá khó uống.
Vân Nùng ngày xưa bị bệnh đều trốn tránh uống thuốc, nhưng bây giờ cũng không
còn cách nào khác.
Tối hôm qua hoang đường, hiện thời sáng sớm vẫn còn
rất đau, Vân Nùng rất cụt hứng, thậm chí còn muốn đổi ý để Cố Tu Nguyên trở về
nam phong quán.
Nhưng mà không đợi Vân Nùng mở miệng, Cố Tu Nguyên
như một con thỏ vọt nhanh đến bên nàng thấp giọng nói:
"Lúc trước
là ta suy nghĩ không chu toàn, nàng chỉ cần uống một lần như vậy là được rồi,
sau này không cần nữa."
Thuốc này ba phần cũng có độc, Cố Tu Nguyên cũng
không muốn để cho Vân Nùng chịu tội như vậy.
Vân Nùng thế này mới nhẹ nhàng thở ra, cũng không hỏi
Cố Tu Nguyên chuẩn bị làm như thế nào, nàng giống như đã tín nhiệm Cố Tu Nguyên
từ lần đầu gặp nhau.
Cố Tu Nguyên mới đầu cũng không ở lại trong đó, không
biết từ chỗ nào tìm đến đây một phương thuốc để hắn uống, không để Vân Nùng phải
uống gì nữa.
Hai người ở một chỗ bốn năm, cũng chưa có chuyện gì,
Vân Nùng cho tới bây giờ cũng không lo lắng việc này lắm, dù sao đều là Cố Tu
Nguyên lưu ý. Cho nên hiện thời lại ở cùng một chỗ, Vân Nùng vẫn không đem việc
này để ở trong lòng nhiều, nghĩ rằng có Cố Tu Nguyên thì việc này không cần
nàng lo lắng.
Cho nên ngay cả khi trễ kinh, nàng cũng không nghĩ
là mang thai, cho đến khi bị Cảnh Ninh nói toạc ra.
Vân Nùng cũng không đề cập nhiều với Cảnh Ninh, liền
chỉ có thể tạm thời áp chế, đợi đến khi gặp Cố Tu Nguyên thì mới tính tiếp được.
Chẳng qua ván đã đóng thuyền, tương lai lo lắng cũng
không được gì.
Vân Nùng nói là để Cố Tu Nguyên lo liệu nhưng cũng
không thể phủi tay coi như không có gì, nhưng việc này thật sự rất khó, nàng cảm
thấy phiền toái không biết như thế nào cho phải.
Vân Nùng nâng má sững sờ, thấy Cảnh Ninh đứng dậy mỉm
cười ân cần hỏi một câu "Đại công tử", nàng theo Cảnh Ninh nhìn qua,
vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt của Sở Huyền Thần.
Nàng còn chưa phục hồi tinh thần lại, Sở Huyền Thần
liền đã thu hồi ánh mắt.
Cảnh Ninh cười hỏi:
"Cũng thật khéo, đại công tử sao lại tới đây?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT