Năm đó thái tử chiêu phụng mệnh chinh chiến bình định,
hắn rất có bản lĩnh của Vũ Đế, lại có tài năng quản binh, mấy năm trôi qua
thiên hạ cũng dần ổn định, nhưng cuối cùng bị người ta châm ngòi chết trong tay
nghĩa phụ.
Hắn vừa chết, các tiểu quốc xung quanh và phản quân
ào ào ngóc đầu trở lại, không biết đã giết chết bao nhiêu tướng sĩ và dân
chúng.
Phụ thân của Vân Nùng cũng chết ở trong trận chinh
chiến đó, tiên đế vì muốn hiến chương nhân đức, khiến cho những người khác có
thể tiếp tục cam tâm tình nguyện vì hắn bán mạng, cho nên lập Vân Nùng làm Hoài
Chiêu quận chúa, đưa đến cung nuôi dưỡng .
Khi Cố Tu Nguyên nói chuyện năm xưa, Cảnh Ninh tự
nhiên cảm thấy có một chút mất mát, cho đến khi hắn nói đến cái chết của phụ
thân Vân Nùng, nàng dường như có chút đau đớn.
Phụ thân của Vân Nùng, cùng với nhiều tướng sĩ dân
chúng vốn không phải chết như vậy.
Khi đó thiên hạ đã bình định, nhưng người trong
hoàng thất lại âm mưu xấu xa khiến chiến tranh kéo dài nhiều năm, bao nhiêu người
phải đổ máu ngã xuống.
Cảnh Ninh cuối cùng đã hiểu rõ vì sao tiên đế và
thái hoàng thái hậu trước khi chết đều có bộ dạng như vậy, ngày đêm bị ác mộng,
thống khổ không chịu nổi.
Bọn họ không những giết thái tử chiêu mà còn gián tiếp
hại hơn mười vạn tính mạng của dân chúng.
Bao nhiêu tướng sĩ chết ở biên quan, xương cốt cũng
chẳng được chôn cất tử tế, bao nhiêu dân chúng bởi vậy mà cốt nhục chia lìa,
trôi giạt khắp nơi. Hết thảy những chuyện này chỉ để thỏa mãn lòng tham về chức
vị hoàng đế mà thôi.
Bọn họ cung phụng thần phật, nhưng trong đó có bao
nhiêu tâm niệm cầu an chứ?
Cảnh Ninh lúc trước luôn muốn biết rõ năm đó rốt cuộc
đã xảy ra chuyện gì, hiện thời Cố Tu Nguyên không hề giấu diếm kể ra hết, sắc mặt
của nàng trắng bạch như thể không còn một chút máu nào.
Nàng trầm mặc hồi lâu, thậm chí đều quên hỏi thân phận
của Cố Tu Nguyên, sau một lúc lâu sau mới gian nan hỏi:
"Vân
Nùng... nàng ấy có biết không?"
"Ta vẫn chưa nói với nàng ấy,"
Cố Tu Nguyên dừng một chút, lại nói:
"Có một
số việc càng biết thì càng thống khổ, huống chi cho đến hôm nay, nói lại chuyện
đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Ta chỉ muốn cho nàng ấy cả ngày sống phóng túng, hạnh
phúc cao hứng, nói lại chuyện này để làm gì chứ?"
Cảnh Ninh nhẹ nhàng thở ra.
Nàng không dám nghĩ nếu Vân Nùng biết chuyện này thì
sẽ khổ sở như thế nào?
Những năm gần đây, nàng ấy đã kính trọng thái hoàng
thái hậu như vậy, còn coi là Cảnh Ninh là trưởng bối, nếu biết cái chết của phụ
thân liên quan đến chuyện này thì không biết nàng ấy sẽ cảm thấy như thế nào nữa.
Mà thái hoàng thái hậu những năm gần đây đối đãi với
Vân Nùng tốt như vậy, là thích nàng thật sự hay là cảm thấy áy náy?
Cảnh Ninh cũng không hiểu được.
Nàng bị việc này biến thành tâm thần không yên,
trong đầu giống như có một màn sương bao phủ, cho đến khi Cố Tu Nguyên chủ động
nhắc tới thì mới nhớ ý định của nàng là sẽ hỏi lai lịch của hắn.
"Thái tử chiêu năm đó còn có hài tử, bị Ninh đế
bắt ở kinh thành, nhưng sau này lại chết vì bệnh tật."
Ngữ khí của Cố Tu Nguyên tràn đầy trào phúng,
"Chết vì
bệnh tật này không biết là thiên tai hay là nhân họa, ai cũng không thể biết
chính xác, nhưng huyết mạch của thái tử chiêu đã đoạn tuyệt như vậy."
Nhưng thái tử chiêu năm đó mang binh chinh chiến, mọi
người rất vui lòng phục tùng hắn. Năm đó khi hắn chết, đã có không ít thuộc hạ trung
thành và tận tâm găm hận, trong đó có một vị mưu sĩ họ Lăng từng được thái tử
chiêu cứu mạng, hắn thề sẽ báo thù cho thái tử chiêu.
Vị Lăng tiên sinh này đã liên hệ với nhóm thuộc hạ
cũ kia, yên lặng nhiều năm để tung ra một đòn trí mạng.
"Ta coi như là nghĩa tử được hắn nuôi lớn, lại
có vài phần thông minh nên từ nhỏ đã được hắn giữ ở bên người dạy dỗ."
Cố Tu Nguyên thần sắc như thường, nhưng ánh mắt đã
có chút tan rã, giống là nhớ tới chuyện nhiều năm trước,
"Năm đó
ta nhập kinh để giúp hắn làm việc, ở nam phong quán làm nhạc công, đánh bậy
đánh bạ gặp được Vân Nùng..."
Sau khi Cố Tu Nguyên nhập phủ quận chúa, luôn luôn liên
lạc với Lăng tiên sinh, giúp đỡ hắn cùng với nhóm thuộc hạ của thái tử chiêu,
châm ngòi thái tử và tam hoàng tử hãm hại lẫn nhau, hoàn thành kế hoạch báo thù.
Sau khi thái hoàng thái hậu cùng tiên đế liên thủ
hãm hại thái tử chiêu, khiến hắn chết, thiên hạ lại quy về náo động.
Sau đó nhóm thuộc hạ đã châm ngòi cho tam hoàng tử giết
thái tử hiện thời ở tiệc cung yến của tiên đế, tiên đế thì bị trọng thương, triều
đình bắt đầu sụp đổ.
Tiên đế năm đó mưu hại huynh trưởng, cho tới bây giờ
lại nhìn trưởng tử cùng tam tử anh em trong nhà cãi cọ nhau, thậm chí chém giết
lẫn nhau, không biết hắn cảm thấy như thế nào?
Đây có được gọi là nhân quả tuần hoàn hay không?
Nhưng Cố Tu Nguyên hiểu rõ cái gì gọi là tạo hóa
trêu người.
Khi Cố Tu Nguyên mới đầu nhập phủ quận chúa, Lăng
tiên sinh rất vui khi việc thành, cảm thấy hắn chịu nhục để thuận tiện hoàn
thành nhiệm vụ, thậm chí còn trấn an tán thưởng hắn. Nhưng sau này thì phát hiện
Cố Tu Nguyên lại có tình cảm thật sự với Vân Nùng, thậm chí còn vì thế mà chậm
trễ chính sự, Lăng tiên sinh liền cảm thấy sự tình không ổn .
Lăng tiên sinh là người mưu mô, hắn không cho phép
có bất cứ sự tình gì ngăn cản công việc của hắn, càng không muốn thấy đệ tử ruột
của mình vì nữ tử mà mất hết lý trí, cho nên trong trận cung biến đã âm thầm
sai người ta giết Vân Nùng.
Lúc trước ở phía sau núi Hộ Quốc Tự, Cảnh Ninh từng
hỏi Cố Tu Nguyên, "Có dám thề với trời phật, cái chết của Vân Nùng không
liên quan gì đến ngươi?"
Cố Tu Nguyên không đáp, bởi vì việc này tuy không phải
bổn ý của hắn, nhưng cũng đã có liên quan đến hắn.
Nếu không có hắn, Vân Nùng sẽ vẫn là một quận chúa
vô tư vô lo, cả ngày sống phóng túng tiêu diêu tự tại, chứ không phải bị giết ở
trận cung biến kia.
Nghe đến đó, Cảnh Ninh thậm chí không biết nên nói
cái gì, chỉ còn kinh hãi.
"Ta năm đó mượn cớ hồi hương tế tổ rời khỏi Lạc
Dương, kỳ thực là muốn đi gặp Lăng tiên sinh để nói cho hắn biết sau chuyện báo
thù này thì mọi chuyện sau đó ta sẽ không nhúng tay vào nữa… "
Cố Tu Nguyên còn nhớ rõ Lăng tiên sinh lúc đó có bộ
dạng rất phức tạp, cho đến khi hắn trở lại quận chúa phủ, biết được tin Vân
Nùng chết thì mới lý giải được vẻ mặt phức tạp kia.
Ngay lập tức cảm thấy thống khổ cùng phẫn nộ.
Những năm gần đây, Cố Tu Nguyên vì Lăng tiên sinh
làm rất nhiều chuyện, cũng không có nửa câu oán hận, chỉ cho là trả lại công ơn
dưỡng dục.
Nhưng hắn đã động đến Vân Nùng, Cố Tu Nguyên cũng
không có cách nào nhường nhịn nữa.
Cố Tu Nguyên khi đó ruột gan đứt từng khúc, hắn canh
giữ ở linh đường, mấy ngày mấy đêm cũng không từng chợp mắt.
Hắn nghĩ nếu năm đó hắn không đến phủ của Vân Nùng
thì tốt rồi, hoặc là hắn sớm rời đi thì tốt rồi, nàng sẽ không tới mức như thế
này.
Đợi đến khi lục hoàng tử tới cửa để tế bái, Cố Tu
Nguyên trong lòng sinh ra một chủ ý.
Những năm gần đây, Cố Tu Nguyên đã điều tra tính
cách của tiên đế, biết làm như thế nào để có thể lấy được sự tín nhiệm của tiên
đế, cho nên hắn đã chỉ giáo lục hoàng tử để giúp đỡ hoàng tử lên được vị trí
thái tử, cũng nhân cơ hội này vào triều đình.
Hắn năm đó bốn phía bỏ cũ thay mới rất nhiều quan
viên, tất cả mọi người cho rằng hắn là bài trừ dị kỷ, bỏ cũ thay mới người của
thái tử cùng tam hoàng tử, muốn độc tài quyền to, nhưng thực tế hắn phải thay đổi
là để Lăng tiên sinh sắp xếp người vào đó.
Trong lòng Cố Tu Nguyên đã chứa nhiều lửa giận, chỉ
có như vậy hắn mới có cơ hội báo thù.
Nếu chỉ việc triều chính thì Cố Tu Nguyên cũng không
vội đến mức như vậy, nhưng Lăng tiên sinh lại muốn hắn tiếp quản nhiều binh lực
hơn.
Cho đến khi mùa đông năm trước bắt đầu, mọi thứ coi
như mới có cái kết.
Lăng tiên sinh chết vì bị bệnh.
Cố Tu Nguyên ngay cả hận cũng không biết hận ai,
cũng may lúc này lại gặp lại Vân Nùng.
Điều trân quý của hắn đã xuất hiện lại, đương nhiên
hắn sẽ không bao giờ buông tay nữa.
"Hai mươi năm thị phi đúng sai, mọi người trong
lòng đều có bình phán,"
Cố Tu Nguyên bình tĩnh nói:
"Ngươi
muốn hỏi thân phận lai lịch của ta, hiện thời cũng đã biết rồi, muốn như thế
nào đều tùy ngươi, nhưng việc hôn sự của ta với Vân Nùng sẽ không sửa đổi,
ngươi cũng đừng làm nàng ấy khó xử."
Cố Tu Nguyên tuy rằng có chút không thích Cảnh Ninh,
nhưng cuối cùng vẫn đem chuyện xưa kể hết ra với nàng. Hắn cũng không quan tâm
Cảnh Ninh đối đãi như thế nào với mình, chỉ là không muốn để cho Vân Nùng ở
trong tình thế khó xử mà thôi.
Cảnh Ninh trước đây có nhiều phỏng đoán về thân phận
của Cố Tu Nguyên, nhưng cũng không thể tưởng tượng được hắn lại có nhiều điều
khó xử như vậy, cho nên sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại.
Nàng nhìn Cố Tu Nguyên với ánh mắt rất là phức tạp,
muốn nói lại thôi, đến cuối cùng cũng chỉ thấp giọng nói:
"Ngươi
yên tâm, ta sẽ không đem việc này nói cho Vân Nùng biết đâu."
Có rất nhiều sự tình, thật sự không biết thì tốt hơn.
Cảnh Ninh thậm chí có chút hối hận bản thân vì sao
phải cố ý truy vấn chuyện năm đó, đến khi biết được cũng chỉ bất lực mà thôi.
Cảnh Ninh không phải con của thái hoàng thái hậu, mẫu
thân của nàng vì khó sinh mà đã mất mạng, thái hoàng thái hậu cũng không có nữ
nhi nên đã đem nàng đến bên người để nuôi dưỡng, những năm gần đây thân như mẹ
con.
Năm đó nàng trong lúc vô ý biết được thái hoàng thái
hậu cùng tiên đế âm mưu chiếm đoạt chức vị của thái tử chiêu, nàng đã tự an ủi
bản thân rằng những chuyện này ở hoàng gia là không thể tránh được. Nhưng hôm
nay nghe Cố Tu Nguyên kể mới biết được việc này liên lụy hơn mười vạn tính mạng
dân chúng, nàng không còn cách nào để nghĩ về nữa. Về phần Lăng tiên sinh trả
thù, nàng càng không biết nên bình phán đúng sai như thế nào.
Cảnh Ninh lúc trước cảm thấy Cố Tu Nguyên cố ý lừa gạt
Vân Nùng, hiện thời coi như mới hiểu rõ mọi chuyện.
Cố Tu Nguyên nói câu đa tạ rồi đẩy tấm màn che ra nhẹ
nhàng nhảy xuống xe.
Cảnh Ninh dựa vào toa xe, nhìn bóng lưng Cố Tu
Nguyên biến mất, nàng bỗng nhớ tới chuyện
nhiều năm trước.
Đó là một lần nàng cùng Cố Tu Nguyên tranh chấp,
cũng là lúc nàng bắt đầu phiền chán Cố Tu Nguyên.
Đó là một ngày hè sau giữa trưa, nàng đến quận chúa
phủ tìm Vân Nùng, chuẩn bị đến nam phong quán đi dạo. Cố Tu Nguyên biết được chuyện
này đã đem nàng ngăn ở ngoài cửa, nói là Vân Nùng còn ngủ trưa, thỉnh trưởng
công chúa tìm người khác.
Cảnh Ninh làm sao có thể đem một tên trai bao để vào
mắt chứ, nàng cười lạnh kêu hắn tránh ra, còn trách cứ hắn chẳng qua chỉ là một
tên trai bao mà thôi, quản nhiều như vậy làm gì.
Cố Tu Nguyên cũng không có vẻ mặt nhục nhã, ngược lại
bình tĩnh nhìn nàng nói:
"Trưởng
công chúa thích nam phong quán, sao không tìm một người trong lòng cùng đi, sao
lại phải đến tìm quận chúa?"
"Sao ngươi biết nàng ấy không thích?" Cảnh
Ninh theo bản năng chất vấn..
Kỳ thực Vân Nùng đích xác không tính là thích nam
phong quán, mặc kệ đi bao nhiêu lần, cũng không chọn người nào, thứ nàng thích
duy nhất ở đó chính là rượu mà thôi.
Mà Cảnh Ninh đưa trai bao tới, nàng cũng chẳng thèm
chạm vào.
Cố Tu Nguyên thấy Cảnh Ninh sắc mặt trầm xuống, lại
nói:
"Trưởng công chúa cùng quận chúa nhiều năm giao
tình, cho nên muốn đem thứ bản thân thích cho nàng ấy, quả là hảo ý, nhưng người
với người đều không giống nhau, đừng ép buộc người khác phải thích thứ mình
thích như vậy chứ?"
Lời nói của hắn uyển chuyển, ý tứ cũng rất rõ ràng.
Nhưng Cảnh Ninh nghe vậy chỉ cảm thấy bị mạo phạm,
nghiến răng nghiến lợi, cũng không cùng Cố Tu Nguyên nhiều lời, chỉ sai người
ta trách phạt.
Vân Nùng bị tiếng tranh chấp đánh thức, vội vàng ra
ngoài can ngăn rồi sau đó dỗ Cảnh Ninh rời khỏi.
Cảnh Ninh bị việc hôn nhân trước làm nàng đau khổ, một
lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng, nàng cảm thấy hôn nhân là hố lửa, chi bằng
lâu lâu kiếm một tên trai bao để thỏa mãn dục vọng là được rồi.
Nàng làm như vậy, liền nghĩ Vân Nùng cũng nên như thế.
Nhưng hôm nay nghĩ lại, cho dù là xuất phát từ hảo
ý, nhưng cách của nàng thật sự không có đạo lý gì. Mọi người đều có duyên pháp,
đa tình cũng tốt, chung tình cũng thế, không nên cho nhau miễn cưỡng.
Chớp mắt nhiều năm trôi qua, Vân Nùng vẫn còn thích
Cố Tu Nguyên, như vậy thì tùy nàng thôi.
Còn nữa... Có chuyện gì đi nữa thì Cố Tu Nguyên thật
sự là có tình cảm chân thật với nàng ấy .
Cảnh Ninh định chủ ý, liền sai xa phu đi đến nhà Vân
Nùng.
Lúc này sắc trời đã tối muộn, Vân Nùng cũng từ Ỷ La
Hương trở về, ở trong nhà chính ăn cơm chiều, thấy Cảnh Ninh một mình đi đến, vội
vàng thả chiếc đũa tiến lên hỏi:
"Có chuyện
gì sao?"
Hai người nhiều năm giao tình, lúc trước mặc dù tan
rã trong không vui, nhưng Vân Nùng vẫn không suy nghĩ gì, vẫn quan tâm nàng ấy
như cũ.
Cảnh Ninh mím mím môi:
"Ta đã suy nghĩ cẩn thận, từ nay về sau ngươi muốn
như thế nào thì đều tùy theo ngươi."
"Hả?"
Vân Nùng ngơ
một hồi mới biết được ý Cảnh Ninh là việc hôn nhân kia, đầu tiên là vui vẻ, sau
đó vừa nghi hoặc nói:
"Làm sao
ngươi đột nhiên..."
Cảnh Ninh cũng không nói bản thân nàng đã gặp Cố Tu
Nguyên, chỉ là nhẹ giọng cười nói:
"Tới
ngày đính hôn, nhớ nói với ta, ta sẽ đến gả ngươi đi."
Vân Nùng lập tức nói:
"Đây là chuyện
đương nhiên mà."
"Đi thôi,"
Cảnh Ninh kéo nàng vào trong phòng,
"Giằng co một ngày ta cũng đói bụng rồi, để ta
nếm thử tay nghề của đầu bếp nhà ngươi nào."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT